Mọi ngưởi ngủ một giấc thẳng cẳng từ sáng sớm đến tận giữa trưa.
Trên thực tế, Thái Dương là bị một tiếng kêu thét đột ngột truyền đến từ dưới lầu làm tỉnh giấc.
Thời điểm cậu tỉnh dậy, Cố Văn Vũ đã đi rồi, vì thế cậu dọn dẹp một chút rồi xuống nhà trúc, vừa vặn thấy một màn kí©h thí©ɧ thị giác!
Thấy rõ, bên cạnh lều Lý Lập Bang, Trương Gia cùng Quách Minh Viễn, rõ ràng có một con trâu không đầu đang đứng!
Mà đại cẩu A Mộc nhà Cố Văn Vũ đang ngồi chồm hỗm một bên, đang nhe nanh sủa ăng ẳng về phía lều.
Thái Dương ngớ ra một lát, sau đó dụng lực chớp mắt mấy cái, lúc này mới phát hiện, nguyên lai con trâu kia cũng không phải thực sự là không có đầu, chính là không biết nó dùng biện pháp gì mở được bên cửa sổ lều ra, sau đó đem cả đầu mình rúc vào trong!
“Ùm bò——” Tiếng bò kêu rầu rĩ truyền ra từ trong lều.
“Má ơi!!!! Có quái vật nha!!!”
Đây là thanh âm của Lý Lập Bang, đối lập mới tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế mới nãy, lúc này âm điệu hắn thật sự đã thấp đi rất nhiều.
Sau đó Thái Dương trợn tròn mắt nhìn thấy bạn học Lý Lập Bang chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ chân trần nhảy ra khỏi lều, kết quả không cẩn thận dẫm phải đuôi của A Mộc, bị đại cẩu quay người bổ nhào lên ngã quay đơ!
Thái Dương cả kinh, sợ hãi Lý Lập Bang bị cún làm bị thương, vừa định tiến lên hỗ trợ, kết quả thế nhưng ngạc nhiên phát hiện, A Mộc sau khi hạ gục Lý Lập Bang cũng không có cắn hắn, ngược lại thò đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ điên cuồng trên mặt hắn.
“Ew! Con cún chết tiệt này! Cút mau!” Lý Lập Bang muốn đẩy con cún xuống khỏi thân mình, thế nhưng A Mộc quá mức nhiệt tình, đem chân trước gắt gao bấu trên ngực Lý Lập Bang, giống như một khối cao su dính cứng.”Này! Mày con mẹ nó đừng có đem đầu lưỡi thò vào miệng ông!”
Thái Dương thấy Lý Lập Bang không có gì nguy hiểm, liền đem ghế đẩu trúc bên cạnh ngồi xuống, vừa vỗ đùi bôm bốp cười ha ha vừa giễu cợt: “Ôi cha! Lý Lập Bang! Cún con là hợp ý cậu đó! Hử? Không đúng a! Nghe Cố Văn Vũ nói đây là công cẩu a!”
“MK, thằng khốn kia sao còn không lại giúp ông lôi nói xuống đi! Da mặt ông sắp bị nó liếʍ rách rồi!”
“Hey, sợ cái gì! Da mặt cậu dày đến thế cơ mà? Có bị một lát cũng không chảy máu đâu! Hơn nữa, chuyện đồng loại của các cậu tớ đâu thể nhúng tay được......”
“Mày mẹ nó nói cái gì!” Lý Lập Bang phỏng chừng bị thằng nhãi vui sướиɠ thấy người gặp họa kia làm tức chết, thế nhưng hồi quang phản chiếu đột ngột dùng một chút lực, ngồi dậy khỏi mặt đất! Sau đó hắn một tay tóm lấy móng vuốt đại cẩu, dùng sức xoay ta, đem con cún ném ra ngoài.
A Mộc:......
Thái Dương nhìn thấy ánh mắt phiếm hồng biểu tình dữ tợn của Lý Lập Bang, trong lòng”A nha” một tiếng, sau đó phản ứng cực nhanh như con thỏ nhảy dựng lên khỏi ghế đẩu chạy đi. Lý Lập Bang mắng lớn đuổi theo, thề trăm lần phải đập cho đầu cậu biến thành thủ heo mới thôi.
Thái Dương vốn thân thể linh hoạt chạy trốn cực nhanh, hơn nữa lại là mới vừa nghỉ ngơi xong tinh lực giờ đang cực dư thừa, vậy nên khi chạy không tốn quá nhiều sức, vừa chạy vòng quanh sân vừa có lúc nhàn nhã quay đầu lại tiến hành phê bình giáo dục đối với Lý Lập Bang:
“Này này này, Lý ngố, tốt xấu gì thì cậu cũng nên chú ý lời nói hành động của bản thân chứ. Cậu chính là đang làm khách ở nhà người khác, cậu gào to thét lớn cũng chưa tính, lại còn khi dễ con cún của gia chủ! Khi dễ động vật nhỏ yếu không nói, cậu còn ẩu đả nhục mạ khách quý gia chủ mời đến! Vô lễ với khách quý cũng chưa nói, cậu lại còn mặc cái quần đùi trần trụi chạy trong sân nhà người ta nữa! Bao nhiêu năm đọc sách của cậu giờ chui đâu hết rồi hử? Sau này đừng có mà nói tớ quen biết cậu a......”
Ngay tại thời điểm Lý Lập Bang cùng Thái Dương một trước một sau chạy loạn trong sân, Trương Gia cùng Quách Minh Viễn bên này đã thu dọn xong xuôi, bọn họ không tìm được Cố Văn Vũ, liền chủ động cuốn gọn lều vào.
Thấy bà ngoại Cố Văn Vũ lúc này từ ngoài sân trở về, hai người Quách Minh Viễn cùng Trương Gia không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua hai thằng cám hấp vẫn đang chạy như điên trong sân, sau đó đều đem đầu cúi thật thấp không dám nhìn thẳng ánh mắt bà ngoại.
Thật quá mất mặt......
Mà bà ngoại tựa hồ cũng không có phản cảm gì đối với hai con khỉ không hiểu lễ phép kia, chính là dùng ánh mắt hiền lành nhìn bọn họ, sau đó cười tủm tỉm cõng một giỏ trúc đến trước mặt Quách Minh Viễn.
Trong giỏ trúc có rất nhiều rơm cỏ tươi mới, xem ra là chuẩn bị cho con trâu kia ăn.
Quách Minh Viễn lập tức chủ động muốn giúp đỡ, mà Trương Gia thì đẩy kính mắt, xấu hổ nói lời xin lỗi với bà ngoại, sau đó mặt đen kịt, toàn thân toát hàn khí đi về phía hai thằng đần Thái Dương cùng Lý Lập Bang kia.
Quách Minh Viễn mơ hồ nghe thấy tiếng răng rắc truyền ra từ nắm tay của Trương Gia, sau đó yên lặng cầu nguyện vài giây cho Thái Dương cùng Lý Lập Bang, xong liền vui tươi hớn hở cùng lão nhân gia thu dọn lại cỏ khô.
Cố Văn Vũ sau khi tỉnh lại, liền ra ngoài thăm bạn bè, xong lại qua chợ thôn mua thêm nguyên liệu nấu ău mới. Đến khi hắn trở về, phát hiện mấy chú IT kia đều đang cùng tụ tập ở lầu một nhà trúc, đem bà ngoại nhà mình vây ở giữa.
Thái Dương cùng Lý Lập Bang không biết vì nguyên nhân gì, phi thường thành thật ngồi xổm một góc, còn luôn luôn dùng ánh mắt sợ hãi liếc trộm Trương Gia đang khoanh tay đứng bên cạnh.
Mà Quách Minh Viễn lại đang giúp đỡ bà ngoại cho trâu ăn, bà ngoại cười tủm tỉm ngồi ở một bên xem. Hán ngữ của bà nói không tốt lắm, song chẳng ngờ Quách Minh Viễn lại có thể nói cười cùng bà, không chút gượng gạo.
Cố Văn Vũ không khỏi tò mò đồng chí IT này đến tột cùng bà ngoại nhà mình đang tán gẫu cái gì mà lại ăn ý như vậy, liền lặng lẽ không lên tiếng tiến lại gần.
Quách Minh Viễn vẫn luôn mang danh tính tình hòa nhã, không thể tưởng được tính cách con trâu Cố gia nuôi lại còn thân thiện hơn cả anh.
Mắt trâu vốn rất lớn, nhưng lại luôn ôn hòa lim dim. Quách Minh Viễn cho nó ăn cỏ, nó liền ngoan ngoãn há mồm ăn, thời điểm nhấm nuốt tai trâu khẽ động, nhìn lông tơ mềm mịn khiến người ta nhịn không được muốn sờ lên một chút.
Vì thế Quách Minh Viễn liền không chút khách khí sờ soạng, trâu chậm rãi kêu một tiếng ùm bò, thích ý nhắm mắt lại, bộ dáng giống như thực hưởng thụ.
Bà ngoại nói một câu tiếng bản xứ, Quách Minh Viễn nghe xong cười tủm tỉm gật đầu. Mấy người kia cũng không biết bà ngoại nói gì, Quách sư huynh liền xung phong nhận việc đảm đương làm phiên dịch: “Con trâu này a, trong hộ nhà nông, chính là bảo bối rất chi cần thiết, xuống núi cày ruộng cũng không thể thiếu, nếu không em xem sao lại được đãi ngộ cao như vậy?”
Thái Dương nghe xong, hoài nghi hỏi: “Dùng trâu cày ruộng? Đó không phải chuyện mấy trăm năm trước rồi sao ạ? Hiện tại đã sớm hiện đại hoá rồi mà!”
“Ha hả, đấy là em không hiểu rồi......” Quách Minh Viễn ôn hòa như trước vuốt tai trâu, lại đem cỏ xanh cho nó ăn, “Một số ít vùng núi hẻo lánh nước ta vẫn là dùng phương thức nông nghiệp truyền thống để canh tác, huống chi cư dân dân tộc thiểu số cũng có số ít giữ vững lập trường của họ. Em xem thôn trang này, không phải vẫn bảo lưu lại hương vị nguyên thủy nhất đó sao?”
Bà ngoại vẫn nhìn Quách Minh Viễn cho trâu ăn cỏ, lúc này cũng tán thưởng gật đầu, sau đó nói một câu gì, tựa hồ như kiểm chứng cho lời của Quách Minh Viễn.
Quách Minh Viễn vỗ nhẹ nhẹ đầu trâu, tiếp tục cho nó ăn cỏ, sau đó nói: “Cho nên a, nhà nông cưng chiều nhất là con trâu á, nghe nói ngay cả đánh một chút cũng đều luyến tiếc......”
“Oa! Sư huynh! Anh thật quá giỏi! Ngay cả tiếng Thái cũng có thể nghe hiểu sao?” Thái Dương xem Quách Minh Viễn cùng bà ngoại Cố Văn Vũ giao lưu thoải mái, không khỏi tâm sinh hâm mộ, trong ánh mắt nhìn sư huynh tràn ngập kính nể.
Quách Minh Viễn nhất thời ngượng ngùng cười rộ lên, khiêm tốn xua tay nói: “Đâu có đâu có, kỳ thật anh cũng không hiểu mà, chỉ là đoán, là đoán thôi ha ha...... Eh? Cố Văn Vũ, cậu về rồi à! Vậy mà không chú ý tới, đúng rồi...... Mới nãy bà ngoại đến tột cùng là nói cái gì vậy?”
Cố Văn Vũ yên lặng buông những thứ trên tay xuống, liếc nhìn Quách Minh Viễn một cái, thản nhiên nói: “À, bà ngoại nói, để anh cho trâu ăn nhiều cỏ vào, béo tốt lên là có thể gϊếŧ ăn thịt.”
Quách Minh Viễn:......
Thái, Lý, Trương:......
Bà ngoại Cố gia cười tủm tỉm gật đầu, lại dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn nhìn con trâu còn đang ăn cỏ.
“A ha ha ha...... Đám trẻ các cậu thật là......” Trong bầu không khí ngượng ngùng, Quách Minh Viễn đột nhiên đỡ lấy trán xấu hổ ha ha cười, sau đó lại lấy tốc độ quỷ dị chuyển chủ đề, “Ai nha tôi thật sự là già rồi, ha ha già rồi a......”
Sau đó, liền dựa tường tiều tụy rời đi.
Thái Dương nhìn theo bóng dáng sư huynh đi xa, yên lặng rưng rưng đồng tình, nhưng giây tiếp theo lực chú ý liền bị dời đi!
“Eh? Cố Văn Vũ! Cậu mua gì thế? Đồ ăn sao!”
Khóe miệng Cố Văn Vũ khó phát hiện hơi giật một chút, sau đó giơ gói lớn trong tay, dựa cửa trúc nói với Thái Dương: “Muốn biết hở? Vậy lại đây nhìn xem.”
Vì thế, Thái Dương liền vui vẻ nhào đến.
Lý Lập Bang vẫn ngồi xổm một góc nhìn nhìn con trâu không biết vận mệnh bi thảm kia của mình, sau đó vỗ vỗ đầu A Mộc đang mang vẻ mặt bị thương ngồi bên người hắn, cảm khái nói: “Ờ, cuối cùng vẫn là chú mày hạnh phúc nhất.”
A Mộc:......
Sau khi hưởng thụ một chút phong vị chính hiệu của người Thái, Cố Văn Vũ liền mang theo mấy bạn cùng phòng bắt đầu đi dạo ngắm cảnh xung quanh.
Rừng nhiệt đới Tây Song Bản Nạp phân bố rất rộng, trong đó nổi danh nhất chính là vườn thực vật nhiệt đới. Bất quá nơi Cố Văn Vũ dẫn bọn họ đi cũng không phải khu du lịch, mà đều là đường rừng thôn dân thường đi, cho nên cũng không có dấu vết khai phá nhiều lắm, hơn nữa người cũng không nhiều. Mấy người ở dạo chơi trong rừng rậm một chút, có phần nhàn nhã.
Bất quá bởi vì kí ức kinh khủng đêm qua, bọn họ vẫn là rất cẩn thận, chỉ có Thái Dương tùy tiện chụp ảnh xung quanh, sau đó up lên blog, chỉ thi thoảng oán giận vài câu nơi này tín hiệu không tốt, có đôi khi còn không kết nối internet được.
“Loại cỏ này gọi là Khiêu Vũ thảo, sẽ khiêu vũ theo tiếng người hát.” Khi đi ngang qua một bụi thực vật, Cố Văn Vũ giới thiệu.
“Hở? Quả là thú vị nha!” Thái Dương hưng phấn mà đưa điện thoại di động chuyển chế độ chụp ảnh, sau đó nhắm ngay ngọn cây lục sắc mảnh khảnh kia, ngẩng đầu nhìn lướt mấy chú IT còn lại, hỏi: “Mọi người ai xung phong hát trước đi?”
Lý Lập Bang Da mặt dày nhất đương nhiên không có rụt rè gì, lập tức húng hắng, đem mặt ghé sát vào Khiêu Vũ thảo kia, bắt đầu hát thần khúc.
Kết quả mới rêи ɾỉ chưa được vài câu, đã bị Thái Dương một cước đá bay.
“Mày con mẹ nó đừng ở chỗ này phá hoại hoa cỏ tổ quốc!” Thái Dương mắng.
“Làm gì thế, chẳng có khiếu thưởng thức gì cả! Cái này gọi là kinh điển! Cũng để cho hoa cỏ biên giới tổ quốc lắng nghe một chút lời kêu gọi từ sâu trong tâm linh tịch mịch của nhân loại mà!”
Lý Lập Bang không phục, vẫn muốn tiếp tục hát, Thái Dương lấy tay bịt miệng hắn, Lý Lập Bang lập tức nhe răng phản kích.
Cuối cùng vẫn là Quách Minh Viễn nhìn không được, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Đến anh thử xem.”
Sau đó ngay tại tầng tầng lớp lớp ánh mắt các vị sư đệ, quách sư huynh vô cùng thâm tình vô cùng tập trung hát một khúc nhạc Green Apple Paradise của Tiểu hổ đội
Tiểu Hổ Đội
(小虎隊), gồm ba thành viên
Ngô Kỳ Long,
Trần Chí Bằng và
Tô Hữu Bằng, là ban nhạc nổi tiếng của
Đài Loan cuối thập kỉ 80, đầu thập kỉ 90.
Khi Quách sư huynh từ trong say mê mở mắt ra, mạch suy nghĩ quay về từ hào quang thời học sinh, mới kinh ngạc phát hiện, Khiêu Vũ thảo kia thế nhưng không có chút phản ứng!
Mà điều khiến anh bị đả kích nhất chính là, mấy người kia cư nhiên cũng không có phản ứng!
Anh hồi ấy chính là dựa vào bài hát thịnh hành này mà đoạt chức Vương Ca toàn trường a, khụ khụ, tuy rằng hồi đó vẫn là thời điểm trung học.
“Sao vậy? Hát không tốt ư?” Quách Minh Viễn thực gian nan hỏi.
“Không......” Thái Dương nói.
“Rất hay......” Lý Lập Bang nói.
“Chính là......” Trương Gia nói.
“Thế làm sao!” Thần kinh Quách Minh Viễn trở nên khẩn trương.
Thái, Lý, Trương: “Bài hát này quá cũ rồi ạ!!!”
Quách Minh Viễn chua xót nuốt lệ vào bụng, vô lực lui về một góc đỡ trán nói: “Vậy mới nói, đây là sự cách biệt tuổi tác sao? Quả nhiên...... vẫn là đã già rồi a......”
Sau đấy Thái Dương cùng Trương Gia cũng miễn cưỡng hát mấy bài, song Khiêu Vũ thảo cũng chẳng phản ứng gì, đương lúc tất cả mọi người có chút nản lòng thoái chí, một âm thanh trầm thấp chầm chậm vang lên, hát một khúc ca nhẹ nhàng mà duyên dáng của người Thái, khe khẽ phát ra từ trong miệng Cố Văn Vũ.
Chưa một ai từng nghe Cố Văn Vũ ca hát, thậm chí mấy đồng chí IT đều cảm thấy con người như Cố Văn Vũ người tuyệt đối là sẽ không dính dáng gì đến hai chữ văn nghệ.
Thế nên không ai đoán được, tiếng ca của Cố Văn Vũ lại có thể khiến người ta thoải mái như vậy, tuy không phải là cực tuyệt phẩm, nhưng đích xác làm cho người ta nhịn không được rơi vào xuất thần.
Mà ngay sau đó, một chuyện còn kỳ diệu hơn liền xảy ra, Khiêu Vũ thảo nãy giờ vẫn luôn bất động, đột nhiên giống như linh hồn sống, theo giai điệu du dương dễ nghe kia, chậm rãi lay động. Dường như chỉ có ngôn ngữ cùng giai điệu ở nơi nó sinh trưởng, mới có thể chân chính gợi lên linh hồn khiêu vũ mà thiên nhiên đã ban phú cho nó!
Cố Văn Vũ chỉ hát vài câu, thấy Khiêu Vũ thảo đã nhảy múa, liền nâng mắt, nói với Thái Dương đã muốn nhìn đến ngây người: “Được rồi, mau nắm chắc thời gian chụp đi, nó sẽ rất nhanh bất động lại đó.”