Vị lão nhân đứng ở cổng thôn kia, đúng là bà ngoại của Cố Văn Vũ. Sau bọn Thái Dương mới biết được, nguyên lai từ “Lai Bính” Cố Văn Vũ nói kia, là mang ý gọi “Bà ngoại” của người Thái. Mệt Lý Lập Bang thì thầm nửa ngày, nói gã Cố Văn Vũ vừa mới đến lãnh địa của mình liền niệm mật hiệu mà bọn họ không hiểu. Bọn Thái Dương cũng biết Lý Lập Bang trên đường đã bị dọa sợ không nhẹ, trong lòng chất chứa ủy khuất, nguyện lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, nên đều không để ý đến hắn.
Bà ngoại Cố Văn Vũ không nói tiếng Hán, nhưng đối với bọn Thái Dương lại cực kỳ nhiệt tình, kéo tay Cố Văn Vũ lệ nóng doanh tròng nói một hồi, liền đem bọn họ đưa đến trước nhà trúc của mình.
Nhà trúc của bà ngoại không lớn, hơn nữa từ bên ngoài nhìn qua cũng thấy rất lâu đời, so với kiến trúc nhà trúc phòng cao mái lớn đã Hán hóa trong phim tài liệu có rất nhiều bất đồng.
Bất quá nhà trúc tuy nhỏ, bên ngoài lại nối với một cái sân rất lớn. Trong sân có đủ loại thực vật nhiệt đới sặc sỡ, nhìn rậm rạp xanh tươi, hơn nữa cũng không có ý tỉa tót, thật có phần giống cây cối nguyên thủy.
Nhưng mà chưa đợi bọn họ đi vào sân, lại đột nhiên nghe được một trận chó sủa đinh tai nhức óc!
Hàng rào trúc xanh mới vừa đẩy ra, liền có một cái bóng màu vàng lao tới, liền thấy một con đại cẩu kim mao thè lưỡi nhào vào bọn họ.
Thái Dương vốn rất thích chó, nhưng vừa thấy thân thể con cún này, thầm nghĩ nếu như bị nó vồ ngã thì cũng chẳng hay ho gì, vì thế quyết định dứt khoát trốn ra sau Cố Văn Vũ.
Bà ngoại Cố Văn Vũ quát lớn đại cẩu kia hai câu, đại cẩu bất đắc dĩ mới ở giữa chặng đường lăng không phi tới thình lình thu thế, gâu một tiếng rơi trên mặt đất, cặp mắt không thân thiện vẫn nhìn chằm chằm vào đám khách ngoại lai sắp xâm nhập vào lãnh địa của mình.
Cố Văn Vũ ở bên cạnh cũng gọi cún một tiếng, liền thấy nó lập tức biến ngoan, thè lưỡi ngoan ngoãn vui vẻ chạy tới, chân trước bám đứng lên Cố Văn Vũ, trông mong ngẩng đầu nhìn hắn.
Cố Văn Vũ quay đầu lại nói với Thái Dương: “Cậu vẫn còn giữ một cái bánh quy phải không? Giờ lấy nốt ra, đút cho A Mộc đi.”
Thái Dương lấy bích quy ra xé bao gói, sau đó nhìn cái bánh thoạt trông rất giòn rất thơm ngọt, có chút không tình nguyện liếc Cố Văn Vũ một cái. Cậu vốn tưởng rằng Cố Văn Vũ để cho cậu giữ lại cái bánh này là để ăn.
Song cậu áng chừng nhìn nhìn con kim mao đại cẩu với răng nanh sắc nhọn, cùng tứ chi to lớn vĩ đại, cuối cùng quyết định vẫn là không nên chấp nhặt với nó.
Chỉ là...... Chỉ là một cái bánh quy thôi mà.
Cố Văn Vũ thấy Thái Dương cầm bánh bích quy bất động, lại thúc dục một chút, Thái Dương vốn định đưa tay ra, kết quả cậu khϊếp sợ phát hiện ánh mắt con kim mao đại cẩu khi thấy cậu vươn tay tới liền sáng rực! Điều này làm cậu không khỏi sinh hoài nghi, đến tột cùng nó là có hứng thú với bánh quy hay là có hứng thú với cậu.
Cố Văn Vũ giống như cũng nhìn ra sự sợ hãi của Thái Dương, đơn giản tóm tay cậu, xòe mở bàn tay ra, đưa bánh quy đến bên sát bên miệng kim mao đại cẩu.
“A, đừng!” Thái Dương sợ tới mức kinh hô!
“Suỵt, đừng sợ.” Cố Văn Vũ nhẹ giọng trấn an.
Lòng bàn tay Thái Dương nhanh chóng bị đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại của kim mao cẩu liếʍ một cái, khiến cậu ngứa ngáy nhịn không được rút tay về, nhưng bàn tay ấm áp của Cố Văn Vũ lại chống đỡ dưới tay cậu, ngược lại khiến trong lòng cậu khẩn trương, không dám nhúc nhích. Chỉ có thể để mặc con cún không có tiết tháo kia, liếʍ tới liếʍ lui trong tay mình mà đem bánh bích quy ăn sạch.
Bởi vì Cố Văn Vũ vẫn luôn nắm tay Thái Dương, mà Thái Dương lại đứng phía sau Cố Văn Vũ, có thể nói, cậu là bị bất ngờ không kịp đề phòng bất ngờ bị lôi tới cho con kim mao cẩu trước mặt kia ăn.
Điều này dẫn đến một hình ảnh thực tinh tế:
Thái Dương ở rất sát Cố Văn Vũ, trước ngực sau lưng hai người cơ hồ kề sát cùng một chỗ. Cằm cậu hơi hơi ghé trên vai Cố Văn Vũ, trong khóe mắt có thể quét qua đường nét nghiêng nghiêng tuyệt đẹp của Cố Văn Vũ. Mà cánh tay cậu bị Cố Văn Vũ lôi kéo, khéo thế nào mà lại duỗi từ dưới cánh tay Cố Văn Vũ lên phía trước, thật giống như cậu đang từ phía sau ôm lấy thắt lưng Cố Văn Vũ vậy.
Tuy rằng nói tất cả mọi người là đàn ông...... Như vậy cũng không có quan hệ gì...... Chính là...... Thật sự không có vấn đề gì sao?
Thái Dương không biết vì sao, cảm thấy không được tự nhiên lại khẩn trương, lại cảm thấy trên người Cố Văn Vũ có một hương vị dễ ngửi, nhịn không được hơi hơi cúi mặt ghé sát đầu vai hắn hít ngửi.
Chờ kim mao đại cẩu ăn sạch bánh quy, cũng liếʍ xong tay Thái Dương, giống như chưa hết thèm ngẩng đầu, ngoan ngoãn đem chân trước hạ xuống khỏi người Cố Văn Vũ, sau đó vòng quanh hai người bọn họ vui mừng chạy một vòng, cuối cùng đứng bên chân Thái Dương bên chân, nịnh nọt cọ tới cọ lui trên chân cậu.
Cố Văn Vũ buông tay Thái Dương, xoay người nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu trận trắng trận hồng, cúi đầu mắt long lanh nước, còn tưởng rằng là bị cún dọa sợ, liền nhẹ nhàng đá kim mao một cước, nói: “Nào, đi chỗ khác chơi đi.”
Lý Lập Bang thấy tình cảnh Thái Dương cho cún ăn, nhìn Thái Dương non dại đi sát rạt cùng gã họ Cố kia, vì thế lại nhịn không được bỉ ổi: “Chết tiệt, con chó này thật đúng là không có phẩm hạnh, cứ có sữa là liền thành mẹ!”
Cố Văn Vũ đã muốn đỡ bà ngoại vào sân, Thái Dương tức khắc cảm thấy áp lực khó hiểu vừa nãy vẫn bao phủ quanh thân mình tan biến, vì thế xương cốt cứng cáp trở lại, nghe Lý Lập Bang đang âm khang dương điều xỉ nhục mình, không chút khách khí đạp tới, mắng: “Nhãi ranh nhà mày cẩn thận không có sữa, cuối cùng bị chó cắn đó!”
Kim mao cẩu ăn bánh quy xong vui vẻ không biết đã chạy đi đâu chơi, cũng sẽ không ngăn cản bọn Thái Dương, vì thế bốn đồng chí IT nối đuôi nhau, đi vào trong nhà trúc của bà ngoại.
Lầu một nhà người Thái không có vách tường, chỉ có cột trụ chống đỡ, hơn nữa bên trong còn chất một đống hỗn tạp để nuôi động vật.
Bà ngoại Cố Văn Vũ vừa nhìn đã biết là người ưa sạch sẽ, thu dọn lầu một thật gọn gàng, không chất đống phế thải sinh hoạt như những nhà khác, mà lại thực rộng rãi sáng sủa.
Chính là Trương Gia khom lưng liếc mắt nhìn bên trong một cái, phát hiện tận cùng bên trong lầu một có một con trâu, bên cạnh còn có một túp lều, có vẻ như là chỗ ngủ của kim mao đại cẩu.
Trương Gia bất động thanh sắc đứng thẳng dậy, lại từ bên ngoài đánh giá căn nhà trúc này một phen, có thể thấy được, căn nhà này không rộng lắm, tức là Cố Văn Vũ lúc trước cũng không có nói lung tung. Chính là...... Hắn thật sự tính toán để cho bọn họ ngủ ở lầu một sao?!
Không phải nói đùa đấy chứ......
Lên nhà người Thái không thể mang giày, tất cả mọi người thực tự giác đem giầy cởi ở trước cửa.
Vừa vào cửa liền là phòng khách, trung gian có một lò sưởi, phía trên có cái kiềng ba chân, đặt bên trên là cái nồi đồng nhỏ, bên trong không biết đang nấu cái gì, tỏa ra từng trận hương khí say lòng người.
Trải qua suốt một đêm trèo đèo lội suối, mấy người đã sớm mệt mỏi đến không chịu nổi. Nhất là Lý Lập Bang, trên đường hết bị rắn dọa đến cây dọa, chân tay sớm đã bủn rủn, cởi giày vào cửa xong liền đặt mông ngồi ở thềm cửa cao cao.
Bà ngoại vốn đang hiền lành cười lấy ghế trúc pha trà nóng cho bọn họ, đột nhiên sắc mặt thay đổi, có chút mất hứng liếc nhìn Lý Lập Bang một cái.
Quách Minh Viễn cùng Trương Gia đều là cực nhanh trí, nhất là Trương Gia, lặng lẽ tiến vào bước đến bên Lý Lập Bang, duỗi chân đạp hắn một nhát, hạ giọng nói: “Này! Mau đứng lên! Theo phong tục người Thái, thềm cửa là không thể ngồi!”
Lý Lập Bang vừa nghe lời này, lập tức như lửa đốt đít nhảy bắn lên, biết hành vi của mình thất lễ, lại nhìn thần sắc bà ngoại, nhất thời không biết làm sao, sau đó nghiêng ngả lảo đảo muốn qua nhận lỗi. Chẳng ngờ trong lúc bất cẩn, sải bước bị vấp, thiếu chút nữa dẫm vào giữa lò sưởi, cũng may hắn phản ứng linh hoạt, ngay trong nháy mắt dẫm phải, thân thể nhướn lên, nhảy qua lò sưởi! Đạp đổ cái giá ba chân! Sau đó ôm lấy cây cột trụ bên cạnh lò sưởi!
Lý Lập Bang nghĩ mà sợ thở phì phò. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.
Sắc mặt bà ngoại càng khó nhìn hơn.
Trương Gia vô lực đỡ trán, cậu cũng không dám nhìn tiếp nữa!
Lúc trước có tra qua phong tục người Thái đối với vai vế trên như thế nào ấy nhỉ?
Tiến vào nhà trúc, không thể ngồi ở bậc cửa, không thể bướcqua lò sưởi, không thể làm đổ giá, càng không thể dựa vào cột trụ bên lò sưởi, bằng không sẽ bị coi là bất kính với chủ nhân.
Như thế xem ra...... Bọn họ tối nay, có thể chỉ thể ở lầu một...... sao?