- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thất Hữu Bất Trực
- Chương 19
Thất Hữu Bất Trực
Chương 19
Lý Lập Bang cùng Thái Dương ở trên đường về nhà lại đυ.ng phải Trương Gia.
Thời gian còn rất sớm, bọn họ ngẫm lại, đằng nào cũng đã ra ngoài, chi bằng cứ đi chỗ khác tản bộ chút, vừa là để khuyên bảo Lý Lập Bang, cũng là để xin lỗi Thái Dương.
Vì thế, ba đồng chí IT liền lượn lờ đến dãy phố đầy rẫy quán bar ở phụ cận.
Bề ngoài con phố đến buổi tối kỳ thật cũng không ồn ào xa hoa giống như trong tưởng tượng, mà ngược lại, có phần tĩnh lặng cùng thần bí giấu đầu hở đuôi.
Hai bên đường chỉ có ánh đèn neon sặc sỡ lòe lòe nhấp nháy, mờ mờ ảo ảo, phản chiếu bóng người lả lướt trên khung cửa kính.
Thời điểm mới nhậm chức, bọn Thái Dương cũng từng cùng đồng nghiệp đi bar vài lần, chẳng qua những quán bar bọn họ từng đến khách hàng đại đa số đều là thành phần tri thức, kỹ thuật viên khoa học công tác ở phụ cận. Gọi là đi bar, chứ thực ra chẳng khác nào đang đi nghỉ dưỡng với những đồng chí cổ cồn trắng cả.
Bởi vì chưa từng được chân chính chứng kiến quán bar có bao nhiêu điên cuồng, nhân tiện đang ôm lòng hiếu kỳ muốn đi tán gái, ở dưới sự xúi giục nóng lòng muốn thử của Thái Dương, ba chú IT quyết định chuyển sang ngao du ở một quán bar mới.
Con phố này hội tụ đủ loại CLB đêm phong cách bất đồng, nhưng Thái Dương tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cậu sở dĩ liếc mắt một cái liền nhìn trúng quán bar “Tasty” ( mỹ vị ngon miệng) kia, là bởi vì nghĩ tới được ăn ngon.
Lý Lập Bang cùng Trương Gia ngẩng đầu nhìn tên quán bar, nhất thời thần tình hắc tuyến, lòng hiểu mà không nói ra, lựa chọn trầm mặc, cùng theo Thái Dương đi vào.
Nhân viên đứng ở cửa Tasty tươi cười niềm nở, phát cho mỗi khách hàng tiến vào một tặng phẩm nhỏ,
Thái Dương vừa thấy gói đồ tinh xảo đẹp đẽ mắt liền sáng lên, phỏng chừng tám chín phần mười là mấy thứ bánh quy gì đó. Vì thế liền cố tình đi chậm lại, cố ý dừng ở phía sau Lý Lập Bang cùng Trương Gia.
Trương Gia cùng Lý Lập Bang đối với hành vi của thể loại ăn tạp này đã sớm tập thành thói quen, vừa thấy vểnh đuôi lên là biết đang giở trò gì rồi, vì thế rất phối hợp đi trước vào trong tiệm, đều cùng không lấy tặng phẩm.
Thời điểm Thái Dương đi tới cửa, ánh mắt giống như tùy ý liếc một cái vào trong khay của nhân viên phục vụ. Người kia hiểu ý cực kỳ nhanh đưa lễ phẩm ra, Thái Dương tiếp nhận, nhưng vẫn chần chừ tại cửa không đi.
Mặt nhân viên phục vụ lộ vẻ nghi ngờ.
Thái Dương xấu hổ ho khan một chút, cằm hất về phía trước, nói: “Ừm...... Hai người mới nãy là bằng hữu của tôi...... tặng phẩm của bọn họ...... có thể đưa cho tôi được không?”
Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ nháy mắt giống như nứt toác ra, bất quá rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng, phi thường khách khí lấy hai phần tặng phẩm từ khay đưa cho Thái Dương, còn dùng một giọng điệu rất thâm thúy chúc cậu “Hưởng thụ một đêm tuyệt vời”.
Thái Dương cảm thấy ánh mắt kỳ quái của nhân viên phục vụ nhìn về phía mình, không khỏi toàn thân nổi gai ốc, sau đó vừa đi vào bar vừa thuận tay mở một gói tặng phẩm ra, muốn nhìn một chút xem bên trong đến tột cùng là món ngon gì.
Ánh mắt nhân viên phục vụ vốn mang ý lo lắng nhìn bóng dáng Thái Dương, đã lại thấy cậu chưa bước vào trong cửa lớn quán bar liền khẩn cấp mở bao gói tặng phẩm ra, hơn nữa sau khi mở ra lại còn có xu thế đem đồ vật bên trong ăn luôn, ánh mắt đột nhiên trở nên...... thực kinh khủng.
Vừa tiến vào bar liền bị nhạc sàn cường độ cao làm choáng váng, mùi khói mùi rượu hỗn tạp với mùi cơ thể, khiến cho người mới từ bên ngoài vào cảm giác không khí vẩn đυ.c không chịu nổi. Thái Dương vừa mới tiến một giây liền có kí©h thí©ɧ muốn chạy ra, bất quá nghĩ rằng bên trong còn có rất nhiều bé gái đáng yêu để tán tỉnh, lại còn lợi dụng chi phí đắt đỏ trong quán bar để hút máu Lý Lập Bang cùng Trương Gia một chút, nên cậu vẫn là kiên trì đi vào.
Chờ cho mắt thích ứng với ánh đèn mờ ảo trong bar, Thái Dương mới rốt cục thấy rõ trên tay rốt cuộc là cái gì......
Rất mềm, rất mỏng, rất co dãn.
Cũng không biết có phải do hiệu quả của ánh đèn không, tóm lại, mặt Thái Dương nháy mắt tái mét.
......
Giữa sàn nhảy quán bar, trong đám người đang liều mạng chen chúc một đống điên cuồng nhảy múa theo nhịp trống trong ánh đèn nhấp nháy, Lý Lập Bang không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh, sau đó vỗ vỗ Trương Gia phía trước, vì màng nhĩ đều ầm ầm tiếng nhạc, rống lớn nói: “Này! Thái Dương! Như thế nào không có! Theo vào!”
“Cái gì?!” Trương Gia cau mày, cảm giác vừa mới có một bàn tay sờ soạng trên mông mình một phen, tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên, không có nghe rõ Lý Lập Bang là đang kêu cái gì.
“Thái! Dương!”
Thật sự quá ồn ào, Trương Gia quang nhìn miệng Lý Lập Bang há to điên cuồng hét, mà cũng không biết hắn rống cái gì.
Vì thế Lý Lập Bang làm một động tác đang ăn.
Trương Gia lập tức hiểu ý.
Sau đó hai người lại cùng nhau chen về tìm Thái Dương, lại vô luận như thế nào tìm khắp nơi cũng không thấy người, chỉ có thể nhìn đầu người vô tận đông nghịt ờ trước mắt lúc ẩn lúc hiện.
Lý Lập Bang một lòng nhớ thương Thái Dương, sợ thằng bé vô tư này bị người bắt cóc mất, cũng không có chú ý người chung quanh, mà Trương Gia lại càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, kéo kéo Lý Lập Bang. Lý Lập Bang buồn bực xoay người, lúc này không biết ai ở phía sau đẩy một chút, đem Trương Gia cùng Lý Lập Bang bị dồn thành hai nửa bánh Oreo dính lại một chỗ.
Nhìn thấy ***g ngực hai người dính sát vào nhau, chóp mũi cách bất quá năm cm, trên mặt Lý Lập Bang cùng Trương Gia đồng thời xuất hiện một loại biểu tình ghê tởm như muốn ói đến nơi, bất đắc dĩ bị người xung quanh vây chặt, tách ra cũng không nổi.
Bất quá khoảng cách gần như vậy, lại dễ dàng trao đổi.
Sắc mặt Trương Gia càng ngày càng khó coi, nói với Lý Lập Bang: “Này, cậu có phát hiện ra cái nơi quỷ quái này có cái gì bất thường không?”
Lý Lập Bang nghe Trương Gia nói vậy, cũng thấy nơi này kỳ quặc, dựa vào ưu thế chân dài nhìn quanh một vòng, sắc mặt đột nhiên đại biến, giống như đang xem film phim kinh dị.
Chết tiệt...... Con mẹ nó toàn là đàn ông!
Hắn không dám tin nhìn về phía Trương Gia, trong ánh mắt còn lưu một tia hy vọng cuối cùng.
“Không phải chứ......”
Khóe miệng Trương Gia co rút, thảm thương gật đầu: “Chỉ e là vậy.”
Bọn họ...... cư nhiên đi vào ổ GAY trong truyền thuyết a!
Đều là cái vận do thằng ranh Thái Dương mang đến!
Nghĩ đến Thái Dương, sắc mặt hai người liền trắng bệch, ngây ra trong một giây, thình lình đồng thời phát lực, liều mạng xông ra phía sau, tựa hồ sợ muộn chút nữa thì thằng ngốc kia sẽ bị người ta tóm đến cái góc nào mà ăn sạch sẽ.
......
Tại vị trí gần cửa ra vào quán bar.
Thái Dương nhanh chóng đem ba gói “Tặng phẩm” nhỏ kia nhét vào túi quần.
Chờ khi ngẩng đầu lên, phát hiện rất nhiều người đang nhìn cậu, ánh mắt đang dính trên người chậm rãi lưu động, khiến toàn thân không được tự nhiên.
Cậu vươn cổ ngó xung quanh, phát hiện căn bản tìm không thấy hai thằng đểu Lý Lập Bang cùng Trương Gia đâu, khắp chốn đều là người, tối mò mò không phân biệt được rõ mặt. Cũng may năng lực quan sát của cậu cao, phát hiện bên cạnh có một cầu thang thông lên lầu hai, nối liền với khán đài trên tầng, ở nơi đó vừa vặn có thể quan sát toàn cảnh lầu một, hơn nữa người cũng ít hơn một chút, nghĩ nghĩ, liền trực tiếp leo lên.
Đối diện đυ.ng phải một gã đàn ông mặc tây trang đi giày da, phỏng chừng là uống quá chén, đi đường nghiêng ngả lảo đảo có chút không vững, thời điểm va vào bên người Thái Dương, suýt nữa ngã sấp xuống.
Thái Dương đưa tay đỡ gã một phen, gã nói câu tạ ơn, ánh mắt thờ ơ lướt qua mặt cậu, rồi lại đột nhiên kéo về, nhìn thẳng hồi lâu rồi không nói hai lời cúi người đến bên tai Thái Dương thở ra một ngụm nhiệt khí mang theo hương rượu, nói: “Trên tầng anh có gian phòng, nếu muốn, thì kưng cứ tới tìm anh, phòng thứ nhất bên trái đó.”
Thái Dương bị dọa sợ, lập tức đẩy gã ra, trừng lớn mắt nhìn với vẻ mặt không hiểu.
Gã đàn ông bị cậu đẩy ra như vậy, rượu giống như cũng tỉnh hơn phân nửa, chẳng hề để ý nhún nhún vai, đi thẳng xuống lầu.
Lòng bàn tay Thái Dương toát mồ hôi ngây đơ tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên có chút lúng túng.
Cậu có một tật xấu, một khi bị kinh hãi sẽ muốn đi vệ sinh, vì thế liền đi tìm WC.
Thật vất vả men theo bảng chỉ dẫn, Thái Dương lại ngạc nhiên phát hiện, dường như toilet nơi này chỉ dành riêng cho nam giới, không có phân riêng nam nữ. Cậu vừa buồn bực vừa bước vào, mới vừa kéo khóa quần đứng trước cầu tiêu chuẩn bị hành sự, lại đột nhiên phát hiện, bên ngoài có hai cô bé đang cười nói đi đến!
Thái Dương đầy mặt kinh hoàng, chậm rãi xoay đầu, phát hiện huynh đệ đứng ở bên cạnh mình, còn có huynh đệ bên cạnh của bên cạnh nữa, vẫn thản nhiên không nhanh không chậm hành sự!
Mà hai cô gái kia, thì lại bình tĩnh nhìn thoáng qua khuôn mặt hoảng sợ của cậu, sau đó không coi ai ra gì lướt qua đám đàn ông đang đứng tiểu tiện một bên, một người mở cánh cửa buồng vệ sinh đơn, rồi tiến vào.
Thái Dương:......
Huynh đệ bên cạnh đã giải quyết xong vấn đề, nhìn bộ dáng vẫn đơ ra của cậu, trước khi đi liền vỗ vỗ bờ vai cậu, vô cùng thân thiết trấn an nói:
“Kưng đừng có lo lắng, các bé ấy đều là fangirl hết.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の7 Gà con đi theo dê con cùng cún con ra nông trường. Trời giữa trưa nắng chang chang, dê con ghé vào bụi cỏ bên cạnh ngủ gà ngủ gật, cún con cũng lười nhác không muốn động đậy. Chỉ có mình gà con đi bắt sâu. Gà con mổ mổ trên mặt đất, không có chú ý rằng mình càng ngày càng xa dê con cùng cún con. Đột nhiên, gà con phát hiện trong bụi cỏ cách đó không xa có một con sâu lông bép múp, vì thế liền thật cẩn thận mò lại. Chính là con sâu kia rất giảo hoạt, mỗi khi gà con tiến lên hai bước, sâu cũng bò thêm hai bước, gà con cứ đi theo, tiến vào trong bụi cỏ rậm rạp. Bất chợt nó ngẩng đầu, đối diện với một cặp mắt phát sáng! Mà con sâu mới nãy, kỳ thật chính là chủ nhân của ánh mắt ấy, đang ve vẩy......một cái đuôi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thất Hữu Bất Trực
- Chương 19