Sau khi gửi lên, chờ mãi không thấy Tô Hảo trả lời, cũng không chờ cô trả lời nữa, cả người Chu Dương đã nằm trên sofa, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm lấy di động, tiến vào vòng bạn bè rồi vào khung chat của Tô Hảo.
Anh thế nhưng vì chờ tin nhắn của cô mà do dự ở chỗ này.
“Nhìn gì mà mê mẩn thế?” Một cái chân dài đá anh, Chu Dương nâng mắt lên, đối diện là gương mặt của Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ cởi cúc áo khoác tây trang, sau đó ngồi ở sofa đối diện, cầm điếu thuốc hút hừ lạnh một tiếng: “Làm gì thế? Nhìn cậu giống như thất tình nhỉ.”
“Tôi còn không chưa tìm cậu tính sổ đâu.” Nói xong lại dùng sức ném điếu thuốc lên trên mặt bàn.
Chu Dương nhướng mày, đặt điện thoại trên mặt bàn, bình tĩnh nói: “Hóa đơn là gì? Có thể hình dung nó không?”
“Chu Dương cậu chính là tên khốn nạn.” Văn Trạch Lệ chỉ vào anh.
Tay áp vào đầu gối, Văn Trạch Lệ hung hăng nhìn Chu Dương: “Cậu hại tôi suýt chút nữa bị Thẩm đại tiểu thư kia gϊếŧ chết, cậu còn không biết xấu hổ, đây không phải là hóa đơn sao?”
“Đó là vợ cậu.” Chu Dương cầm lấy chai champagne rót vào hai ly rồi buông xuống, cầm một ly cho Văn Trạch Lệ: “Việc tư chúng ta để sang một bên, trước nói về chuyện bên Hưng Yến quốc tế đi.”
Văn Trạch Lệ tiếp nhận rượu, sách một tiếng: “Cảm tình tốt thì chính là vợ, cảm tình không tốt thì chính là Thẩm đại tiểu thư.”
Chu Dương cũng cười một tiếng, lắc ly rượu, cho thêm mấy khối đá vào, uống một ngụm, tầm mắt lơ đãng quét qua di động kia. Di động gió êm sóng lặng, một chút phản ứng cũng không có. Đôi mắt anh sâu vài phần, cầm lấy văn kiện bên cạnh đưa cho Văn Trạch Lệ: “Cậu nhìn xem, giá cả này có thích hợp không? Chúng ta cử người qua đó nói chuyện này, nhưng đối với nội bộ bên họ lại không quá quen thuộc, vẫn cảm thấy người này giữ một tay.”
Văn Trạch Lệ tiếp nhận, tay cầm ly rượu mở ra văn kiện, nước đá trượt xuống khớp xương, liếc mắt vài lần liền nói: “Thật sự là bị hắn giữ lại một tay, giá này khá cao, sau hắn lại đem kỹ thuật giữ lại mấy phần, cậu liền trở thành coi tiền như rác rồi.”
“Chết tiệt.” Chu Dương cắn khối đá cười: “Còn muốn nạo chút thịt từ trong tay tôi sao? Người này có hơi can đảm đấy.”
“Người này không thể dùng, nếu thu mua thì tốt nhất nên xuống tay đối với hắn.” Văn Trạch Lệ nói xong thì buông văn kiện, đi lấy cái kẹp để kẹp khối đá, lại phát hiện ánh mắt Chu Dương lướt về phía di động trên mặt bàn, rõ ràng có chút thất thần.
Nhìn di động bao nhiêu lần rồi?
“Nhìn cái gì thế? Cứ nhìn chằm chằm di động vậy?” Văn Trạch Lệ duỗi tay lấy di động của Chu Dương, Chu Dương né tránh, Văn Trạch Lệ đặt hai tay lên đầu gối, nhìn Chu Dương để di động xuống còn liếc nhìn di động một lần nữa, anh ta híp mắt nghiên cứu.
Chu Dương: “Không có gì.” Anh trấn định để di động xuống, cầm lấy máy tính bảng cắt một bộ số liệu ra để nói cùng Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ lấy ra di động, ở trong nhóm soạn tin.
Văn Trạch Lệ: Mẹ nó! Có phải Chu Dương chưa theo đuổi được Tô Hảo kia không?
Hứa Điện: Chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng phát hiện rồi!
Văn Trạch Lệ: Ha ha ha ha ha ha đang nói chuyện mà cậu ta nhìn di động tới tám chín lần, đang chờ tin nhắn sao? Ha ha ha ha, tôi thấy thật hả giận đó.
Lý Dịch: Tô Hảo dễ theo đuổi như vậy sao? Ngây thơ quá rồi.
Hứa Điện: Ồ, có phải đã nhìn lần thứ mười rồi không? Cậu chắc đêm nay có thể bàn việc chứ?
Giang Úc: Tôi thậm chí không tin người này là Chu Dương.
Lý Dịch: Hình ảnh.
Lý Dịch: Nhìn vòng bạn bè ở chỗ tôi này.
Hứa Điện: 【 Em rảnh ở đây xem son chứ không rảnh gửi tin nhắn cho anh sao? 】
Văn Trạch Lệ: Ha ha ha ha ha thật chua á.
Giang Úc: Thật ai oán đó, hẳn nên để Thi Lâm xem cái này.
Tô Hảo cùng Tô Thiến xuống bếp làm cơm trưa ở Chu gia, chú Chu cũng đã trở về, cơm nước xong, Chu Cần Khải muốn ra ngoài làm việc nên tiện đưa Tô Hảo đến tiểu khu Hoa Huy luôn, Tô Hảo cùng Chu Cần Khải từ biệt, kéo hành lý lên lầu, trở lại nhà, Tô Hảo dựa vào sofa nghỉ ngơi.
Nghỉ hơn mười phút thì đứng dậy bắt đầu quét tước phòng ngủ phụ, làm vệ sinh một lần nữa, còn trải thêm một tấm thảm đã mua trước đó để trông thực ấm áp, sau đó chụp lại ảnh gửi cho Thành Linh.
Thành Linh rất ít khi đánh chữ nên trực tiếp gọi qua: “Rất đẹp.”
“Mẹ, mẹ có thích không?”
“Thích chứ.”
Lúc trước khi Tô Hảo chăm sóc bọn họ, mặc dù khá gian nan nhưng nhà cửa đều làm đến sạch sẽ, lại ngoan ngoãn, vợ chồng bọn họ vẫn luôn cho rằng con gái tốt như vậy gả đến chỗ nào cũng đều có người quý trọng, đáng tiếc, cho đến nay cũng chưa thấy một người thật sự quý trọng Tô Hảo xuất hiện.
“Mấy ngày nay Giang Thị có mưa không? Trời mưa con không cần ra cửa, tránh cho gió làm đau đầu.”
“Con biết rồi, hôm nay cuối tuần mẹ nghỉ sao?”
“Đúng vậy.”
Lúc này chuông cửa vang lên, Tô Hảo từ phòng ngủ phụ đi đến mở cửa.
Ngoài cửa, Chu Dương tay cắm trong túi, ngậm thuốc lá nhìn cô, giọng trầm thấp nói: “Uống một ly nước.”. truyện tiên hiệp hay
Cuộc gọi vẫn đang mở.
Trong lúc Tô Hảo đang sững sờ thì Thành Linh nghe vậy cũng lập tức hỏi: “Ai thế con?”
Tô Hảo nhìn nam nhân trước mắt, ngón tay anh đang câu lấy cà vạt mà cởi bỏ. Tô Hảo thấp giọng nói: “Mẹ, Chu Dương vừa lúc đến đây, con rót cho anh ấy một ly nước.”
Thành Linh như thế nào cũng không nghĩ người đến lại là Chu Dương, bà uể oải, còn đang mừng thầm đó là một nam nhân đang theo đuổi Tô Hảo, vừa nghe người đến là Chu Dương, vui sướиɠ lập tức vụt tắt, bà ừ ừ hai tiếng: “Ra là Chu Dương sao.”
“Đúng vậy mẹ.” Tô Hảo xoay người đi rót nước, cô ngửi được trên người Chu Dương có mùi rượu.
Đúng lúc anh quay người lại, thân thể cao lớn từ phía sau dán tới, Chu Dương cúi đầu nhưng vẫn đang cởi cà vạt, thanh âm ở bên tai Tô Hảo lướt qua, hơi nóng phả vào cổ cô: "Dì Linh, đã lâu không gặp, dì vẫn khỏe chứ? ”
Đối với di động của Tô Hảo nói.
Bà muốn nói với Chu Dương nên Tô Hảo xoay người đem điện thoại đặt ở tai anh, cũng ý bảo anh cầm lấy, Chu Dương giả vờ không thấy, cởi cà vạt nửa ngày cũng chưa cởi xong, anh nghiêng đầu cười trả lời: “Dì không cần khách khí, đều nên như thế mà.”
Đôi mắt lại dừng trên người Tô Hảo, cô muốn làm vệ sinh nên thay đổi một bộ quần áo ở nhà, cổ áo lỏng lẻo, làn da vô cùng mịn màng loáng thoáng qua, ánh mắt anh có chút làm càn.
Tô Hảo lại đẩy di động một chút để anh tự cầm.
“Được.” Thành Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai mẹ con ngắt điện thoại, Tô Hảo buông di động xuống, rót một ly nước đi về hướng Chu Dương rồi đưa cho anh, Chu Dương dựa vào tay vịn sofa, cà vạt rốt cuộc cũng mở, rũ xuống theo hai bên cổ áo hở ra, cả người trông kiệt ngạo khó thuần. Anh không nhận lấy: “Đút anh đi, người bận rộn.”
Tô Hảo đặt ly nước trên bàn, chế nhạo đáp trả: “Người bận rộn, tự anh uống.”
Chu Dương: “”
Tô Hảo vào phòng ngủ phụ, đem túi đựng rác buộc chặt miệng rồi đến cạnh cửa đặt xuống, Chu Dương vẫn không chạm vào ly nước kia, mặt mày thanh minh nhưng bị rượu quấy phá, nhìn đến cô sự nôn nóng đã bớt đi rất nhiều, đôi mắt hẹp dài đuổi theo cô, thấy cô chuẩn bị xong túi đựng rác rồi lại vào bếp, không biết đang làm gì.
Chỉ thấy cô cánh tay trắng nõn vươn lên lấy cái thớt gỗ, tay áo rũ xuống, làn da trắng như ngọc.
“Tô Hảo.”
“Chuyện gì?”
Thanh âm Tô Hảo truyền đến.
Chu Dương: “Em mặc cup B sao?”
Tô Hảo sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng, tiếp theo cửa phòng bếp phanh —— một tiếng, hung hăng đóng lại, còn mang theo chút lửa giận.
Chu Dương cười nhẹ vài tiếng, theo tay vịn sofa duỗi ra, một hơi uống cạn ly nước ấm, đi đến cửa phòng bếp gõ gõ xuống, nói: “Em thích gì nào?”
“Son môi ưu đãi đặc biệt sao? Hửm?”