Cô đột nhiên chủ động làm Chu Dương
thụ sủng nhược kinh (*), ai biết lại là đề cập đến chuyện Thẩm Hách. Chu Dương thấp người, kiên nhẫn giải thích: “Cho dù anh không gọi về thì sớm muộn Thẩm Hách cũng phải đối mặt với để lựa chọn mà thôi.”
* Thụ sủng nhược kinh - 受宠若惊: được sủng ái mà lo sợ; được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.Người này còn không biết mình sai chỗ nào.
Tô Hảo liếc anh một cái, đẩy anh ra rồi tiếp tục đi dạo quanh các cửa hàng. Ở đây là trung tâm mua sắm, tất cả các cửa hàng đều cạnh với nhau nên có thể nhìn thấy không ít món quà được tặng.
Chu Dương bị đẩy ra sau, đứng tại chỗ nhìn nữ nhân mảnh khảnh cách đó không xa kia, cho dù nhìn không thấy mặt nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm giác ớn lạnh mạnh mẽ trên người cô, nói dễ nghe một chút chính là chiến tranh lạnh, nói khó nghe hơn là làm bộ làm tịch, lại còn vì Thẩm Hách, môi mỏng anh nhấp chặt.
Cô ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho anh.
Một mình cũng có thể dạo, hoàn toàn mặc kệ anh.
Thậm chí giống như anh có ở đây hay không cũng không quan trọng.
Tay Chu Dương nắm chặt vào lan can, lạnh lùng nghĩ, Thần Hách quan trọng như vậy sao?
Đổi lại trước đây gặp phải loại nữ nhân này, anh đã sớm xoay người đi rồi.
Mấy giây sau, Chu Dương túm cổ áo sơmi xuống, đi nhanh về phía trước bắt lấy tay Tô Hảo từ đằng sau, quay đầu nhìn chằm chằm cô.
Tô Hảo nhìn anh, hơi giãy giụa.
Giọng nói Chu Dương trầm thấp uy hϊếp: “Lại ầm ĩ nữa, anh ở tại chỗ này hôn em đến mềm chân.”
Tô Hảo nhẹ nhàng liếc anh, không giãy giụa nhưng cũng không để ý tới anh. Tính cách cô xác thật là như thế, một khi có chút bất mãn khó chịu liền mặc kệ người, đi một đoạn, Tô Hảo ghé đến cửa hàng mỹ phẩm mua son cho Liêu Vân, giơ tay tiếp nhận mẫu thử, Chu Dương bất đắc dĩ đành phải buông tay.
Anh sửa lại ôm eo cô.
Chỉ là Tô Hảo cũng không để ý tới anh.
Không khí nhìn qua có chút kì quái, Chu Dương chưa từng bị nữ nhân khinh thường như vậy, có nhân viên nhìn bọn họ, đều thấy được cô gái kia không đáp lại anh chàng đẹp trai này, mà anh chàng này còn một mực lấy ôm cô, giống như sợ cô chạy mất. Cô gái này vừa nhìn đã biết rất được cưng chiều.
Hai người trong lòng đều khổ sở.
Đôi mắt Chu Dương hẹp dài nhàn nhạt đảo qua. Hai nhân viên phục vụ kia sửng sốt rồi lập tức nhìn sang hướng khác, thật cẩn thận giới thiệu son môi cho Tô Hảo.
“Tone màu này thích hợp làn da trắng, nếu muốn tôn da thì chọn tone này, còn đây là tone nam.”
Tô Hảo lấy hai thỏi son, quan sát màu trên cổ tay trắng ngần, màu cả hai thỏi đều rất đẹp, một cái màu cam nhạt, cái còn lại là đỏ. Nhân viên thấy thì khen, nói: “Da cô trắng như vậy, tone màu nào cũng rất hợp.”
“Tôi không phải mua cho mình, tôi chỉ xem thử thôi.” Tô Hảo hướng gương bên cạnh nhìn, muốn nhích người qua, cúi đầu nhìn cánh tay nam nhân, cô vỗ nhẹ xuống.
Chu Dương hừ lạnh, cúi đầu nhìn di động không để ý tới.
Tô Hảo cũng không để ý tới anh, cầm hai thỏi son đi thanh toán. Chu Dương nói với nhân viên kia: “Gói toàn bộ son mà cô ấy vừa chạm qua.”
Nhân viên sửng sốt.
Một người khác lên tiếng: “Ai, vâng vâng ạ.”
Nói xong thì lập tức đi lấy, được gần 30 thỏi, người này thật sự khéo léo, những thứ Tô Hảo không chạm qua đều cất đi, cô nàng chỉ cần nhìn qua một cái liền biết.
Tô Hảo mang theo túi, nghe xong thì nhìn về phía Chu Dương. Chu Dương không nhìn cô mà chỉ quẹt thẻ tín dụng, Tô Hảo muốn rời đi nhân lúc anh đang ký tên thanh toán, kết quả vừa quay người thì eo đã bị ôm trở lại, Tô Hảo ngã vào lòng ngực anh, Chu Dương buông bút rũ mắt nhìn cô, đôi mắt hài hước: “Muốn chạy sao? Có thể chạy.”
Anh nhận túi rồi đoạt lấy hai túi trong tay cô, ôm chặt cô rời đi.
Tô Hảo vẫn phớt lờ anh.
Chu Dương nhìn cô vài lần, ngữ khí có chút bực bội: “Còn muốn giận dỗi tới khi nào?”
“Em rất giỏi chiến tranh lạnh đấy.”
Chút bực bội này, Tô Hảo có thể cảm nhận được nhưng cô vẫn nhắm chặt miệng như không nghe thấy anh nói, nhìn hai bên cửa hàng xem có gì có thể mua cho mẹ. Chu Dương nheo mắt không nói nữa, Tô Hảo đi vào một cửa hàng tổ yến, nhìn bên trong một vòng.
Mua quần áo không phù hợp với Thành Linh, không bằng mua chút tổ yến đặt trong nhà, chờ mẹ đến thì nấu.
Mua xong đi ra, Chu Dương đang dựa vào lan can, trong tay cầm túi nhìn cô.
Tô Hảo như cũ không để ý tới anh, đi hướng thang máy, Chu Dương cất di động, đuổi theo Tô Hảo vào, cửa đóng lại, ngay sau đó Chu Dương đẩy Tô Hảo đến trên tường đè nặng, nắm cằm cô nâng lên: “Em tức giận trong một giờ đồng hồ rồi, như vậy là đủ rồi đó.”
Tô Hảo bị áp vào vách tường, nhàn nhạt nhìn ánh mắt không kiên nhẫn của anh, nở nụ cười: “Không kiên nhẫn như vậy, thế sao lại không rời đi?”
Chu Dương: “Em cho rằng anh không nghĩ tới sao?”
“Nghĩ tới thì phải hành động.” Tô Hảo cười đến ôn nhu, một bên má lúm đồng tiền ẩn ẩn lấp ló, mềm mại như vậy nhưng lời nói ra lại như dao găm.
Thật vất vả cô mới không né tránh anh.
Hai người vẫn còn cơ hội hòa hợp như thế thì cứ chịu đựng phần còn lại.
“Em thơm quá.” Anh dừng ở gương mặt cô, hôn lên, còn có cổ.
Thang máy đinh —— một tiếng, đến lầu một. Những người đứng chờ bên ngoài đều sững sờ nhìn cảnh tượng bên trong, nam nhân cao lớn đè nữ nhân vào tường, nghiêng đầu muốn hôn cô, bầu không khí rất ái muội.
Cổ áo Chu Dương hơi mở, ánh mắt phong lưu.
Nhưng thân hình cao lớn, khí thế cũng mạnh mẽ, lúc đi ra ngoài, đám người kia cũng nhường đường, một ít người nhìn diện mạo anh đều đỏ mặt, cố ý oán trách.
“Xem thang máy là cái gì thế?”
“Đúng đấy, sao lại không biết xấu hổ như vậy.”
“Nữ trông thế nào?”
“Nhìn không thấy, nam nhân kia che cô ta lại rồi.”
Ra đến cửa vẫn còn có người nhìn, Chu Dương kéo cửa xe đưa Tô Hảo vào ghế phụ, đặt mấy túi mua sắm ở ghế sau, vòng qua ghế lái khởi động xe, chiếc Bentley màu đen chạy đi.
Khu thương mại ở kinh đô này đầy những chiếc siêu xe, không ít các loại công tử giống như Chu Dương nhưng diện mạo đặc biệt xuất chúng làm người ta khó có thể quên thì tương đối ít.
Chu Dương là một trong những người có diện mạo đẹp nhất nhì, đám người kia vẫn đứng nhìn cho đến khi không thể nhìn thấy chiếc Bentley nữa mới thôi.
Đến khách sạn, Tô Hảo xuống xe đi về phía sau lấy túi, duy chỉ có túi của Chu Dương là để lại, Chu Dương mở cửa xe, lấy túi kia nhét vào tay cô.
“Anh mua cho em, nảy giờ em chỉ mua cho người khác!” Anh đút hai tay vào túi, từ trên cao nhìn cô.
Tô Hảo sửng sốt: “Tôi không cần.”
Nói xong, cô đem túi ném trở về cho anh.
“Tôi cũng không phải không có, anh mua nhiều như vậy, tôi dùng không hết.” Tô Hảo xoay người tiến khách sạn, Chu Dương cắn răng nhìn cô, vài giây sau, anh đem toàn bộ ném vào thùng rác.
Tô Hảo đi được nửa bước chân vào cửa thì nhìn lại.
Chu Dương lười biếng đứng ở cạnh thùng rác hút thuốc.
Hai tay trống trơn, túi quà kia vẫn còn lấp ló ở mép thùng rác.
Tô Hảo nhắm mắt lại: “Nhặt lên.”
Cô đi qua, duỗi tay đẩy nắp thùng rác, Chu Dương cúi đầu nhìn cô, sau đó một phen bắt lấy cổ tay cô, Tô Hảo ngước lên nhìn anh.
Cô nhìn anh như vậy vài giây, Chu Dương liền có hơi ngăn cản không được: “Em nói đi, vì sao em không cần son này?”
“Hơn 30 thỏi, tôi dùng đến ngày tháng năm nào mới xong?”
Chu Dương: “Một ngày dùng một thỏi.”
“Rất lãng phí.”
Chu Dương: “Nữ nhân nên lãng phí.”
“Tôi không thích.” Tô Hảo giãy giụa muốn đi lấy, những son môi đó đến bao nhiêu tiền chứ, Chu Dương siết chặt tay cô, thấy cô kiên trì như vậy, anh đem thuốc lá ngậm vào miệng, tự mình duỗi tay lấy.
Lúc lấy cảm thấy rất mất mặt.
Đều đã vứt rồi mà còn nhặt lại!
Có bảo an đi ngang qua cũng đều tò mò nhìn hai người kia đang lục gì đó ở chỗ thùng rác. Lúc này trợ lý Lục cũng tới, Chu Dương nhìn thấy thì lạnh lùng nói: “Lại đây!”
Trợ lý Lục sửng sốt, đỡ đỡ mắt kính bước lên phía trước thì thấy Chu Dương đem một túi quà đẩy cho anh ta: “Cho cậu.”
Nói xong, Chu Dương kéo tay Tô Hảo vào đại sảnh. Tô Hảo đi theo, quay đầu lại cùng trợ lý Lục nói: “Anh nếu không cần thì có thể cầm đi đổi lại, bên trong vẫn còn hóa đơn.”
“Ồ.” Trợ lý Lục cúi đầu nhìn, lúc nhìn thấy thì ngây người.
Son môi!
Tôi như thế nào dùng!
Tôi dùng son gì!
Lại còn nhiều như vậy!
Không bằng đăng bán trong vòng bạn bè nhỉ?