Chương 066: Trước Sâu Rộng, Âu Dương Xuân Đánh Đặng Xa, Dưới Cầu Thấp, Tưởng Bình Bắt Hoa Điệp

Đặng Xa can Hoa Xung rằng: "Hiền đệ chớ làm như vậy. Trong thiên hạ thiếu chi người diện mạo giống nhau, sao chắc được người này đâm em". Hoa Xung giận lắm song cực chẳng đã phải trở lại chỗ ngồi. Đặng Xa sai gia đinh đuổi Tưởng Bình ra. Tưởng Bình nói: "Vô duyên thay, vô cớ mà bị đòn lại lấy đồ của tôi không trả". Gia đinh hỏi: "Mi có đồ gì?" Tưởng Bình nói: "Cái trống và tấm chiêu bài của nhà chùa đó". Hoa Xung nghe nạt rằng: "Đừng trả, thử coi nó làm sao?". Đặng Xa vừa cười vừa đứng dậy nói: "Lấy của nó làm chi, trả cho rồi để nó đi đâu thì đi cho rảnh". Nói dứt tiếng bước đến xách tấm chiêu bài, ai dè nó nặng lắm, Đặng Xa phát nghi liền giở lên coi kỹ thời thấy có một cây giáo, liền rút ra xem và nói ráng: "A! Dữ rồi, tên này lớn mật". Hoa Xung cũng đã thấy, liền bước đến xem và nói: "Đó tôi chẳng hề lầm mà. Thật nó là đứa đâm tôi đây, mau bắt nó lại, khảo coi ai bảo nó đối địch với chúng tôi vậy?" Đặng Xa liền sai gia đinh bắt lại, lấy roi da ra đánh. Tưởng Bình ráng bậm môi chịu, trong mình lằn dấu roi. Hoa Xung hỏi: "Sao mi chưa chịu khai?". Tưởng Bình đáp: "Tiểu đạo vốn ở mênh mông, không am không tự, không quan không viện, nếu không vật giữ mình thời làm sao? Giáo là vật phòng thân của tiểu đạo, sao thí chủ lại đánh người như vậy?". Đặng Xa nói nhỏ rằng: "À, phải, lúc xưa Lữ Tổ hằng có bảo kiếm phòng thân. Nay đạo nhân này vẫn du thiên hạ mặt nước cánh bèo, há không có vật để giữ mình sao?". Hoa Điệp nói: "Xin đại ca cứ để yên, để em khảo nó cho ra manh mối". Nói đoạn sai gia đinh đem ra ngoài, tự mình tới cầm roi đánh khảo. Tưởng Bình bây giờ không cãi cọ gì nữa, làm thinh mà chịu.

May sao có người lén mách với Đặng Xa rằng: "Đạo nhân bị đánh đã hết nói rồi". Đặng Xa nghe tin lấy làm xốn xang trong lòng, nghĩ rằng: "Hoa Xung thật tính ngang quá, không xét trước xem sau, đem một tên đạo nhân như vậy đánh cho đến chết, e không khỏi làm lụy tới ta". Nghĩ đoạn liền bước ra trước thấy Hoa Xung đánh đạo nhân đã bầm mình, không còn một miếng da nào là không lằn roi, bèn cười gằn và nói: "Ớ hiền đệ, bữa nay là ngày sinh của liệt huynh, hiền đệ làm như vậy, há chẳng buồn tẻ bữa rượu của chúng ta sao?". Hoa Xung nghe lời ấy liền buông roi và nói với Đặng Xa rằng: "Vì cơn nóng giận em quên cả việc phải trái, khiến tiệc sinh nhật giảm bớt vẻ vui, em cam chịu lỗi". Nói đoạn đi vào trong, căn dặn gia đinh canh giữ nghiêm ngặt.

Bọn gia đinh có đứa thấy Hoa Điệp làm chuyện ầm ĩ như vậy thời phiền lòng, vì không phải chủ mình mà tới sai cắt cho thêm mệt nhọc, cũng có đứa thương hại cho đạo sĩ vô cớ mà bị đòn oan, liền kiếm rượu hâm nóng cho Tưởng Bình uống, cho bớt đau đớn. Đến lúc trời tối, mấy đứa gia đinh canh giữ Tưởng Bình đã đói bụng, nhưng chưa thấy tốp khác đến thế, thời thì thầm nói với nhau rằng: "Ông đạo ấy bị đánh gần chết đứng dậy không nổi thời làm sao trốn được, vậy chúng ta cứ để đây, đi ăn cơm". Nói rồi khép cửa lại, cùng nhau đi ra nhà sau.

Ai dè Âu Dương Xuân và Hàng Chương ở lại miếu, theo lời Tưởng Bình dặn, nên tối chưa thấy về bèn đi vào Đặng Gia Bao. Bắc Hiệp đi tới phòng nhốt Tưởng Bình, nghe gia đinh kêu đói, rồi một lát bỏ đi ra sau, liền lén mở cửa bước vào mở trói cho Tưởng Bình, cõng ra vườn hoa, thấy có một giàn nho liền để Tưởng Bình nằm trên ấy. Bắc Hiệp giấu Tưởng Bình xong, liền rút bảo đao cầm tay trở lại thính đường. Lúc này hai tên gia đinh giữ Tưởng Bình khi nãy đã ăn cơm xong, trở lại thấy mất đạo nhân liền chạy báo cho Đặng Xa và Hoa Điệp. Đặng Xa liền xách cung, Hoa Điệp cầm gươm bén đi ra. Vừa ra khỏi nhà khác gặp luôn Bắc Hiệp đi tới. Đặng Xa liền giơ cung lắp đạn bắn một phát, Bắc Hiệp nghe đạn đi gần tới huơ đao đỡ vẹt ra, khua rẻng một tiếng đạn rơi xuống đất. Đặng Xa bắn luôn ước chục phát, cũng không trúng được. Hoa Xung liền nhảy tới tiếp, ai dè vừa bước tới nghe sau lưng có hơi gió, lật đật ngoái đầu dòm lại thời thấy có người huơ đao tới chém mình. Người ấy là Hàng Chương.

Hàng Chương sức rất mạnh, nên Hoa Xung không thể đối địch nổi, vừa đánh vài hiệp thời gươm của Hoa Xung bị Hàng Chương khắc gãy. Hoa Xung thất kinh, nhảy lùi ra vườn hoa kiếm chỗ trốn. Lẩn quẩn thế nào lại chui phóc dưới giàn nho ngay chỗ Tưởng Bình nằm ẩn mình nơi ấy.

Bây giờ tay chân Tưởng Bình hết đau nhức, thấy có người núp dưới chỗ mình nằm, liền chăm chăm xem kỹ thấy mái tóc người ấy có vật chi chớp nhăng, chắc là Hoa Điệp, song trong tay không có một tấc sắt. Tính một hồi liền nghĩ ra một kế, bèn nhắm ngay mình Hoa Điệp nhảy đại xuống, ôm riết vào đầu cắn bám vào tai. Hoa Điệp kinh hãi, thoát chạy lại chân tường vừa gặp Hàng Chương rượt chém cho một đao, Hoa Điệp né khỏi nhảy ra mé ngoài, xảy thấy một người cầm cây nhảy tới đập túi bụi tưng bừng, người ấy là Long Đào, đón đó đã lâu lắm. Hoa Xung thấy thế đã nguy liền quay đầu chạy qua hướng tây, bị Hàng Chương đón lại, liền quay ra mé cầu, vừa tới gặp Tưởng Bình ở đó. Tưởng Bình thấy Hoa Điệp chạy tới liền ôm xô xuống sông nhận cho uống nước một hồi, bất tỉnh nhân sự.

Hàng Chương thấy bắt Hoa Xung rồi, liền bảo Tưởng Bình và Long Đào ở đó chờ, còn mình vào trong giúp sức với Âu Dương Xuân.

Nói về Đặng Xa đánh với Bắc Hiệp, bắn hết ba mươi ba viên đạn tổ rồi, mà không hề trúng được, thời kinh hãi hồn xiêu phách lạc, kế thấy Hàng Chương tới tiếp bèn nhảy lên nhà trốn mát. Bắc Hiệp nghe Hàng Chương nói đã bắt được Hoa Xung rồi, nên không cho đuổi theo nữa.

Lúc ấy Long Đào, Tưởng Bình, Phùng Thất đã đem Hoa Xung vào nhà khách, rồi chia nhau đi lục soát trong nhà không thấy ai cả (vợ con và gia đinh của Đặng Xa đã trốn hết rồi), liền lấy y phục của Âu Dương Xuân cho Tưởng Bình thay. Tưởng Bình lại lấy thái độ quân tử, coi kẻ thù như bầu bạn, nên cũng thay y phục cho Hoa Điệp, kẻo để ướt lạnh tội nghiệp, lại còn đi rót rượu cho Hoa Điệp uống cho tỉnh. Khi Hoa Điệp tỉnh rồi, Tưởng Bình bèn chỉ Âu Dương Xuân, Hàng Chương, Long Đào nói cho biết tên họ mỗi người, và tiếp rằng: "Vì mi không giữ đạo đức làm nhơ nhuốc đàn bà con gái, gϊếŧ hại người lành, chúng ta vì nghĩa hiệp tới đây bắt mi, để đem ra huyện đối với án gϊếŧ tuần canh tại nhà quan họ Câu, rồi giải về phủ Khai Phong định án". Hoa Điệp nghe nói cúi đầu làm thinh.

Mấy vị anh hùng cực nhọc suốt đêm nên bụng đã đói, thấy trên bàn rượu thịt đầy dẫy bèn cùng nhau ăn uống. ăn xong trời đã rạng sáng, bèn sai Phùng Thất đi báo cho quan huyện, còn Bắc Hiệp thời cáo từ trở về thôn Mạc Hoa, hầu tới mùa đông dự hôn lễ của Đinh tiểu thư thành thân với Nam Hiệp. Bắc Hiệp đi rồi, bọn sai dịch của quan huyện cũng vừa tới, Hàng Chương và Tưởng Bình cũng hiệp sức áp giải Hoa Xung đến nha.

Sau đó Đặng Xa chờ cho các việc êm lặng, len lén về nhà, nghe tin Hoa Xung bị bắt thời sợ vạ lây tới mình, bèn gom góp của cải bỏ nhà đi qua thôn Bá Vương.