Ngôn Lạc Hi dại ra nhìn anh, khóe mắt liếc đến sắc mặt âm trầm của Lê Trang Trang, cô tặc lưỡi, người phụ nữ nào đáng sợ nhất? Đương nhiên là oán phụ đáng sợ nhất.
Mà Lê Trang trang lúc này, hoàn toàn không còn lãnh diễm kiều quý cao cao tại thượng như trước nữa ánh mắt không giấu được đố kỵ cô trong nháy mắt ngã xuống thần đàn, biến thành một nữ nhân bình thường.
Lệ Dạ Kỳ mở cửa, dẫn đầu đi vào. Anh thay dép lê ở cửa ra vào, quay đầu lại nhìn thấy Ngôn Lạc Hi vẫn đứng ở ngoài cửa, trực tiếp xem nhẹ Lê Trang Trang bên cạnh diễm quang bắn ra bốn phía, cau mày nói: "Không đi nổi? Muốn anh ôm em vào không?"
Ngôn Lạc Hi da đầu tê dại, người này nói chuyện câu nào câu nấy đều ý tứ mập mờ, cô đây sắp bị ánh mắt ghét cay ghét đắng của Lê Trang Trang gϊếŧ chết rồi!
Cô khô khốc nở nụ cười với Lê Trang Trang, vòng qua cô ta đi vào. Nhưng lại không ngờ nụ cười vừa rồi trong mắt ảnh hậu trở thành sự khıêυ khí©h.
Lê Trang Trang mím môi, vội vàng đi theo nhất định phải biết rõ Ngôn Lạc Hi cùng Lệ Dạ Kỳ có quan hệ như thế nào. Anh từ trước đến nay đối với phụ nữ kính trọng nhưng không đến gần chỉ ưu ái cho mình cô ta mà thôi..
Lê Trang Trang đi vào, trong phòng khách chỉ có một mình Ngôn Lạc Hi, cô mang theo giỏ trúc vào phòng bếp bỏ bánh chưng vào trong phòng lạnh đi giày cao gót đi ra ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, Lệ Dạ Kỳ còn chưa xuống lại nhìn sang Ngôn Lạc Hi ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét đi qua đó, ngồi xuống sô pha một bộ tư thái nữ chủ nhân.
"Cô Ngôn, tôi nhớ mấy ngày trước có người nói không có hứng thú với đàn ông của người khác vậy bây giờ thì cô đang làm cái gì?"
Ngôn Lạc Hi để điện thoại xuống, nhướng mày nhìn: "Anh ta là người đàn ông của cô sao?"
Lê Trang Trang sắc mặt đại biến vẫn tự cho mình là người phụ nữ của ai kia kia nhưng kỳ thật tất cả đều chỉ là phán đoán bởi vì Lệ Dạ Kỳ không thuộc về bất kỳ nữ nhân nào. Sở dĩ có thể được đến gần anh là vì Tịch Uyên.
Ngôn Lạc Hi vô tình hỏi liền đánh cô ta trở về nguyên hình, giọng lạnh lùng nói: "Ngôn Lạc Hi, Dạ Kỳ không phải người đàn ông cô có thể mơ ước vì thế nên nhận rõ thân phận của mình, không nên mộng tưởng trèo cao."
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, hai chữ Dạ Kỳ này làm cho cô có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, là tên nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình của Điềm Linh Vân sao?
Lê Trang Trang nhìn cô như quái vật, nhưng ánh mắt mê mang của cô nói rõ cô quả thật không biết tên thật của Lệ Dạ Kỳ, Thất ca đang chơi cái gì? "Anh ấy chính là......"
Lê Trang Trang còn chưa kịp nói ra, phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp, "Tiểu Trang, trời không còn sớm về nghỉ ngơi sớm đi"
Lê Trang Trang quay đầu lại, dưới ánh đèn màu cam, người đàn ông mặc áo thun màu đen quần dài cùng màu trông bớt lạnh lùng hơn bình thường còn thêm vài phần ôn nhuận như ngọc, ánh mắt si mê của cô ta nhìn anh: "Thất ca, em chỉ mới đến.."
"Thời gian không còn sớm"
Lệ Dạ Kỳ lặp lại, ánh mắt lướt qua cô ta rồi dừng lại trên người Ngôn Lạc Hi đang xem kịch, trong ánh mắt có thêm một tia thâm trầm khiến người ta suy nghĩ không thấu.
Ngôn Lạc Hi nhìn bộ dáng làm nũng của Lê Trang Trang, nếu cô là đàn ông làm sao nỡ để đóa hoa này nửa đêm canh ba một mình trở về, cũng không sợ gặp phải cường đạo, nhưng hết lần này tới lần khác có người tuyệt không thương hương tiếc ngọc. Cô đứng lên, cười khanh khách nói: "Thời gian quả thật không còn sớm tôi cũng nên trở về, cô Lê nếu tiện đường không ngại đưa tôi về một đoạn chứ?"
Lê Trang Trang ước gì Ngôn Lạc Hi đi cùng nếu không để cô và Lệ Dạ Kỳ một mình ở chung một chỗ quỷ mới biết bọn họ cô nam quả nữ có thể làm chút gì hạn chế hay không. Chuyện nghiêm túc đáng báo động. Nhất là ánh mắt Lệ Dạ Kỳ nhìn Ngôn Lạc Hi, chính là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.
"Lời vừa rồi em coi như gió thoảng qua tai? "Giọng Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng truyền đến.
Ngôn Lạc Hi khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống, lập tức vẻ mặt lo lắng nhìn Lê Trang trang, nói: "Đã trễ thế này rồi cô Lê một mình trở về sẽ rất sợ, để hai người chúng tôi cùng về sẽ sẽ có thêm can đảm"
Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng nhìn sang, ánh mắt kia khiến cô sợ hãi thật sự buộc cắn răng nói: "Biết rồi biết rồi, cô Lê sẽ không sợ, người nên sợ là tôi".
Lệ Dạ Kỳ khẽ nhếch môi quay đầu nhìn Lê Trang Trang, tiễn cô ta ra cửa.
Lê Trang Trang phẫn hận trừng mắt nhìn Ngôn Lạc Hi rồi xách túi đi theo Lệ Dạ Kỳ. Bên ngoài biệt thự, trăng lên ngọn liễu, rơi đầy ánh ngân huy.
Lê Trang Trang nghiêng đầu nhìn Lệ Dạ Kỳ không nói một lời, ôn nhu thăm dò, "Thất ca, anh và Ngôn tiểu thư thoạt nhìn rất quen thuộc, hai người..."
"Cô ấy là Thất tẩu của em" Lệ Dạ Kỳ đút hai tay vào túi quần không chút để ý ném xuống một quả bom, lập tức nổ tung Lê Trang đến hồn phi phách tán, cô ta khϊếp sợ nhìn anh," Anh... kết hôn rồi sao?"
Lệ Dạ Kỳ lẳng lặng nhìn không bỏ qua ánh mắt chật vật chợt lóe rồi biến mất anh thản nhiên nói: "Giấy chứng nhận có trước khi xuất ngũ một ngày, cũng coi như quân hôn"
Lê Trang Trang khó có thể tin lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất, anh cố ý giải thích một câu quân hôn tức muốn nói quân hôn không thể ly hôn, anh đã nhận định người phụ nữ kia cả đời sao?
Cô ta chống thân xe, chiếc Ferrari đỏ tươi tôn lên sắc mặt càng lúc càng tái nhợt như tờ giấy, "Thất ca, anh có hiểu cô ấy không?"
"Tiểu Trang, chú ý lời nói và việc làm của em". Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, người phụ nữ của anh không cho phép người khác nói này nói nọ
"Lái xe về cẩn thận, anh tiễn tới đây thôi"
Lê Trang Trang nhìn anh cũng không quay đầu lại rời đi, cô ta đứng cứng tại chỗ, nước mắt kìm lòng không đậu lăn xuống, canh giữ bên cạnh anh nhiều năm như vậy làm sao có thể cam tâm nhìn anh cưới người khác?
Lệ Dạ Kỳ trở lại biệt thự liền nhìn thấy người phụ nữ lén lút nhảy ra từ trước cửa sổ sát đất, rình rập bị phát hiện cô xấu hổ gãi gãi lỗ tai: "Về nhanh vậy, sao không trình diễn thêm mười tám lần đưa về?" Tốt nhất một khi đưa không về chết ở ôn nhu hương lý, cô liền được giải thoát.
Lệ Dạ Kỳ bước chân dài, chậm rãi tới gần nàng, một đôi mắt đen kịt khóa chặt lấy cô, tựa như ma quỷ đến từ địa ngục, lạnh lùng cười lạnh:" Anh không đưa cô ấy về em thất vọng lắm hả?"
Ngôn Lạc Hi bị làm cho lui về phía sau, thẳng đến lưng để lên cửa kính, cô lui không thể lui, nam nhân trên người mãnh liệt khí chất nam nhi xông vào mũi, cô giả cười nói: "Tôi thấy cô Lê quả thật rất thương tâm nha, dù sao cũng là kim chủ đại đại, anh không nghĩ nên đi dỗ dành một chút sao?"
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại, cúi người kề sát vào cô, hơi nóng tỏa ra nguy hiểm.
"Bây giờ anh là kim chủ của em, em có chắc không cần dỗ dành trước?"
Ngôn Lạc Hi nhìn anh, dục niệm trong mắt người đàn ông trắng trợn mà nặng nề, bàn tay to đặt ở bên hông cô nóng đến kinh người, chậm rãi xoa thắt lưng cô, thăm dò nơi nguy hiểm.
Ngôn Lạc Hi vội vàng bắt được tay anh, giây tiếp theo, môi cô bị anh chặn lại, răng môi quấn quýt, hôn môi cô rất gần, một lần nữa đốt lên ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© vừa rồi ở trong nhà xe bị cô khơi mào!
Anh muốn cô, nghĩ đến cả người phát đau.