Chương 25: Chương 25

Ngôn Lạc Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, cô càng thêm sốc tột cùng nhìn thấy từ trên đùi đàn ông ngẩng đầu phụ nữ kia lại là...Lê Trang trang cái người một thân ưu nhã cao quý ảnh hậu. Sao có thể chứ?! Cô ấy lại cam tâm tình nguyện vì đàn ông mà làm loại chuyện này?!

Lê Trang Trang vừa khóc qua, vành mắt đỏ lên, cùng với lông mi ướŧ áŧ, đều đủ để cho người ta suy nghĩ lung tung. Cô ta lấy mu bàn tay che mắt, vừa xin lỗi vừa lui về phía sau.

"Không có lỗi, không có lỗi, tôi không phải cố ý quấy rầy, hai người tiếp tục tiếp tục"

Lê Trang Trang thấy thế, lập tức phản ứng lại

hiểu lầm cái gì vậy? Khuôn mặt diễm quang bắn ra bốn phía đỏ bừng, há miệng quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt Lệ Dạ Kỳ chằm chằm Ngôn Lạc Hi, lời

đến bên miệng nuốt trở lại.

Giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ nói cho cô ta biết, Lệ Dạ Kỳ quen biết người phụ nữ này.

Lệ Dạ Kỳ híp mắt, bên môi hàm chứa ý cười lạnh nhạt, không chút hoài nghi trong đầu cô gái này đang suy nghĩ lung tung, anh kéo Lê Trang Trang ra vội bước nhanh về phía cô.

Trên người đàn ông tản mát loại khí thế khϊếp sợ, tự nhiên làm cô giật mình. Lê Trang Trang lảo đảo đứng vững, chỉ thấy Lệ Dạ Kỳ đã đi tới trước mặt Ngôn Lạc Hi đưa tay đẩy lại cánh cửa mà cô vừa mở ra.

Khí tức nam tính mạnh mẽ gần trong gang tấc, khiến Ngôn Lạc Hi muộn màng nhận ra rằng cô đã bị anh kẹp giữa cơ thể và tấm ván cửa, cô

đột nhiên ngẩng đầu.

Người đàn ông đứng trước mặt nhìn ôn hòa, tao nhã như một quý ông nhưng lại lạnh lùng đến thấu xương.

Lệ Dạ Kỳ một tay chống ở bên hông cô, ngón tay thô ráp xoa lên khuôn mặt xinh đẹp, môi ấm áp dán vào da thịt không chút để ý nói: "Em cảm thấy mình quấy rầy chúng tôi cái gì?"

Ngôn Lạc Hi da đầu tê dại, cụp mắt liếc về phía đũng quần tây của người đàn ông. À! Thì ra nó không tệ như cô nghĩ anh nhịn không nổi, cho nên nói là cô hiểu lầm đi?

Cô khóc không ra nước mắt:"Không, không, ý tôi là quấy rầy hai người ăn cơm thôi"

"Cô gái nhà lành, vẻ mặt vừa rồi của em không giống như đang quấy rầy chúng tôi ăn cơm đơn giản như vậy?" Mắt hạnh đều trừng muốn lồi ra, nói là bắt gian cũng không quá đáng mà!

Lỗ tai Ngôn Lạc Hi ngứa ngáy, cô gãi gãi lướt qua đầu vai người đàn ông nhìn thấy Lê Trang Trang đứng cách đó không xa sắc mặt tái nhợt, ảnh hậu thì cô biết, nhưng ảnh hậu chưa chắc gì biết cô!



"Bạn gái anh sẽ ghen, mau buông tôi ra đi."

Mặc dù bọn họ không có làm chuyện gì không chịu nổi, nhưng quan hệ hai người khẳng định

rất thân mật đi nếu không Lê Trang Trang làm sao có thể đem mặt chôn giữa hai chân anh.

Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ trầm xuống, trên mặt không lộ ra biểu tình gì khác, anh thản nhiên nói: "Tiểu Trang, tôi và cô Ngôn có việc muốn nói, em nên tránh đi"

Trong phút chốc, vẻ mặt Lê Trang Trang tối tăm đến mức có thể vắt ra nước nhưng cố giữ lại sẽ chỉ làm tổn hại phong độ và thể diện của cô trước mặt Lệ Dạ Kỳ, cô ta cầm lấy túi xách đặt trong ghế, xắn môi cười, "Dạ Kỳ, đừng quên cuộc hẹn cuối tuần của chúng ta"

Ảnh hậu nói cực kỳ mập mờ, cho nên Ngôn Lạc Hi căn bản không chú ý cách xưng hô trước mặt cô.

Cắt! Hảo, bán thịt kiểu này thật đỉnh!

Trước có lão nữ nhân muốn hầu hạ, sau có ảnh hậu muốn dỗ, ở giữa dành thời gian còn không quên đùa giỡn con gái nhà lành là cô đây. Hừ! Cũng không sợ thận mệt mỏi.

Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, híp mắt nhìn

vẻ mặt biến hóa của cô, sâu trong đáy mắt ủ ra màu sắc mịt mờ, anh nhẹ nhàng nhấc cô lên, chờ sau khi Lê Trang Trang rời đi lại đặt cô lên cánh cửa, "Hiện tại, có thể nói cho tôi biết, em vừa rồi đã suy nghĩ cái gì xấu xa?"

Ngôn Lạc Hi nhận thấy trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hơn nữa còn dùng tư thế cực kỳ mập mờ dán cùng một chỗ, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác nguy cơ.

"Tôi ngây thơ như vậy có thể nghĩ được cái gì a, chính là thấy ảnh hậu đang ghé trên đùi lấy lòng anh, anh thật may mắn"

"Lấy lòng tôi là có ý gì? "Lệ Dạ Kỳ mím môi thành một đường thẳng tắp, ánh mắt tối mà trầm, ngữ điệu rất nhạt, lại khiến người ta tâm hoảng ý loạn.

Ngôn Lạc Hi nhíu nhíu mày, anh ta định đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng sao? Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên, tức giận trừng mắt nhìn anh, "Được rồi, quả thật tôi có nghĩ tà ác chút xíu nhưng bộ dáng vừa rồi của anh cho dù ai xông vào cũng sẽ hiểu lầm mà thôi"

Lệ Dạ Kỳ cúi đầu cười, nụ cười kia khiến trong lòng Ngôn Lạc Hi sợ hãi, vừa vặn xoay người muốn mở cửa rời đi lại bị người đàn ông túm lấy cổ áo sau giống như xách gà con, xách cô đến bên sô pha trong khu nghỉ ngơi.

Cô ngã ngồi ở trên thảm, giận đỏ mắt, trừng mắt nhìn người đàn ông chân dài xếp chồng lên nhau trên sô pha, anh vẫn bộ dáng quý phái kiêu ngạo điên đảo chúng sinh, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trầm tĩnh khó lường.



"Đến đây, đem ý nghĩ tà ác trong đầu em diễn giải một lần"

Ngôn Lạc Hi tức giận đỏ mặt, hận muốn cởi giày cao gót ném lên mặt anh nhưng nhìn đôi mắt kín như bưng, cô rốt cuộc không dám hành động chỉ có thể khoe khoang khả năng của mình:"Khốn kiếp, muốn tôi làm loại chuyện đó cho anh, kiếp sau đi."

"Nói thô tục, hả? "Giọng Lệ Dạ Kỳ trầm thấp tản mạn, anh ưu nhã châm điếu thuốc, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mở, ác liệt phun khói trên mặt cô.

Ngôn Lạc Hi quay đầu ho khan vài tiếng, cô từ trên thảm đứng lên, "Tôi mắng anh thì sao? Tại sao luôn âm hồn bất tán xuất hiện ở trước mặt tôi, rõ ràng là móc nối khắp nơi lại giả bộ như lạnh lùng và tiết chế, cũng những cô gái ngốc kia mới bị vẻ ngoài của anh lừa gạt thôi.

Lệ Dạ Kỳ híp mắt nhìn cô, "Cẩu đảm bao thiên?

Ngôn Lạc Hi bị hắn khi dễ tàn nhẫn, trong lòng sớm có oán khí, nàng không quan tâm nói: "Anh mắng ai là chó? Tôi mới không phải phụ nữ nông cạn coi trọng thân thể của anh, để rồi bị dụ dỗ"

Nói xong, cô xoay người đi về phía cửa, vừa nhấc chân, lòng chân cô tê dại, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, cả người nằm sấp giữa hai chân người đàn ông.

Trong phút chốc, bốn phía đều an tĩnh lại, Ngôn Lạc Hi nghe được tim mình đập thình thịch điên cuồng, sau đó bên dưới đũng quần tây đàn ông dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng chống đỡ lên!!

Lệ Dạ Kỳ giỏi khống chế cảm xúc của mình, đã thật lâu không bị người chọc giận như vậy, đôi mắt sậm màu của hắn nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang nằm giữa hai chân hắn, đáy mắt hiện ra u quang, "Ngôn Lạc Hi, em thành công chọc giận tôi rồi, nói đi, em định làm thế nào khiến tôi bình ổn lửa giận này?"

Hơi thở nguy hiểm lạnh thấu xương đánh úp lại, đầu óc Ngôn Lạc Hi phát mộng, kinh ngạc nhìn người đàn ông dung nhan anh tuấn rất ôn đạm, không có biểu tình gì, tựa như thần nắm giữ quyền sinh sát của người khác, cao cao tại thượng không thể xâm phạm.

Cô cắn môi không nói lời nào.

Người đàn ông cầm điếu thuốc đưa tay tới, ngón tay nắm cằm cô chậm rãi vuốt ve, ngữ khí cực kỳ ác liệt, "Không bằng dùng cái miệng nhanh mồm nhanh miệng của em lấy lòng tôi?"

Ngôn Lạc Hi cắn môi, trong lòng không ngừng run rẩy lúc này mới thấy được người đàn ông này thật sự ác liệt cô dường như đã chọc giận một con sư tử đang ngủ say.

"Anh...anh nghĩ hay lắm!!"