Đôi mắt trừng lớn phản chiếu khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng tàn khốc của người đàn ông này, cô bỗng nhiên cảm thấy, tính tình của người
này tựa hồ cũng không ôn hòa như biểu hiện ra ngoài.
Ngôn Lạc Hi đẩy bàn tay to của anh ra, cô xoa xoa gò má bị bóp đau, "Anh nói sai rồi, không phải bạn gái cũ, là vị hôn thê cũ"
Mặt mày Lệ Dạ Kỳ tràn ngập đùa cợt: "Vị hôn thê trước? Còn lưu luyến hắn ta?"
Ngôn Lạc Hi giật mình, lưu luyến sao? Từ trước đến nay cô không thể dụi cát trong mắt, cô tận mắt nhìn thấy Lục Chiêu Nhiên phản bội, cho dù buông tha cũng giống như nỗi đau khoét tim, cô vẫn tiêu sái buông tay.
Nhưng người đàn ông trước mắt chỉ mới gặp mặt ba lần này, trong giọng nói của anh có chút không hiểu ra sao. Anh tựa hồ biết hết thảy của cô, nhưng cô đối với anh lại hoàn toàn không biết gì cả, loại cảm giác này phi thường không tốt.
"Có phải tôi còn lưu luyến anh ấy hay không, liên quan gì đến anh? "Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu, giọng điệu mang theo gai nhọn, khıêυ khí©h nhìn anh.
Ánh sáng sáng ngời, người đàn ông ngồi đối diện cô sạch sẽ tuấn lãng, anh móc ra một điếu thuốc, động tác thuần thục châm lửa, khói trắng nhạt tản ra trong không khí, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ bá đạo: "Tôi đối với em cảm thấy rất hứng thú, cho nên em từ thân đến tâm đều phải sạch sẽ."
Ngôn Lạc Hi cười nhạt, "Anh cảm thấy hứng thú với tôi thì tôi phải giữ thể xác và tinh thần sạch sẽ, dựa vào cái gì?"
"Bằng việc anh là người đàn ông của em! "Nam nhân ánh mắt híp đến hẹp dài, môi mỏng khẽ mở, phun ra một đạo khói thuốc, đem khuôn mặt tuấn tú của anh mơ hồ làm cho cô không thấy rõ vẻ mặt.
Ngôn Lạc Hi buồn bực cầm lấy túi đứng lên: "Thất gia, tôi nghĩ bữa ăn đêm này hoàn toàn nuốt không trôi, đi đây không bao giờ gặp lại!"
Nói đi, cô xoay người rời khỏi ghế.
Lệ Dạ Kỳ từ từ hút thuốc, đôi mắt đen híp lại từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái, cũng không đứng dậy đuổi theo: "Không bao giờ gặp lại, do em định đoạt sao?"
Hai chùm ánh mắt nồng đậm phía sau khiến cô như mang trên lưng, bước chân Ngôn Lạc Hi không khỏi nhanh hơn, rất nhanh liền biến mất ở cửa chính.
Ngôn Lạc Hi đón xe trở lại chỗ ở, điện thoại di động rung lên, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, nhìn lướt qua màn hình hiển thị kết nối, đầu kia truyền đến giọng nói dịu dàng của người phụ nữ, "Về nhà rồi?"
"Ừ, xảy ra chút không thoải mái" Ngôn Lạc Hi hung hăng ném mình vào sô pha: "Đúng rồi, chuyện phim online thế nào?"
"Hỏi giúp cậu, sáng mai đi thử vai, tôi gửi kịch bản vào hòm thư của cậu, nên chuẩn bị một chút" Điền Linh Vân đè nén tò mò trong lòng đối với vị Thất gia kia, nói về chuyện chính.
Ngôn Lạc Hi liếc máy tính xách tay cách đó không xa, cô bò qua khởi động máy, chỉ chốc lát sau liền lấy kịch bản từ trong máy tính ra: "Nhận được email rồi nha, để mình xem thử"
Cúp điện thoại cô ôm laptop tựa vào sô pha nghiêm túc xem kịch bản.
"Cẩm Cung" kể về một
công chúa hoàng thất tính cách nhu nhược, được hoàng đế coi như quân cờ đưa vào Cảnh vương phủ, bị Cảnh vương lạnh nhạt, bị nô bộc đẩy mạnh hộ trạch hà kỳ tích sống sót, sau đó tính tình đại biến, thề phải để cho mình sống được vạn người kính ngưỡng.
Một câu chuyện rất dốc lòng, nội dung vở kịch tiến triển cực nhanh, nếu chế tác hoàn mỹ, bộ phim này thậm chí còn có cơ hội nổi tiếng hơn cả Võ Hậu.
Ngôn Lạc Hi xem kịch bản vẫn nhìn đến sau nửa đêm, sau đó chọn công chúa niết bàn sống lại sau, cùng Cảnh vương đối thoại nội dung vở kịch, làm ngày mai thử vai diễn.
Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi mặc áo phông trắng đơn giản sạch sẽ cùng quần jean đi tới cao ốc thử vai, đi thang máy lên lầu, cô tìm được số nhà Điềm Linh Vân gửi cho đến so sánh vài lần, xác định không có đi nhầm mới tiến vào trong.
Khác với nơi thử vai lúc trước, nơi này mỗi một chỗ đều lộ ra kinh ngạc nói không nên lời, lúc cô đi vào vừa vặn có một nữ diễn viên thử vai bị đạo diễn đánh ra.
"Đoàn làm phim rách nát như vậy, tôi phải tám đời xui xẻo mới đến thử vai, lãng phí thời gian của tôi" Nữ diễn viên kia tức giận rời đi
Trong phòng thử vai truyền đến tiếng thét của nhân viên công tác, "Người tiếp theo"
Ngôn Lạc Hi nhìn hành lang, trên hành lang chỉ còn lại một mình cô, cô thò đầu vào, liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông trung niên râu ria rất nghệ thuật, cả người anh ta đều tản ra một cỗ hơi thở nghệ thuật "Tôi là đạo diễn".
Cô xấu hổ cười cười, bước nhanh vào, "Đạo diễn, tôi tên Ngôn Lạc Hi là Điền Linh Vân giới thiệu tôi tới thử vai vậy tôi bắt đầu diễn thử được không?"
Đạo diễn lười biếng nhìn cô, "Ngôn Lạc Hi? gần đây ở trên weibo rất hot là quốc dân nữ số 2? Cô không đi làm nữ số 2 của mình đi chạy tới nơi này xem náo nhiệt cái gì?"
"Có náo nhiệt mới tham gia, đạo diễn, tôi bắt đầu diễn đây" Ngôn Lạc Hi buông túi, định vào vai
"Chờ một chút, chờ một chút "Đạo diễn giơ tay kêu dừng lại.
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn anh ta: "Đạo diễn, còn vấn đề gì không?
"Tôi có một vấn đề muốn hỏi, trả lời xong rồi coi như thử vai"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày cô còn chưa từng thấy qua thử vai không chuyên nghiệp như vậy nhưng đạo diễn ở đây lớn nhất tự nhiên là do anh ta định đoạt, "Đạo diễn xin cứ hỏi."
"Vấn đề thứ nhất, đoàn làm phim của chúng tôi rất nghèo bất cứ lúc nào cũng có thể quay không nổi, cô có thể chấp nhận được không?"
Ngôn Lạc Hi liếc nhìn phòng thử vai đơn sơ, đoàn làm phim rất nghèo, cô cảm nhận được nhưng cũng không để ý: "Không sao tôi còn có chút tiền tiết kiệm, có thể đầu tư, tôi rất xem trọng bộ phim này."
Đạo diễn hiển nhiên rất bất ngờ cô sẽ nhắc tới đầu tư, diễn viên lúc trước thử vai vừa nghe nói bất cứ lúc nào cũng có thể không quay được thái độ thử vai liền trở nên có lệ.
"Không thành vấn đề, hiện tại bắt đầu thử vai"
Ngôn Lạc Hi nhập vai tương đối nhanh, khi bị người ta bức bách nhảy xuống sông hộ trạch vẻ mặt thê tuyệt trước mắt của cô nhập mộc tam phân làm cho người khác kìm lòng không đậu đắm chìm trong bầu không khí bi thương mà cô tạo ra. Sau đó nàng được người nhà cứu lên kỳ tích sống sót nhìn thấy Cảnh vương lần đầu tiên xuất hiện trong phòng nàng, nàng ngạo thị hắn, "Cảnh vương, ta cũng không nợ ngươi cái gì, là ta trèo cao hoàng thất, từ hôm nay trở đi chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Ngôn Lạc Hi biểu diễn xong vài giây, đạo diễn cũng không có lấy lại tinh thần, sau một lúc lâu, hắn mới vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Được, nữ chính chính là cô, Ngôn tiểu thư tiếp theo chúng ta thương lượng một chút chuyện đầu tư?"
Ngôn Lạc Hi: "......"
Thì ra Điềm Vân Linh lại đào cho cô một cái hố lớn thế này đi, cô cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua đoàn làm phim quay phim còn muốn nữ chính đầu tư, chuyện kỳ lạ như vậy cũng để cho cô gặp được nhưng nhìn thấy biểu tình chờ mong lại nhiệt tình của đạo diễn cô đã khóc không ra nước mắt.
"Đạo diễn, anh không đi diễn thật đáng tiếc" Ngôn Lạc Hi vẻ mặt ai oán, đã nói tới diễn kịch là có thể làm giàu từ nay về sau đi lên nhân sinh đỉnh cao tự vả mặt bốp bốp bốp vì cái gì nội dung vở kịch hoàn toàn không có theo kịch bản đi?
Ngôn Lạc Hi rời khỏi tòa nhà còn đầy bụng oán khí cô đứng bên đường vừa nghịch điện thoại, vừa chờ taxi. Lơ đãng ngẩng đầu, đối diện đường cái có một chiếc Bentley màu đen đang đậu, người đàn ông đưa lưng về phía cô, dựa nghiêng vào thân xe, thờ ơ hút thuốc, dường như đang đợi người.