Chương 11: Chương 11

Ngôn Lạc Hi ngồi xuống sô pha, đảo mắt một vòng nhìn cách trang trí trong phòng khách.

Trong phòng khách trống trải mỗi một chỗ đều lộ ra lạnh lẽo cứng rắn. Rèm cửa sổ màu xám sắt, bàn ăn cực kỳ cá tính trang trí gọn gàng linh hoạt đều lần nữa nói rõ đây là nơi ở của một người đàn ông độc thân.

Cô đứng lên đi vào phòng bếp nhìn thấy người đàn ông dùng dao sắc bén cắt rau, cô dựa vào bên bàn tò mò hỏi: "Anh sống một mình sao?"

"Ừ" Lệ Dạ Kỳ liếc cô một cái ánh mắt hơi ngưng trệ, nhìn đôi mắt cô hơi đờ ra lớp trang điểm bị lem, vùng quanh mắt thâm quầng trông cô có vẻ hạnh phúc không thể giải thích được.

Ngôn Lạc Hi tiện tay lấy cọng rau chơi đùa, "Nhà thật lớn, ở một mình anh không sợ sao?"

"Quen rồi"

Ngôn Lạc Hi gật đầu: "Vậy ra anh không thích náo nhiệt thật ra tôi cũng không thích lắm cảm thấy không hợp với mình. Lúc tôi không quay phim cơ bản đều ở nhà đọc sách xem kịch"

Lệ Dạ Kỳ nghe cô nói chuyện bên tai, khóe môi nhàn nhạt tràn ngập ý cười có một người lải nhải bên tai dường như cũng không tệ.

Lệ Dạ Kỳ nấu hai bát mì dầu giấm nước súp có hành lá xắt nhỏ trông rất ngon miệng. Ngôn Lạc Hi chủ động lấy bát đũa ngồi vào bàn ăn, nhún mũi một cái:" Thơm quá"

Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống đối diện, khí thế thanh quý mang theo vẻ tao nhã bẩm sinh, "Nếm thử xem có ngon không?"

Ngôn Lạc Hi đói bụng dữ dội cô khóc lâu như vậy sự tức giận hóa thành sự thèm ăn vội vàng gắp một đũa lớn cho vào miệng kết quả mì vừa vào tới đã phun ra:" Nóng quá"

Lý Dạ Kỳ nhíu mày đứng dậy đi vào phòng bếp lấy ra một chai nước khoáng đông lạnh đưa cho cô, "Uống chút đi, cho vào miệng sẽ giảm đau"

Ngôn Lạc Hi nhận lấy, nắp chai đã bị anh mở ra cô rót mấy ngụm nước đá lớn xuống quả thực lạnh thấu tim. Cô ngượng ngùng cười, "Khiến anh chê cười, thật ra bình thường tôi rất lạnh lùng, không ngốc nghếch như vậy có thể vì quá đói bụng"



Lệ Dạ Kỳ một lần nữa ngồi xuống trong mắt nhuộm một chút ý cười giọng nói thanh quý trầm thấp, "Không sao, ngốc nghếch chút cũng rất đáng yêu"

Ngôn Lạc Hi cả kinh cằm suýt rớt xuống, cô vẫn cảm thấy người đàn ông trước mắt hẳn thuộc hệ cấm dục cao lãnh phụ nữ anh thích cũng thục nữ đoan trang tao nhã nhưng anh lại khen ngốc nghếch là đáng yêu?

"Cái đó... có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu? Tôi thấy anh rất quen nhưng không nhớ ra được"

Ngôn Lạc mong chờ hỏi ngũ quan người này rất đẹp và tao nhã dưới ánh đèn màu cam phản chiếu cảm giác xuất thần.

Lệ Dạ Kỳ buông đũa xuống, lấy khăn giấy thanh lịch lau miệng, "Hôm đó ở đài truyền hình, tôi tặng cô bộ lễ phục, nhớ không?"

Ngôn Lạc Hi trừng mắt to bất ngờ: "Tôi nhớ, thật sự là anh sao? Hèn gì lại thấy quen quen, cảm ơn vì chiếc váy nó đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi suýt đã không thể tham gia chương trình rồi"

"Vậy em nên cảm ơn tôi thế nào?" Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ thâm trầm đến đen tối anh dùng bật lửa đốt điếu thuốc lá giữa ngón tay khói thuốc xanh trắng nhuộm ngũ quan anh tuấn có chút mơ hồ.

"A" Ngôn Lạc Hi cảm giác mình bị lừa gạt cô vén mái tóc bên tai vô liêm sỉ nói: "Hay tôi ký tên cho anh nha?"

"Tôi từng nói mình không phải fan của em". Hai đầu mày người đàn ông lộ vẻ ghét bỏ.

Ý cười trên mặt Ngôn Lạc Hi cứng đờ, bộ lễ phục kia giá trị ít nhất sáu con số, cô là một nghệ sĩ hạng mười tám thật sự không công bằng nếu muốn ký tên đền đáp lòng tốt này. "Vậy anh nói tôi nên cảm ơn thế nào?"

Lý Dạ Kỳ đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt cô một tay chống lên bàn, một tay đặt lên chiếc ghế sau lưng hơi cúi người xuống, không nói gì. Chớp mắt nhìn cô chằm chằm: "Tôi nói thì em sẽ làm sao?"

Ngôn Lạc Hi luống cuống nhìn người đàn ông anh tuấn vô hại gần trong gang tấc chỉ cảm thấy bị một cỗ khí tức giống đực cường thế bao vây cô theo bản năng gật đầu, "Chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng là được"

Lệ Dạ Kỳ đứng thẳng người, đưa điếu thuốc đến bên miệng hút một hơi từ từ phun ra khói, híp mắt mở miệng: "Bắt đầu từ mai đến hết hôm nay của tháng sau, mỗi ngày ở đây ăn tối với tôi"

"Hả?"



Làn khói nhạt làm tầm mắt cô mờ mịt không nhìn rõ vẻ mặt người đàn ông nhưng có thể biết anh không nói đùa cô lúng túng: "Anh nói không phải fan của tôi? Sao lại muốn tôi ăn tối cùng?"

"Ăn một mình chán quá"

Đôi mắt đen nhánh của Ngôn Lạc Hi chăm chú vào đôi mắt thâm trầm của người đàn ông, không rõ anh đang nghĩ gì. Trên thực tế, một mỹ nam cao quý, đẹp trai phong độ thế này không thiếu người muốn ăn cơm cùng, chẳng lẽ có ý đồ khác?

"Nhưng tôi còn quay phim theo lịch trình, không phải ngày nào cũng có thể tới ăn cơm được"

Lệ Dạ Kỳ không nhanh không chậm dập tàn thuốc vào gạt tàn giọng nói hơi lạnh mang theo mê hoặc" "Không sao, em không thể đến thì tôi đi tìm em"

Ngôn Lạc Hi sửng sốt bọn họ chỉ bèo nước gặp nhau anh kiên trì vậy quả thực không có đạo lý, "Vậy, vậy được rồi". Lệ Dạ Kỳ nhận được lời hứa anh giơ tay lên ý bảo cô ăn mì, "Mì sắp nhão rồi, mau ăn đi, ăn xong tôi đưa em về"

"À"

Ngôn Lạc Hi cúi đầu ăn mì cảm giác giống như vừa đáp ứng đại sự gì đó ghê gớm, cô rụt rè ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông chắc anh không khinh thường hay tính toán gì

đó với cô đâu nhỉ?

Ăn mì xong, Lệ Dạ Kỳ giữ lời hứa đưa cô về, ra khỏi biệt thự anh phát hiện quên lấy chìa khóa xe nói với cô gái đứng bên cạnh: "Chờ một chút, tôi đi lấy chìa khóa ."

Ngôn Lạc Hi đưa mắt nhìn anh rời đi, chán đến chết đứng trước cửa biệt thự cảm thấy tất cả giống như đang diễn phim thần tượng khiến cô cảm thấy không chân thật chút nào!

Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên cảm giác phía sau có động tĩnh xoay người lại một bóng đen lao tới tung lên đem cô quật ngã xuống đất. Cái ót đập vào gạch đá cẩm thạch đau đến mức nước mắt lập tức trào lên, cô mở mắt ra liền thấy một con quái vật khổng lồ đang trên người , vai bị hai chân trước của nó đè xuống, nó cúi đầu ngửi tới ngửi lui trên mặt cô.

Cho dù có bình tĩnh hơn nữa cũng bị tình huống đột phá trước mắt dọa cho bối rối thứ giống chó không phải chó, giống sói không phải sói, giống gấu không phải gấu này rốt cuộc ở đâu chui ra vậy hả? "Cứu, cứu mạng a! "Ngôn Lạc Hi sợ tới mức thanh âm đều thay đổi cả người không kìm được run lên.

Lệ Dạ Kỳ cầm chìa khóa xe đi ra, nhìn thấy một màn này trên sàn nhà trước cửa, trong lòng hắn cả kinh, bước nhanh đi qua thấp giọng quát: "Mai Mai buông cô ấy ra, cô ấy không phải đồ chơi của con!"