“Còn chưa biết rõ hai người các ngươi ai là thật, ai là giả mạo, các ngươi ai cũng không thể bước ra Đông Phương phủ một bước” con ngươi lãnh liệt nhìn thẳng thân hình mềm mại của nàng đang tiến lại gần, bạc môi khẽ mở, phun ra lời nói lạnh lùng.
Ở ánh mắt thông minh sáng ngời nhìn chăm chú của hắn, Lý Thải Phượng chợt lạnh sống lưng, ngồi thẳng lại không dám dùng mị hoặc thử hắn nữa.
Nàng mơ hồ hiểu được Đông Phương Ngạo không phải là nam nhân có thế để cho người khác dễ dàng nắm trong tay. Xem ra, mấy ngày kế tiếp ở Đông Phương phủ này, nàng nên cẩn thận một chút mới được.
“Chẳng lẽ ngươi tính đem nhốt chúng ta ở trong phủ? Loại sự việc này làm ta hoài nghi có thật Đông Phương phủ ở trong thành Lạc Dương được dân chúng khen ngợi luôn làm việc thiện.”
Tào Tử Vận vẫn yên lặng dùng bữa bỗng nhiên lên tiếng, nguyên lai muốn nói lời trào phúng, giọng nói mền mại, nhẹ nhàng vừa nói ra lại làm cho người ta không cảm thấy ý trào phúng, mà ngược lại như ngữ điệu hấp dẫn người khác.
Đông Phương Ngạo con ngươi đen nóng bỏng nhìn nàng, mâu quang xẹt qua một tia tán thưởng. Hắn tất nhiên nghe ra trong lời nói của nàng mang theo đầy ý trào phúng, làm hắn nghiền ngẫm nghĩ nàng không hề đơn giản.
Trước mắt là nữ tử ôn nhu, trí tuệ, nàng điềm tĩnh cùng lời nói thông minh, làm cho người ta không tự chủ được mà bị hấp dẫn, so với nữ nhân có ý đồ tìm cách dụ dỗ ngồi bên cạnh hắn thật là cách biệt một trời một vực.Tin tưởng trong tương lai khi điều tra rõ thân phận thật giả của hai người hẳn rất thú vị. Hắn hy vọng khi chân tướng rõ ràng, nàng sẽ không làm hắn thất vọng mới là tốt nhất.
“Tào cô nương, theo như lời ngươi nói, hai việc kia là khác nhau. Dù sao chúng ta chỉ đơn thuần là giúp đỡ dân chúng. Còn hai người các ngươi bên trong đã có rắp tâm hại người, có ý đồ trà trộn vào Đông Phương phủ của ta. Thử hỏi nếu là Tào cô nương, chẳng lẽ cô nương không đề phòng sao?”
“Ngay cả như vậy, đối với chúng ta mà nói đều là thiếu nữ trói gà không chặt, có thể có năng lực làm ra nhiều việc đả thương người sao, nhị thiếu gia có hay không đã quá lo lắng rồi?”
Đề tài được mở ra, vì nghĩ suốt ngày sẽ bị nhốt ở bên trong Đông Phương phủ, nên nàng phải vì quyền lợi của chính mình mà đấu tranh cho tự do tương lai trong của mình.
“Lòng người khó dò, xin thứ lỗi cho ta không thể không đề phòng”
Đông Phương Ngạo không nghĩ rằng nói chuyện với nàng lại thú vị như vậy, làm cho hắn nhất thời quên mất trong hai người này có một người đang giả mạo, một người mới là vị hôn thê chân chính của hắn. Cả hai đều làm hắn đau đầu, ánh mắt nhìn chăm chú nàng có một chút suy nghĩ sâu xa.
Thấy hắn vô tình lại nói chuyện nhiều như vậy, Tào Tử Vận cũng chỉ có thể từ bỏ không nói nữa, dù sao cũng đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Ngồi ở một bên, Lý Thải Phượng nghe qua hai người đối thoại, ánh mắt ánh lên ý ghen tị.
~~~~~~~~~**********~~~~~~~~~~~
“Đứng lại!”
Sau khi dùng xong bữa, hai người rời khỏi thiên thính phòng. Trên đường trở về khách viện bốn bề vắng lặng, Lý Thải Phượng khẽ kêu đối phương lại.
“Có chuyện gì sao, Lý cô nương?”
Tào Tử Vận dừng cước bộ, quay đầu lại, gương mặt ôn nhu nở một nụ cười nhẹ nhàng yếu ớt.
“Ta cảnh cáo ngươi tốt nhất nên nhận rõ thân phận của chính mình, không được đi câu dẫn Đông Phương Ngạo, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Lý Thải Phượng ngữ điệu uy hϊếp, đối với vị trí nhị thiếu phu nhân nàng bị bắt buộc, không chấp nhận được bất luận kẻ nào cản trở mình.
“Ta không hiểu ý tứ của ngươi. Muốn ta nhận rõ thân phận gì của mình?”
Tào Tử Vận bất đắc dĩ thở dài, có thể tưởng tượng được nếu sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, thì chắc chắn sau này nàng còn phải tiếp tục đối mặt với loại uy hϊếp này.
“Ngươi đừng giả ngu! Ngươi là giả mạo, ta khuyên ngươi nên chính mình đi tự thú với Đông Phương Ngạo, nếu không ta sợ đến ngày sự việc bị bại lộ, đến lúc đó ngươi bị đưa đến quan phủ thì thật là khó coi.”
Lý Thải Phượng lần nữa khí thế bức người, cao giọng cảnh cáo, làm cho người tính tình luôn ôn nhu như Tào Tử Vận cũng nhịn không được tức giận
“Lý cô nương ta đã nói rồi, ai thiệt ai giả, chúng ta trong lòng đều tự biết.Mới vừa rồi trong lời nói của ngươi cũng là đang tự nói cho ngươi đó.Ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt”
Nàng tính tình dịu dàng, không muốn thương tổn cũng như tranh đoạt cùng người khác. Khả năng nếu cứ đối mặt với Lý Thải Phượng hết lần này đến lần khác nhẫn nại lui bước, chỉ sợ ngược lại càng dung túng cho nàng ta hơn.
Nguyên bản ngay từ đầu ở cuộc hôn sự này, khi nàng bị hàm oan, nàng cũng không nhiều lời giải thích.Vì nàng một lòng muốn giải trừ hôn ước, cho nên khi phát giác ra bị người khác giả mạo, nàng ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại nàng không thể rời khỏi Đông Phương phủ, lại phải đối mặt với Lý Thải Phượng hung hăng này, nàng liền thay đổi ý. Hiện tại nàng nguyện ý chờ, chờ một ngày chân tướng rõ ràng, nàng lại đường đường chính chính rời đi.
“Ngươi…một khi đã như vậy, chúng ta đây chờ xem!”
Lý Thải Phượng ngoan cố trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, vòng qua người nàng phẫn nộ rời đi.
Nhìn bóng dáng phẫn nộ của nàng, Tào Tử Vận đột nhiên có cảm giác bất an. Người có tư cách uy hϊếp đe dọa nhẽ ra là nàng, nhưng hiện tại nàng lại bị người làm khó dễ, không khỏi lắc đầu cười khổ.
“Lý cô nương cũng thật là hung hăng”
Bỗng dưng truyền đến một giọng nói thanh thúy, ngay sau đó từ sau núi giả một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại đi ra
“Thiếu phu nhân”
Tào Tử Vận kinh ngạc nhìn người đột nhiên tới. Lạc Băng Nhi đã ở chỗ đó bao nhiêu lâu rồi? Như thế nào các nàng đều không cảm nhận được?
Lạc Băng Nhi mới vừa rồi đi dạo qua đây, cố ý ẩn thân sau núi giả, chính là muốn nghe xem hai người nói chuyện gì, có thể từ đó mà phát giác ra giữa hai người ai là thật, ai là giả hay không. Phải biết rằng, hiện tại trong phủ tiền đặt cược ngày càng tăng, đoàn người ai cũng đều muốn đặt cược xem ai mới là vị nhị thiếu phu nhân chân chính trong tương lai của Đông Phương phủ. Để tránh đặt sai ngân lượng nàng muốn một mình đến quan sát hai người. (NN: Mình thích chị Băng Nhi này quá >>:
Không nghĩ tới hiện tại làm cho nàng phát giác ra Lý Thải Phượng thật là mãnh liệt, hung hăng. Hiện tại tự đáy lòng hi vọng nàng không phải là vị hôn thê chân chính của Đông Phương Ngạo, bằng không nàng thập phần hoài nghi Đông Phương Ngạo có hay không có thể chịu đựng được nàng.
“Tào cô nương, ngươi thật đúng là người tốt. Nếu đổi thành là ta, thế nào cũng không dung thứ cho người ở trước mặt ta lớn tiếng”
Nàng từ đầu tới đuôi thấy được hai người đối thoại, tuy rằng không nghe được ra ai là người gây hiềm khích trước, làm ngay cả nàng cũng cảm thấy mơ hồ. Cuối cùng ấn tượng chỉ nhớ rõ Lý Thải Phượng rõ ràng lần nữa bắt nạt Tào Tử Vận.
“Thiếu phu nhân cũng thật thích nói đùa, thử hỏi xem có mấy người dám ở trước mặt thiếu phu nhân lớn tiếng,”
Tào Tử Vận bị lời nói của nàng làm cho tức cười, Lạc Băng Nhi trước mắt nàng tính tình thật ra rất thẳng thắn. Cùng ở chung một chỗ với nàng cũng thập phần vui vẻ. Nàng nghĩ, có lẽ hai người có thể trở thành bằng hữu.
“Ách, ngươi nói cũng đúng, ngay cả Đông Phương Lăng cũng rất ít khi hung dữ với ta” trừ phi nàng làm việc hơi quá đáng.
Lạc Băng Nhi sửng sốt nói, nhẹ cười vẻ mặt đồng ý, cảm thấy đối với trí tuệ của nàng tâm không khỏi sinh ra hảo cảm.
“Nếu thiếu phu nhân không còn gì để nói, ta nghĩ ta nên trở về khách viện”
Đi đã lâu như vậy, nàng sợ Thu Vũ đợi lâu không thấy nàng trở về sẽ lo lắng.
“Đừng vội vã trở về như vậy, dù sao ngươi cũng phải ở lại Đông Phương phủ này một thời gian, không bằng ngươi theo ta đi dạo xung quanh một chút đi”
Ngay từ đầu nhìn thấy nàng đã thích vẻ dịu dàng ôn nhu của Tào Tử Vận. Bất kể nàng có phải là giả hay không, trước mắt nàng thầm nghĩ mình phải làm tròn trách nhiệm của gia chủ, giới thiệu Đông Phương phủ cho nàng ấy biết.