Thật Giả Vị Hôn Thê

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Cổ đại, có chút yếu tố tâm linh Nhân vật chính:Đông Phương Ngạo & Tào Tử Vận Có hai nữ nhân đồng thời tới cửa tự xưng là vị hôn thê của Đông Phương Ngạo hắn. Một trong số đó là người thiếu n …
Xem Thêm

“Đừng khẩn trương, ta chỉ là lại đây chào hỏi một tiếng mà thôi.”

Mới vừa rồi nàng gặp Khương Bá, ông ta thập phần “nhập tâm” nói cho nàng biết chuyện thật giả vị hôn thê vừa phát sinh trong phòng, nàng vừa nghe xong liền khẩn cấp hướng khách viện đi đến.

Nàng đang cảm thấy mấy ngày nay thật sự là nhàm chán a~ hiện tại có bốn vị cô nương nữa, nàng tin rằng khả năng làm cho Đông Phương phủ đang yên tĩnh này sẽ thêm phần náo nhiệt , ít nhất là đối với Đông Phương Ngạo mà nói sự việc này cũng đã kích động đến hắn. Nàng sẽ ở một bên mà chờ xem kịch hay (Ngọc Nhi: ta thích tỷ này à nha^^).

“Ta có thể gọi ngươi là Tử Vận được không?”

“Có thể”. Tào Tử vận mỉm cười gật đầu, có chút kinh ngạc khi thấy nàng đối với chính mình thân thiết

“Phu nhân đã qua Đông sương phòng chưa ?Ở chỗ đó còn có một vị hôn thê khác của Đông Phương Ngạo.”

Tiếng nói thanh toát, êm dịu nghe không ra một nửa u sầu, ngược lại còn mang một chút ý trêu tức, cùng với bề ngoài ôn nhu, lịch sự tao nhã của nàng thật đối lập.

Lạc Băng Nhi sửng sốt một chút, đôi mắt đẹp đầy hưng phấn mở to. Nàng thiếu chút nữa thì bị vẻ bề ngoài nhu nhược của Tử Vận đánh lừa. Từ lời nói vừa nãy của nàng đủ nhận ra nàng là một nữ tử thập phần thông minh, tuyệt không phải vì vẻ bề ngoài của nàng như vậy mà cần phải có người bảo hộ.

“Tử Vận , ta phát giác ra chính mình càng lúc càng thích ngươi. Không nói gạt ngươi, kỳ thật ta mới từ Đông sương phòng lại đây”.

Cái cô nương tên là Lý Thải Phượng diện mạo cũng không tệ, coi như cũng là một mỹ nhân, chẳng qua lời nói của nàng mang rất nhiều ý gian trá, làm người ta không thể chịu đựng được.

Tào Tử Vận khóe môi mang ý cười sâu sắc, đang muốn mở miệng nói, thì đôi mắt trong suốt nhìn thấy một thân ảnh cao lớn không biết từ khi nào đã đứng lặng lẽ ở cửa phòng, mắt đen nhìn chặt vào người trước mắt nàng, vẻ mặt cười đến sáng lạn.

Lạc Băng Nhi phát giác ra ánh mắt nghi hoặc của nàng đang nhìn ra phía sau mình, theo tầm mắt của nàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy nàng đã kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy, trong lòng thầm kêu thảm.

“Băng nhi không phải ngươi nôn ọe rất nghiêm trọng sao? Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi? Như thế nào lại chạy đến khách viện này?”

Nam nhân thân hình cao lớn này , chính là vị phu quân của nàng, Đông Phương Lăng. Đôi mắt đen ánh lên tia nhìn bất đắc dĩ, khuôn mặt tuấn tú mang đầy vẻ sủng nịnh, sải nhanh cước bộ tiến đến ôm trọn bả vai nàng, hắn muốn đưa tiểu thê tử của mình trở về phòng nghỉ ngơi. Trước khi rời đi hắn hướng Tào Tử Vận khẽ gật đầu một cái, xem như là đã có lễ đón tiếp (Ngọc Nhi: sao mình nghi nghi anh Đông Phương Lăng với chị Băng Nhi này cũng có một câu chuyện nhỉ?).

“Chờ…chờ một chút thôi, Tào Tử Vận, hoan nghêng ngươi tới Đông Phương phủ. Lần khác có rảnh ta lại đến tìm ngươi tâm sự.”

Lạc Băng Nhi bị phu quân ôm đi, vẫn chưa từ bỏ ý định, liên tiếp quay đầu lại, hướng nàng vẫy tay cáo biệt.

Nhìn thấy thế trên gương mặt ôn nhu có một chút hứng thú. Vị nam nhân cao lớn kia, gương mặt có điểm quá giống với Đông Phương Ngạo, nói như vậy chắc hẳn là đại ca của hắn.

Lạc Băng Nhi là một người khá thú vị,có lẽ lưu lại đây cũng không phải là một ý tồi. Chỉ hi vọng khi chân tướng rõ ràng, nàng có thể bình thản mà rời đi, nơi này dù sao cũng không phải nhà nàng.
Chương 2
Trong phòng, hai nam nhân đồng dạng xuất sắc tuấn tú, giờ phút này đang chuyên tâm vào bàn cờ trước mắt. Đông Phương Ngạo cầm trong tay một quân cờ, đang suy tư nên đi bước này như thế nào.

“Đại ca, huynh hôm nay sao lại có thời gian nhàn nhã, thoải mái tìm đệ đánh cờ thế này, không cần bồi đại tẩu sao?”

Một năm trước, đại ca cưới Lạc Băng Nhi, coi thê tử như mạng sống của mình. Khi phát hiện thê tử hiếu động của mình đã mang thai, thì một tấc cũng không rời khỏi nàng nửa bước. Hiện tại chuyện ở các cửa hàng đều chuyển sang cho hắn lo liệu, ép tới hắn phải vất vả, nhưng lại không dám giận, không dám kêu ca.

Tin tưởng bất luận kẻ nào gặp qua đại tẩu cũng không tin là nàng đang mang thai. Nàng vẫn như trước luôn luôn sôi nổi, hiếu động, nhìn thấy vì nàng mà một đoàn người thay nhau đổ mồ hôi lạnh. Vì con nối dõi của Đông Phương gia, nên đối với đại ca một tấc cũng không dám rời đại tẩu nửa bước, hắn cũng không dám có ý kiến gì.

“Băng Nhi đang ngủ trưa, ta đã kêu Tiểu Thanh canh giữ ở bên giường của nàng rồi!” Đông Phương Lăng ánh mắt không rời khỏi bàn cờ, khoan thai nói.

“Có thê tử thật là phiền toái” Đông Phương Ngạo sau khi đi một nước cờ nói ra suy nghĩ cuả hắn. Nghe vậy trên gương mặt tuấn lãng của Đông Phương Lăng nở một nụ cười ôn nhu

“Ít nhất đối với ta mà nói, nàng không phiền toái, ta thực may mắn khi chính mình gặp được nàng. Đâu như ngươi, nghe nói vị hôn thê của ngươi đã xuất hiện, nhưng lại đến hai người ?”

“Đại ca, vì sao đệ cảm thấy mục đích của huynh tới đây không phải cùng ta đánh cờ, có phải huynh vì chuyện này mói tới?”

Đông Phương Ngạo nhíu mày, cầm lấy chung trà bên cạnh, uống một ngụm, nhất thời trận hương trà thơm ngát bay bốn phía xung quanh. Một lần nữa hắn đem lực chú ý chuyển qua bàn cờ.

“Như thế nào, ta là thân đại ca của ngươi, chẳng lẽ không thể hỏi sao?”

Đông Phương Lăng nụ cười trên mặt không giảm , thanh âm hùng hậu mà nói, nhưng lại làm cho Đông Phương Ngạo nháy mắt thu lại tâm trí đang đặt ở bàn cờ, không dám xem thường ứng đối lại.

Chiêu này của đại ca rất gian trá, hắn tin tưởng đổi lại nếu là hai vị đệ đệ kia đứng trước mặt hắn tuyệt không dám nói từ “không”

“Đại ca tin tức thật nhanh nhậy”

Đông Phương Ngạo chỉ có thể cười ngượng, không dám giấu diếm, đem sự việc nói hết ra.

“Kế tiếp ngươi muốn làm như thế nào? Trong lòng ngươi đã nghi là người nào chưa?”

“Tạm thời còn chưa có, việc này đệ sẽ xử lý, đại ca không cần bận tâm đến đâu”

Bất luận người nọ là ai, đã có lá gan giả mạo vị hôn thê của hắn, hắn sao không thể hảo hảo bồi lại nàng kia chứ.

“Băng Nhi tưạ hồ có ấn tượng vô cùng tốt đối với vị Tào cô nương kia, ngươi nghĩ xem nàng là dạng người nào?”

Hắn phải đảm bảo nàng không phải là loại người rắp tâm hãm hại người khác, nếu không hắn nào yên tâm để cho Băng Nhi tiếp xúc với nàng?

“Đại ca, huynh yên tâm ta đã phái người chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của các nàng. Còn có, Tào cô nương kia xem ra cũng không phải là người xấu. Đệ tuyệt đối sẽ không cho các nàng có cơ hội xúc phạm tới đại tẩu”

Trước mặt hắn bỗng xuất hiện hình ảnh dung nhan ôn nhu, lịch sự tao nhã của nàng. Hắn vội lắc đầu xua đi cảm giác tim đột nhiên đập mạnh, loạn nhịp. Mà một màn này cũng không qua được con mắt lợi hại của Đông Phương Lăng, xem ra đúng như lời của Khương Bá đã nói, này chờ đợi cũng đáng giá để xem vở kịch hay.

~~~~~~~~********~~~~~~~~~~~

Đêm qua có bão, mưa rất to thẳng đến sáng sớm, mặc dù mưa bão đã ngừng, không khí vẫn mang theo hơi lạnh, nhất là tại đây đang là đầu mùa đông, càng mang theo nhiều hàn khí.

Một thân ảnh váy hồng tinh tế ôn nhu đang tựa ở lan can nhìn mông lung về phía chân trời. Trên khuôn mặt ôn nhu có chút đăm chiêu, có vẻ như chưa cảm thấy khí lạnh đang vây lấy mình.

“Tiểu thư!”

Thu Vũ vẻ mặt sốt ruột, kinh hô lên một tiếng lo lắng. Cầm áo choàng màu đỏ, chạy chậm đến bên người nàng.

“Tiểu thư người như thế nào lại mặc phong phanh thế này! Vạn nhất bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao bây giờ?! Người hiện tại thân thể suy nhược, còn không biết hảo hảo chiếu cố cho bản thân mình tốt một chút!”

Thu Vũ vội vàng đem áo choàng màu đỏ làm bằng nhung tơ, cổ được làm bằng lông bồng trắng, phủ lên thân hình mảnh khảnh của nàng. Miệng càng không ngừng nhắc đi nhắc lại, khuyên nhủ chủ nhân đầy khí thế, nhìn không giống như một nha hoàn chút nào.

Thêm Bình Luận