“Đợi chút, kỳ thực ta lần này đến Đông Phương phủ mục đích cũng không phải vì hôn ước mà đến, ngược lại ta đến đây để từ hôn. Cho nên ta nghĩ lúc này ta nên rời đi.”
Giọng nói mềm nhẹ vừa nói ra, làm cho mọi người đều kinh ngạc. Điều này làm cho con ngươi đen của Đông Phương Ngạo hơi nheo lại.
“Ta làm sao mà biết được ngươi nói lời này có thật lòng hay không, hay chỉ là quỷ kế lấy lùi để tiến? Ta nói rồi, các ngươi liền tạm thời ở lại trong phủ này. Hết thảy chờ ta điều tra ra rõ ràng rồi hẵng nói sau.”
Nghe thấy nàng nói muốn từ hôn, không hiểu tại sao ngực hắn lại cảm thấy rất khó chịu? Hắn cùng nàng bất quá cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần, hắn tại sao lại có phản ứng quái dị này? (Ngọc Nhi: đấy gọi là tiếng sét ái tình đó ca *mắt mơ màng*).
“Khương Bá, mang các nàng đi khách viện.”
“Vậy bốn vị cô nương xin mời theo ta.”
Khương Bá khách khí khom người mời các nàng ra khỏi phòng. Tào Tử Vận thấy thái độ thập phần kiên quyết của hắn, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, cũng không nhiều lời nữa, liền theo Khương Bá hướng khách viện mà đi.
Sau nửa canh giờ, Khương Bá quay lại, nhìn thấy Đông Phương Ngạo đang cầm vòng ngọc trên tay nhìn có chút đăm chiêu.
“Nhị thiếu gia, bốn vị cô nương đều đã được an bài ổn thỏa. Nhị thiếu gia có hay không đã đoán ra người nào mới là vị hôn thê chân chính của người chưa?”
Khương Bá tò mò hỏi
“Khương Bá theo ý kiến của ngươi, thì ngươi cho rằng ai là thật, ai là giả?”
Đông Phương Ngạo không trả lời mà hỏi lại , hắn muốn nghe xem Khương Bá đã nhìn ra cái gì.
Khương Bá không phải là một lão nô bộc bình thường, năm nay đã năm mươi tuổi, ở trong Đông Phương phủ này đã được hơn ba mươi năm. Đảm nhận chức tổng quản, luôn trung thành và tận tâm. Luôn luôn coi trọng Đông Phương lão gia, đối với bốn vị thiếu gia lại coi như con của mình, lấy việc phục vụ Đông Phương phủ là trách nhiệm suốt đời của mình. Tâm nguyện duy nhất của hắn là hy vọng bốn vị thiếu gia đều thành gia lập thất, hoàn thành ý nguyện của lão gia trước lúc lâm chung đã nhờ vả hắn.
“Này…nhị thiếu gia, nếu căn cứ vào lời nói của hai vị cô nương kia, cũng thật khó phán đoán. Ta thấy vị Tào cô nương kia mặc dù không có tín vật, nhưng thoạt nhìn không phải là người giả dối. Ngay cả ta cũng bị làm cho hồ đồ rồi.
Không biết vì sao, hắn trong lòng lại tương đối nghiêng về vị cô nương Tào Tử Vận kia.Một vị cô nương ôn nhu, lịch sự, tao nhã, nhìn như thế nào cũng không cảm thấy là dạng người nham hiểm, nhưng tiếc là nàng không có tín vật. Chẳng lẽ đúng như lời nha hoàn của nàng nói, tín vật thật sự là bị Lý cô nương lấy trộm sao?
Ai! Kỳ thật phát sinh loại sự tình như ngày hôm nay, tất cả cũng chỉ trách lão gia. Đông Phương lão gia lúc sinh thời,s ớm đã thay bốn người con lựa chọn hảo thê tử tương lai. Bốn vị thiếu gia trong nhà, trừ bỏ đại thiếu gia ở bên ngoài, ba vị thiếu gia khác tất cả đều không biết bản thân vị hôn thê của mình là ai, ở đâu. Chỉ biết là trước khi hai năm tuổi, nếu có người cầm tín vật đến yêu cầu thực hiện hôn ước, liền hết lòng tuân thủ ước định. Nếu qua hai năm tuổi mà không thấy ai đến , thì hôn sự liền bị từ bỏ.
Này cũng là nguyên nhân khiến hai vị chủ tử trốn đi, bọn họ đều muốn tránh được cuộc hôn nhân sắp đặt này. Chỉ trừ bỏ đại thiếu gia trốn đâu cũng không thoát, còn một mình nhị thiếu gia lưu lại, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng .
“Nếu ngay cả ngươi đều nhìn không ra, vậy thì ngươi cứ ở một bên mở to mắt ra mà xem trận “thiệt giả vị hôn thê” này đến phút cuối cùng đi. Ta đã nói rồi, Đông Phương Ngạo ta tuyệt đối không dung tha cho người nào dám lừa gạt trên đầu ta.”
Nhẹ nhẹ gõ quạt giấy trong tay, gương mặt tuấn dật mỉm cười, từng câu, từng chữ nói ra mang đầy sự lãnh khốc.
Hắn tính tình không giống đại ca rộng rãi, cũng không giống lão tam bất cần đời, càng không giống lão tứ nhu nhược. phàm người nào có mưu kế đối với hắn, hoặc làm nguy hại đến người nhà của hắn, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho người đó. Người không phạm ta ,ta không phạm người. Nếu mà phạm đến hắn, tuyệt đối hắn sẽ làm cho người đó cả đời không thể quên được ba chữ “Đông Phương Ngạo” này (NN:chân lý hay người không phạm ta, ta không phạm người, giống câu nước sông không phạm nước giếng của Việt ha).
Nghe vậy Khương Bá khẽ rùng mình một cái, thầm kêu khổ cho người nào dám to gan can đảm mạo danh là vị hôn thê của nhị thiếu gia. Tuy rằng hắn biết rõ ràng nhị thiếu gia đối với cuộc hôn nhân sắp đặt này thập phần thống hận. Do đó tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ nào có ý định giả mạo.
Bất luận người giả mạo là ai, chỉ hi vọng nàng có thể sớm ra tự thú, nếu không chỉ sợ tới ngày sự việc bị bại lộ, người đó tuyệt đối không có biện pháp nào bảo toàn mạng sống mà ra khỏi đây được.
Khách viện, phía Tây sương phòng
“Tiểu thư, không nghĩ ra Đông Phương Ngạo lại chính là người đã cứu chúng ta ở ngõ nhỏ? Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ? Tín vật đã bị trộm, lại không thể rời đi. Tiểu thư người nói hiện tại chúng ta nên làm như thế nào cho phải?”
Thu Vũ cau mày, đều tại Lý Thải Phượng kia, chẳng những trộm tín vật của tiểu thư,còn lớn mật nhận là vị hôn thê của Đông Phương Ngạo. Thật sự là quá đáng mà, trên đời lại có loại người ti tiện như này!
“Ta cũng không biết”
Tào Tử Vận nhìn ra ngoài khung cửa sổ được làm bằng gỗ trầm hương, gió lạnh chớm mùa đông thổi vào làm rối loạn tóc mai của nàng, nhưng không thổi được u sầu trong lòng nàng.
Nhớ tới ở ngõ nhỏ nếu không phải hắn kịp thời giải vây, thì chỉ sợ chủ tớ hai người các nàng khó thoát khỏi một kiếp nạn. Một chút ngượng ngùng xẹt qua đáy mắt khi nàng nhớ tới chính mình từng bị hắn ôm vào trong lòng.
Này Đông Phương Ngạo rốt cuộc là người như thế nào? Hắn sẽ giải quyết, xử lý như thế nào đối với chuyện một lúc có hai người đến nhận là vị hôn thê của mình? Nàng xem ra hắn đối với việc hôn sự của mình được sắp đặt trước rất là chán ghét, chỉ sợ hiện tại lại càng thêm căm hận. Môi hồng khẽ nhếch lên một chút ác ý
“Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc phải ở lại nơi này trong bao lâu?”
Thu Vũ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của tiểu thư nhà mình, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ ra một tia bất đắc dĩ. Không nghĩ tới vòng tay bị trộm lại phá hỏng kế hoạch ban đầu của bọn họ.
“Chỉ sợ nhiều lắm chừng vài ngày.”
Nguyên lai tính từ hôn xong sẽ quay trở về Liễu Nguyệt thôn, xét tình hình hiện nay, nàng cũng không biết làm sao cho phải, đành phải tạm thời ở lại Đông Phương phủ vài ngày.
Nam nhân kia cũng không phải là người dễ để cho người khác lừa gạt, hắn có đôi mắt quá trí tuệ, sáng ngời thông minh. Nàng thập phần hiểu được chuyện này nếu không tra ra manh mối gì, thì nàng mơ tưởng cũng khó có thể ra khỏi Đông Phương phủ.
“Ngươi chính là hôn thê của Đông Phương Ngạo?”
Bỗng dưng một giọng nói thanh thúy vang lên, ở cửa xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn.
Lạc Băng Nhi không mời mà tới, thân thể mềm mại nhỏ nhắn, nhìn không ra là đã có mang hai tháng, một đôi mắt đẹp sáng ngời tò mò đánh giá Tào Tử Vận.
“Ngươi là…”
Tào Tử Vận nhìn mỹ nhân như tinh linh tuyệt sắc thiên hạ trước mắt, mâu quang xẹt qua một chút tán thưởng. Đáy lòng không hiểu tại sao đối với nàng sinh ra một chút hảo cảm, không khỏi tò mò về thân phận của nàng.
“Ta gọi là Lạc Băng Nhi, là đại tẩu của Đông Phương Ngạo!”
Lạc Băng nhi sau khi đánh giá nàng, gương mặt thanh lệ khẽ mỉm cười để lộ ra một lúm đồng tiền. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, nàng liền thích ngay cô nương ôn nhu mảnh khảnh trước mắt này. trên người nàng toát ra một sự yên tĩnh rất đặc biệt, làm cho người nhìn nàng bất giác cũng cảm thấy yên bình.
“Ngươi tới là…”
Tào Tử Vận kinh ngạc khi biết thân phận của nàng, xem ra nàng cũng chỉ xấp xỉ bằng tuổi mình, không nghĩ tới là đã thành hôn, lại là gả cho đại ca của Đông Phương Ngạo. Nhìn gương mặt thanh lệ cười đến sáng lạn mà suy đoán ra, nàng được gả đến Đông Phương phủ không cực kỳ hạnh phúc mới là lạ. Mắt đẹp chợt xẹt qua một chút ảm đảm, đời này nàng chỉ sợ là mình không có được diễm phúc như vậy (Ngọc Nhi:ây đừng bi quan tỷ ơi, cuối cùng tỷ cũng được hạnh phúc mà *xúc động chấm chấm nước mắt )