Chương 9

9. Tuế Tuế đặt một bó hoa trước bia mộ, cúi đầu.

"Bà ơi, cháu phải đi đây. Sau này có lẽ rất lâu cháu mới có thể gặp lại bà." Cô khẽ lẩm bẩm.

Nhìn bức ảnh đen trắng trên bia mộ, cô vẫn không hiểu tại sao mà một người như bà lại đưa ra yêu cầu như vậy với Lục Niên. Bà không biết rằng điều này sẽ chỉ khiến Lục Niên gh.ét cô nhiều hơn?

Nhưng cô không thể trách bà, đó là tình yêu của bà, giống như dì Tạ. Vì ân tình và tình yêu.

Cô nhớ đến những gì Lục Niên đã nói trước khi trở về Anh. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, cô đứng ở cổng sân nhìn anh rời đi. Anh đi vài bước, sau đó lại quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô, anh nói: "Châu Tuế Tuế, tôi sẽ giữ lời hứa của bà. Tôi sẽ cưới cô, nhưng tôi sẽ không bao giờ yêu cô."

Trong những năm qua, Lục Niên đã nói vô số lời lạnh lùng, thậm chí á.c đ.ộc với cô, nhưng không lời nào trong số đó như câu này khiến cô cảm thấy mình như đang ở trên mặt băng lạnh lẽo, như bị từng mũi từng mũi kim đâm vào tim.

Nhưng bất chấp điều này, cô vẫn như một con thiêu thân lao về phía đống lửa mang tên Lục Niên một cách bất chấp.

Cuối tháng 7, cô nhận được thư nhập học của một trường đại học ở Anh, dù đó không phải là trường cô muốn đến nhưng cô vẫn không kìm được nước mắt.

Giống như năm cô 12 tuổi, biết anh gh.ét mình, h.ận mình nhưng cô vẫn muốn ở bên anh. Đó là bởi vì một lời hứa từ tận đáy lòng của cô. Nhưng bây giờ, ngoài lời hứa đó, quan trọng hơn là cô yêu anh.

Kết thúc kỳ nghỉ hè năm 18 tuổi, Tuế Tuế một mình bay đến Anh.

Vì chuyến bay đến vào đêm muộn nên cô đã gọi điện cho Lục Niên trước khi đi. Bạn cùng phòng của anh đã trả lời cuộc gọi, cô không biết người đó có chuyển tin cho anh hay không.

Cô không có nhiều hy vọng rằng anh đón cô ở sân bay, thế nên khi nhìn thấy bóng dáng anh ở cửa ra, vẻ mệt mỏi suốt chặng đường biến mất ngay lập tức.

"Châu Tuế Tuế, cô thực sự không muốn buông tha tôi nhỉ, sợ tôi hối hận sao? Cô còn theo tới Anh!" Lời châm chọc của anh khiến nụ cười của cô không kịp xuất hiện đã phải biến mất.

Cô cảm thấy bất lực, cô đã giải thích với anh về di nguyện của bà là không phải ý cô, nhưng anh không tin cô.

Khi một người gh.ét bạn, những gì bạn nói chỉ là một cái cớ.

Trời đang mưa. Tuế Tuế tựa đầu vào cửa kính xe nhìn cảnh đường sương mù ngoài cửa sổ, cảm thấy trong lòng cũng ướt đẫm.

Lục Niên đưa Tuế Tuế trở về căn hộ mà anh thuê. Đó là một trong một căn hộ nhỏ và cũ nhưng anh giữ nó rất ngăn nắp. Ngoài chiếc giường đơn và tủ quần áo nhỏ, chỉ có một bộ bàn ghế gỗ, trên bàn chất đầy sách.

Tuế Tuế nhìn quanh một lượt, ánh mắt rơi vào trên giường đơn, Lục Niên từ trong tủ lấy ra một tấm thảm, trải lên sàn.

"Để em ngủ trên sàn đi." Tuế Tuế nói.

Lục Niên liếc cô một cái: "Tắm rửa sạch sẽ đi, buồn ngủ rồi."

Nằm trên giường, Tuế Tuế không tài nào ngủ được. Đây là lần đầu tiên cô và anh ở chung một phòng, gần như vậy, trong im lặng có thể nghe thấy hơi thở và nhịp đập của nhau. Cô hơi quay người sang một bên, vùi mặt vào gối, toàn mùi hương của anh, cô cẩn thận hít một hơi thật sâu.

"Lục Niên, anh ngủ chưa?" Cô không còn gọi anh là Lục Niên ca ca như hồi nhỏ nữa.

Câu trả lời là sự im lặng.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, nhìn Lục Niên nằm quay lưng về phía cô, trong nhà không có ánh sáng, chỉ có quầng sáng mờ ảo từ ngọn đèn đường từ cửa sổ lặng lẽ chiếu vào người anh.

Giọng Tuế Tuế trầm xuống: " Lục Niên, không biết anh tin hay không. Em chỉ nói lần này, chỉ nói lần cuối. Em không có. Đối với anh, em không hề có bất cứ ý đồ nào. Em chỉ thích anh, đơn giản và thuần khiết. Anh có thể không thích em, nhưng đừng hiểu lầm em."

Câu trả lời cho cô vẫn là sự im lặng của căn phòng.

Cô mất ngủ cả đêm.

Hôm sau, Lục Niên đưa cô đến trường vào ngày, khi anh rời đi, anh nói với cô rằng tốt hơn hết là không có chuyện gì đừng tìm anh.

Tuế Tuế nhìn bóng lưng anh khuất dần, mỗi lần như vậy, lòng cô đầy chua xót. Vì anh mà cô vội vàng đến nơi đất khách quê người này. Nhưng Lục Niên, nếu đây là những gì anh muốn, cô sẽ làm theo ý anh.

Trường học của cô không quá xa nơi anh ở. Cô đã hình thành thói quen chạy bộ mỗi tối, bắt đầu từ tầng dưới của ký túc xá và kết thúc ở tầng dưới của căn hộ của anh. Cô đứng dưới ngọn đèn đường nhìn lên phòng anh, ánh đèn vàng ấm áp, bóng anh thấp thoáng qua ô cửa sổ. Cô đứng ở đó nhìn rất lâu.

Vào một đêm mưa, cô che chiếc ô màu đen, từ từ bước đến dưới căn hộ anh, đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn lên anh. Những người đi bộ qua đường đổ dồn ánh mắt tò mò về phía cô, cô nhắm mắt làm ngơ, đứng làm biển chỉ dẫn, nhìn lên bóng anh.

Từ mùa hè nóng bức đến mùa đông lạnh ngắt, đến mùa xuân, con đường từ trường học của cô đến dưới căn hộ của anh, cô có thể nhắm mắt đi dễ dàng.

Tròn tám tháng, cô thực sự không xuất hiện trước mặt anh một lần.

Tuế Tuế gặp lại Lục Niên là đầu mùa hè năm sau. Cô đột nhiên bị viêm dạ dày ruột cấp tính vào nửa đêm, được bạn cùng phòng đưa đến bệnh viện. Bạn cùng phòng là người bạn duy nhất của cô ở Anh. Cô ấy suy nghĩ của cô, lặng lẽ gọi Lục Niên.

Sáng sớm hôm sau, cô mở mắt ra đã thấy anh ngồi bên cạnh giường. Cô tưởng mình đang mơ, nhắm mắt lại, mở ra, anh vẫn ở đó.

Cô ấy bật khóc nức nở.

Bụng đau đớn như thế cô không rơi một giọt nước mắt. Nhưng nhìn thấy anh, dường như tất cả những khó khăn, buồn phiền và nhớ nhung những ngày qua đã tìm được lối thoát, tuôn trào ra.

"Bao nhiêu tuổi rồi mà khóc?" Anh cau mày đưa khăn giấy cho cô.

Cô không trả lời, ánh mắt ngập nước nhìn anh, như muốn khắc sâu gương mặt anh vào tâm trí.

"Bị bệnh không biết gọi điện thoại cho tôi sao?"

Tuế Tuế khóc càng thêm kịch liệt, có chút bất bình thấp giọng nói: "Anh nói không em muốn tìm anh..."

"Cô..."

Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có người mang theo một bó hoa đi vào: "Châu sư muội, đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp, Cố Diên. Cô ta đã trở nên xinh đẹp hơn, mái tóc óng ả, trang điểm tinh tế và đeo một cặp kính râm, trông như một nữ minh tinh.

Chỉ là, giao tình của họ không đến mức mua hoa đến thăm bệnh nhỉ?

Cố Diên đặt bó hoa xuống, nắm lấy cánh tay Lục Niên: "Đi thôi, mọi người đều đến rồi, chỉ đợi anh thôi."

Giọng điệu và hành động đều rất thân mật, Lục Niên cau mày, như muốn thoát khỏi tay cô ta. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tuế Tuế thu vào cánh tay vướng víu của họ, anh không động đậy.

"Cô không sao rồi, tôi đi đây." Lục Niên nhẹ nhàng nói.

Cố Diên khẽ cười nói: "Chúng tôi sẽ quay lại thăm em." Nụ cười giống hệt nụ cười trong phòng của Lục Niên vài năm trước.

"Chúng tôi", thân mật làm sao!

Tuế Tuế nhìn bóng lưng bọn họ đang bên nhau như quay về nhiều năm trước, cô đứng trong khán phòng, từ xa nhìn về phía trung tâm sân khấu, dưới ánh đèn sân khấu, nhìn anh và cô ta thân mật.

Năm tháng trôi qua, dù bốn mùa có thay đổi thế nào, dù cô có cố gắng bước đến bên anh thế nào thì vị trí bên cạnh anh, mãi mãi không là cô.