Vô Hồn nhìn ánh mắt kiên định của Nhược Khả Phi, chợt nhớ tới đại ca từng đã nói, cái gì còn có 4~5 năm, khi đó chẳng lẽ ám chỉ nàng chỉ có thể sống đến hai mươi? Làm sao có thể như vậy?
Vô Hồn ngẩng đầu nhìn sắc trời, càng ngày càng mờ. Lúc bọn họ đến nơi này đã là hoàng hôn, đến trời tối cũng bất quá chỉ có nửa canh giờ, người nọ thật sự sẽ đến đây sao?
Nhược Khả Phi nhìn chằm chằm về phía trước, bỗng nhiên lộ ra tươi cười.
Vô Hồn vừa quay đầu, theo ánh mắt của Nhược Khả Phi nhìn lại. Ở phía trước, một đám người đang cưỡi ngựa chạy vội mà đến, từ xa mà đến gần, càng ngày càng rõ ràng. Mà người dẫn đầu, toàn thân mặc y phục màu đen, áo choàng cũng màu đen tung bay trong gió. Trên khuôn mặt tuyệt mĩ, đôi mắt làm lòng người kinh hoàng, sáng quắc nhìn về phía trước. Tiếng vó ngựa dày đặc mà dồn dập càng ngày càng gần. Vang ầm ầm một gọc trời, tiểu nhị khách sạn đều tò mò chạy vội ra, khi nhìn thấy phía trước xuất hiện một đám người ngựa thì hoảng sợ, đơn giản là khí thế kia thật sự làm cho người ta rất sợ hãi. Nhược Khả Phi chậm rãi đứng lên, chỉ nhìn chằm chằm vào người cách mình càng ngày càng gần. Khóe môi chậm rãi, chậm rãi hiện lên ý cười đầy ôn nhu. Đã đến, rốt cuộc ngươi đã đến!
Một đám người chạy đến gần, Hiên Viên Cô Vân ở phía trước nhất. Mạnh mẽ ghì ngựa, nhanh chóng xoay người xuống ngựa, nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu của lại Nhược Khả Phi, Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười, ôn nhu cười nhìn người mình vẫn vướng luôn bận nhất đang ở trước mắt.
Hai người cứ như vậy ôn nhu mỉm cười đối diện nhau, không tiếng động, trong thiên địa giống như chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Vô Hồn nhìn mặt Diêm Diễm đi theo phía sau Hiên Viên Cô Vân, giật mình, lập tức cúi đầu, không nói tiếng nào.
"Ta, tới đón nàng." Hiên Viên Cô Vân nhìn người trước mắt thật sâu, rốt cục đã gặp được nàng, rốt cục a.
"Ừm, ta biết ngươi sẽ đến." Trong nụ cười của Nhược Khả Phi có chứa nước mắt.
Hiên Viên Cô Vân không thèm nhắc lại, tiến lên mạnh mẽ đem Nhược Khả Phi kéo vào trong lòng, dùng hết khí lực toàn thân, muốn đem nàng hòa tan vào cơ thể, hòa tan cùng một chỗ. Nhược Khả Phi vươn tay ôm lấy hắn, gắt gao dán sát vào l*иg ngực của hắn, nghe tiếng tim đập dồn dập, kia hai mắt nhắm nghiền, hưởng thụ niềm vui sướиɠ thật lớn. Lâu như vậy không gặp, Cô Vân của mình lại cao lớn, mà l*иg ngực của hắn lại ấm áp cùng vững chắc như thế.
Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên vươn tay nâng cằm của Nhược Khả Phi lên, dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia. Trằn trọc, càng ngày càng mãnh liệt. Tất cả mọi người ở phía sau Hiên Viên Cô Vân mất tự nhiên quay mặt đi, dưới mái hiên mọi người đều há to miệng, nhìn hai người. Trong mắt Vô Hồn dâng lên mất mát, lẳng lặng nhìn hai người. Trên mặt Diêm Diễm hiện lên nụ cười thản nhiên, trong mắt ấm áp. Dưới trời chiều, bóng lưng hai người kéo vô cùng dài rất dài, giao hòa cùng một chỗ.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, hai người mới tách ra. Hiên Viên Cô Vân bá đạo ôm thắt lưng của Nhược Khả Phi không buông ra, lạnh lùng nhìn dáng vẻ hí hửng của Ảm Đạm ở bên kia.
"Ảm Đạm, Thủ lĩnh của tổ chức thiên hạ đệ nhất sát thủ, Chủ Nhân của Thiên cơ cục tin tức linh thông nhất, Giáo chủ của nhị thập nhất hội thiên hạ tam giáo, trong tay nắm giữ một nửa quyền sinh sát của nền kinh tế cả nước, ba thành mua bán tơ lụa, bốn thành vận chuyển kinh doanh Muối." Hiên Viên Cô Vân nhàn nhạt đem tất cả thân phận của Ảm Đạm nói ra một lượt, sắc mặt của những người đứng phía sau Hiên Viên Cô Vân đồng loạt trầm xuống. Người trước mắt làm sao biết được.
Trong mắt Ảm đạm hiện lên một tia ngạc nhiên cùng tán thưởng, lập tức lại biến mất không thấy.
"Ha ha, ngồi xuống trước." Ảm Đạm làm tư thế xin mời, ý bảo Hiên Viên Cô Vân ngồi xuống, "Tiểu nhị, dâng trà."
Tiểu nhị gần như đã quên mất đường đi vào rồi, run rẩy chạy vào khách sạn không trở ra, Ảm Đạm ở trong lòng thở dài, tiểu tử này là không phải cố ý a. Khách sạn này xem ra lại phải tẩy rửa sạch sẽ, sao có thể ở trước mặt nhiều người bại lộ thân phận của mình như vậy chứ.
"Không cần, chính là nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ta không dám động tới ngươi." Vẻ tàn bạo khát máu trong mắt Hiên Viên Cô Vân cùng bạo ngược dần dần dâng lên. Nhớ đến đã tốn biết bao nhiêu thời gian không tìm được Phi nhi đều là bởi vì người trước mắt lần lượt cản trở, mỗi lần có manh mối lập tức biến mất không tung tích một cách kì lạ. Sao có thể không làm cho hắn nổi giận chứ?
Ảm Đạm nhíu mày, giễu cợt nói: "Đυ.ng đến ta, ngươi cũng biết một khi chạm đến ta, vận mệnh người trong thiên hạ sẽ như thế nào?”
"Ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm chuyện này?" Tay Hiên Viên Cô Vân căng thẳng, cười giọng mỉa mai. Người trước mắt cũng không hiểu tại sao mình lại ngồi trên vị trí kia, cũng không hiểu chính mình chỉ để ý cái gì.
Nhìn về phía tay Hiên Viên Cô Vân đang ôm, ánh mắt của Ảm Đạm chìm xuống, bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, không nói tiếng nào.
Trong không khí dường như hết sức căng thẳng, những đốm lửa vô hình dường như đang rung chuyển ở chung quanh.
Những người ở phía sau của Hiên Viên Cô Vân, tay của tất cả mọi người đều đặt trên kiếm. Diêm Diễm cũng nhíu mày.
Ảm Đạm híp mắt nhìn người trước mắt, khí phách mười phần a. Khıêυ khí©h. Cười nói: "Vậy, nếu, là có liên quan đến tánh mạng nữ nhân của ngươi thì sao?"
Dứt lời, sắc mặt Hiên Viên Cô Vân đột nhiên biến đổi, tình thế hết sức căng thẳng.
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lôi kéo y phục của Hiên Viên Cô Vân, lắc lắc đầu.
"Chậc chậc, ngươi cũng thật không phải là bạn tốt, ta vẫn chưa từng xuống tay với nữ nhân của ngươi, nàng ở cạnh ta, ăn tốt, mặc tốt, lại là dùng những loại thuốc tốt nhất.” Ảm Đạm làm ra vẻ vô cùng đau đớn.
"Đây chính là chuyện liên quan đến tánh mạng của nữ nhân ngươi a, thật không ngồi xuống nghe một chút sao?"
Hiên Viên Cô Vân hơi hơi híp đôi mắt lạnh lùng, nhìn Ảm Đạm, lại cúi đầu nhìn Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi lại nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không cần nghe lời nói của hắn.
"Hừ." Hiên Viên Cô Vân Liên hừ một tiếng, ôm chầm Nhược Khả Phi liền chuẩn bị xoay người rời đi.
"Wow, thật đúng là máu lạnh, trong cơ thể của nữ nhân ngươi có độc Ly Tâm độc, chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, ngươi cũng không quan tâm?" Ảm Đạm không chút để ý nói.
Quả nhiên, dứt lời, thân mình Hiên Viên Cô Vân cứng đờ, mạnh mẽ xoay người qua, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ảm Đạm: "Ngươi nói cái gì?" Làm cho Hiên Viên Cô Vân để ý những lời này mà quay đầu về hỏi không bởi vì khác, đơn giản là hắn đã từng nghe qua loại chất độc này, ở ngự thư phòng trong một quyển sách quả thật có gặp qua.
Ảm Đạm xoa đầu, ngồi xuống, ách xì 1 cái, mỉm cười: "Ta cũng không nói gì, xin cứ tự nhiên."
Vô Hồn cúi đầu, thanh âm thật thấp truyền đến: "Nàng trúng Ly Tâm độc độc."
Hai mắt Hiên Viên Cô Vân trừng thật to, bước chân không hề di chuyển.
"Nơi này không phải địa phương để nói chuyện, nếu muốn biết giải dược hãy đi cùng ta, như thế nào a?" Ảm Đạm cười ác liệt.
"Hắn đang nói láo." Nhược Khả Phi lạnh lùng nói thêm vào một câu. Hiện tại nhìn thấy hắn, tất cả đều đủ, cho dù hiện tại sẽ chết ở trong lòng hắn, cái gì cũng đều đủ. Không cho phép nhìn thấy hắn bị người khác áp chế, không cho phép hắn bị người khác chi phối. Hắn, trời sinh có mệnh đế vương, vĩnh viễn đứng ngạo nghễ trên muôn người.
Hiên Viên Cô Vân cúi đầu, mắt nhìn Nhược Khả Phi, lại chỉ thấy trong đôi mắt trong suốt của nàng tất cả đều là lạnh như băng.
"Ai nha, nữ nhân nói dối cũng không hay." Ảm Đạm cười, bỗng nhiên trong nháy mắt vung lên, bắn ra vật gì đó bay về phía Nhược Khả Phi. Hiên Viên Cô Vân định nhãn vừa thấy, đây chẳng qua chỉ là một hạt đậu rất nhỏ, lạ lùng là hắn không có ra tay ngăn trở, hạt đậu đánh vào huyệt đạo của Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi mềm nhũn tuột xuống, Hiên Viên Cô Vân vội vã bế nàng lên.
"Đi đâu?" Hiên Viên Cô Vân lạnh lẽo nhìn Ảm Đạm, thản nhiên hỏi Ảm Đạm.
"Ha ha." Ảm Đạm sờ lên cằm nở nụ cười, người trước mắt thật không hổ là người đi lên vị trí cao nhất kia, xem xét thời thế có khí phách như thế."Vậy ta đi thôi."
Hiên Viên Cô Vân cúi đầu nhìn người trong lòng mất đi tri giác, trong mắt lộ ra ôn nhu thật sâu, thản nhiên nói: "Có xe ngựa không?"
"Có." Ảm Đạm hì hì cười, dùng ngón tay chỉ vào chiếc xe ngựa đứng ở một bên, lại nhìn Vô Hồn vẫn cúi đầu nhìn không thấy biểu tình nói, "Ngươi, đến cưỡi ngựa của hắn."
Một chiếc xe ngựa chậm rãi khởi động, đi theo phía sau hơn hai mươi kỵ mã.
Trong xe ngựa, Ảm Đạm nhìn Hiên Viên Cô Vân ôn nhu ôm Nhược Khả Phi, cũng không hề liếc mắt nhìn qua mình một cái, chỉ nhìn thật sâu người đang nằm trong lòng mình.
"Tốt xấu gì cũng liếc lấy ta một cái đi chứ." Ảm Đạm trêu tức nói.
"Ngươi có cái gì đẹp, ngươi thích xem mặt nạ?" Hiên Viên Cô Vân chỉ lạnh lung thốt lên một câu đánh ngay trọng điểm trên mặt Ảm Đạm là mặt nạ da người.
"Ai nha ~~" Ảm Đạm làm ra vẻ giật mình, "Bị ngươi nhìn thấy rồi, xem ra lần này làm vẫn là không đủ hoàn mỹ."
Hiên Viên Cô Vân không đáp lại lời hắn, mà là nhìn người trong lòng, ôn nhu nở nụ cười, tiếp theo làm như Ảm Đạm không tồn tại, nhẹ nhàng hôn lên môi Nhược Khả Phi.
Ảm Đạm vẻ mặt hắc tuyến, khóe miệng run rẩy: "Ngươi thật đúng là xem ta người chết a."
Hiên Viên Cô Vân ngẩng đầu, tiếp theo đưa tay sờ ở chân của Nhược Khả Phi, Ảm Đạm nhìn thấy cả kinh, không phải chứ, chẳng lẽ trước mặt của mình mặt sẽ làm cái gì kia......
"Chân của nàng." Hiên Viên Cô Vân nhăn lông mày lại, "Vẫn là cám ơn ngươi."
Ảm Đạm ngẩn ra, nở nụ cười: "Ngươi muốn cảm ơn thì còn một người khác, nếu không phải người nọ, chân của nàng chỉ sợ sớm đã bị phế đi."
"Ta biết, nếu không phải người nọ, ta cũng sẽ không thể gặp lại nàng." Hiên Viên Cô Vân biết Ảm Đạm nhắc đến ai, là Mộc Cách, là người cuối cùng đã mang đi Phi nhi của mình, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn cứu Phi nhi mình, như vậy bản thân hắn đã từng sớm nói qua, mặc kệ về sau như thế nào, đều sẽ buông tha cho người nọ một lần.
Ảm đạm bĩu môi, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, nhưng trong lòng đang thầm giật mình, người bên cạnh này, sẽ không dễ dàng đối phó giống như mình nghĩ.
Nhưng, hắn có tử huyệt, cho dù mạnh mẽ cường đại đến đâu, cũng có tử huyệt của mình.
Ánh mắt buồn bã nhìn trở lại trên người mà Hiên Viên Cô Vân đang ôm trong lòng, vẻ mặt điềm tĩnh an ổn như thế,, là vì nàng biết người đang ôm nàng hắn sao?
Phía sau xe ngựa, một đám người chậm rãi đi theo, mỗi người thân hình mạnh mẽ, đồng loạt trầm ổn. Vừa thấy đã biết đều là cao thủ hiếm có, Diêm Diễm cùng Vô Hồn song song dẫn đầu ở phía trước.
"Thật đúng là anh của ngươi mang nàng đi." Diêm Diễm chính mắt xác nhận hoài nghi của mình nhưng vẫn là có chút không thoải mái.
"Ừm." Vô Hồn mệt mỏi đáp.
Diêm Diễm liếc mắt nhìn Vô Hồn, ở trong lòng khẽ thở dài, tiểu tử này, sợ là đã trúng độc.
"Nàng thật sự trúng Ly Tâm độc độc sao?" Diêm Diễm chuyển khai đề tài, trong lòng kỳ thật vẫn ẩn ẩn lo lắng.
"Phải" Vô Hồn vẫn là mệt mỏi, ngắn gọn trả lời.
Diêm Diễm nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần của Vô Hồn mình cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chẳng lẽ hắn không biết, biểu hiện của hắn như vậy là rõ ràng đến mức nào sao?
Nàng giống như đóa hoa nở trên vách núi đối diện, biết rõ đến ngắt lấy có thể sẽ vạn kiếp bất phục, tuy nhiên hắn vẫn là nhịn không được đi lên trước, trúng độc của nàng, còn cam tâm tình nguyện.
Xe ngựa ngừng lại, xuống xe vào một khoảng sân u tĩnh lại rộng rãi.
Nhị Đương gia giật mình nhìn vào một đám người, dáng vẻ mạnh mẽ cùng tu vi đều cao như thế, là người của ai? Lại liếc mắt một cái nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc kia, giờ phút này được một nam tử tuyệt mỹ khí độ bất phàm ôm vào trong ngực, Nhị Đương gia lập tức liền hiểu được. Đương kim tiểu hoàng đế là như vậy sao? Mình chưa từng nhìn gần hắn khí thế khϊếp người quả nhiên giống như lời đồn.
Vì nàng, mà đến?
Ảm Đạm cùng Hiên Viên Cô Vân vào phòng, người còn lại đều chờ đợi ở bên ngoài, Vô Hồn hưu một tiếng biến mất ở nguyên chỗ, Diêm Diễm cũng đi theo biến mất không thấy gì nữa.
"Nói đi, ngươi muốn muốn cái gì?" Hiên Viên Cô Vân nhìn nam nhân trước mắt, thản nhiên hỏi ngay vấn đề, nhưng vẫn ôm lấy người trong lòng từ đầu đến cuối vẫn không chịu buông ra, thật cẩn thận như vậy, ôn nhu như vậy.
“Ta muốn.” Ảm Đạm vòng vo đảm mắt chung quanh, “ Ta muốn Bưu Chính tốc hành của ngươi ở Lí Huyền.”
"Có thể." Ánh mắt Hiên Viên Cô Vân cũng không hề chớp.
" Vận tải đường thuỷ của Bổn quốc, ta nghĩ muốn năm phần." Ảm Đạm tiếp tục công phu sư tử ngoạm.
"Được." Hiên Viên Cô Vân như cũ không một chút chần chờ, thản nhiên đáp.
"Mỏ vàng......" Lời nói của Ảm đạm còn chưa nói ra, đã bị Hiên Viên Cô Vân lạnh lung cắt ngang.
"Có thể, nói điểm chính đi." Hiên Viên Cô Vân nhìn người trước mắt, nếu hắn chỉ là muốn muốn tài phú đơn giản như vậy, đương nhiên cũng không phí nhiều công sức làm nhiều chuyện như vậy.
"Ai nha!!" Ảm Đạm cười xấu hổ, lại bị đã nhìn ra, "Ngươi thật sự để ý nữ nhân này như vậy?"
Mặt Hiên Viên Cô Vân không chút thay đổi nhìn người đang hí hửng trước mắt: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Nếu, ta muốn ngươi lấy thiên hạ để đổi nữ nhân này, ngươi có chịu không?" Khóe miệng của Ảm đạm hiện lên ý cười lạnh như băng.
"Chuyện này rất khó." Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân không có độ ấm.
Ảm Đạm trong lòng cười lạnh, quả nhiên, thiên hạ vẫn là quan trọng nhất. Tình yêu là cái chó má gì.
"Bởi vì ta đã đồng ý đem thiên hạ cho người khác rồi, cho thêm ngươi, dường như thất tín." Hiên Viên Cô Vân bình lặng nói ra tin tức như sét đánh ngang tai này.
Ảm Đạm hoàn toàn sửng sốt, giật mình, cứng đờ, định trụ.
Chỉ kinh ngạc nhìn bộ dáng bình tĩnh của người trước mắt, thật lâu nói không ra lời.
"Đổi lại yêu cầu." Hiên Viên Cô Vân đạm mạc nói, "Phong vương thì có thể."
"Không cần." Khóe miệng Ảm Đạm nhếch lên nụ cười lạnh, "Yêu cầu của ta ngươi đã đáp ứng toàn bộ rồi." Chính mình yêu cầu hắn dùng thiên hạ để đổi nàng, cũng không phải mình muốn, cho ai cũng không sao, chẳng qua mình đã chiếm được đáp án.
"À, vậy nói giải dược của Ly Tâm độc độc đi." Hiên Viên Cô Vân cúi đầu nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Nhược Khả Phi, khóe miệng nở một nụ cười ôn nhu. Thật vất vả mới tìm được nàng, làm sao có thể để cho nàng rời khỏi mình sớm như vậy?
"Trước tiên nói một chút về quyết định của ngươi đi." Trong lòng Ảm Đạm bỗng nhiên thực phức tạp, có chút rung động, còn có chút khó chịu. Muốn phá vỡ sự tin tưởng thương yêu của hai người này, muốn phá tan sự tín nhiệm tin yêu tuyết đối của bọn họ, nhưng bản thân hắn lại cảm thấy vô lực yếu ướt trước bọn họ như vậy, thật sự là buồn cười.
Hiên Viên Cô Vân mỉm cười: "Lần này mang nàng trở về, là muốn cho nàng cũng đi lên kia vị trí cao nhất."
"Nàng không cần." Ảm Đạm thay Nhược Khả Phi nói ra.
"Ta biết, hơn nữa cuộc sống nơi đó nàng cũng sẽ không thích." Hiên Viên Cô Vân tiếp nhận nói, "Ta, chỉ là muốn cho nàng ngồi thử một lần trên vị trí cao nhất đó xem thử một lần thôi." Bởi vì. Thiên hạ này, mình là vì nàng mà đánh hạ., nàng vẫn chưa nhìn thấy, như thế tất cả đều không có bất kỳ ý nghĩa gì
"Sau đó, ngươi sẽ mang nàng rời xa tất cả những ân oán thị phi?" Ảm Đạm đoán được quyết định của Hiên Viên Cô Vân. Thật là một kẻ điên a! Hoàng thượng với niên đại cai trị ngắn ngủi như thế, chỉ sợ là là người đầu tiên cũng là người duy nhất trong lịch sử. Còn có chuyện lập hậu, đây càng là phù dung sớm nở tối tàn. Cũng chỉ vì để cho nàng đứng ở vị trí cao nhất nhìn thử một lần mà thôi. Kẻ điên, nam nhân ở trước mắt thật sự chính là người điên. Đăng cơ làm một hoàng thượng có thời gian cai trị ngắn nhất, nhưng thời gian Hoàng Hậu tại vị còn ngắn hơn.
Hiên Viên Cô Vân chỉ cười không, chấp nhận lời nói của Ảm Đạm.
"Làm xong việc này mất bao lâu?" Ảm Đạm tính toán thời gian.
"Một tháng thôi." Hiên Viên Cô Vân nhàn nhạt nói.
"Như vậy, một tháng sau tới tìm ta, ta sẽ nói cho ngươi biết giải dược của Ly Tâm độc, nhưng, có thể lấy được hay không ta không dám cam đoan." Ảm Đạm nhún vai, "Ta thật muốn nhìn xem một khắc đó khi nàng làm Hoàng Hậu."
"Như vậy, cùng đi. Như thế nào?" Trên mặt Hiên Viên Cô Vân tất cả đều là khí phách mà tự tin cười.
Ảm Đạm trừng mắt nhìn, gật gật đầu,: "Cũng tốt, vẫn chưa từng quang minh chánh đại đi vào. Ngày mai sẽ xuất phát thôi, hôm nay nghỉ ngơi trước đi."
"Như thế, cảm tạ." Hiên Viên Cô Vân đứng dậy hướng Ảm Nhiên gật gật đầu.
Trong đình, Vô Hồn ngồi yên ở trên mặt ghế đá, không nói được một lời.
"Vô Hồn." Diêm Diễm bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Vô Hồn không nói gì, chính là ngơ ngác nhìn bầu trời bao la dần dần ngầm rối dần xuống.
"Ngươi đang ở đây khóc a?" Diêm Diễm bỗng nhiên không khỏi liều lĩnh trêu một câu.
"Chết tiệt, ánh mắt mù nào của ngươi thấy ta đang khóc?" Vô Hồn nóng nảy thấp giọng gầm thét, nói xong thế này mới phát giác chính mình đã bị trêu cợt. Hung hăng trợn mắt nhìn mắt gương mặt mỉm cười của Diêm Diễm, thần kỳ là không có ra tay, mà là vươn thẳng đầu, nhìn về phía một bên.
"Ngươi, thật đúng là ngu xuẩn a." Diêm Diễm cũng ngồi xuống, nói thật nhỏ.
"Ít nói nhảm đi, ngươi cũng không tốt hơn được bao nhiêuso với ta đâu!" Vô Hồn khinh bỉ khoát tay áo.
Diêm Diễm không phản bác, chỉ là nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy a, ta cũng vậy ngu xuẩn a."
"Đi." Vô Hồn đứng lên.
"Đi đâu?" Diêm Diễm nhìn vẻ mặt suy sụp của Vô Hồn.
"Uống rượu, đi không?" Vô Hồn bĩu môi, "Đi trộm Túy sinh mộng tử của lão ca ta."
"Tốt." Diêm Diễm cũng đứng dậy, mỉm cười đi theo phía sau Vô Hồn.
Túy sinh mộng tử, là rượu mà Ảm Đạm tự tay ủ.
Hương nồng, đậm.
Nghe nói, uống vào sẽ làm cho người tạm thời quên mất tất cả.
Thời gian sau, khi Ảm Đạm phát hiện trong hầm rượu thiếu nhiều rượu như vậy, đầy trời phóng hỏa đó là chuyện sau này hẳng nói.
Đêm buông xuống, hoàn toàn yên tĩnh.
Ảm Đạm phân phó người chuẩn bị xong phòng dành cho khách, nhưng những người tùy tùng của Hiên Viên Cô Vân cũng không vào hết, chia làm hai phe một số ngủ, một số ẩn núp canh gác quanh đó.
Nhị Đương gia tán thưởng lại đỏ mắt nhìn những người được huấn luyện nghiêm chỉnh này, nếu những người này đều là của mình thì thật tốt biết bao.
Trong một gian phòng khách sạch sẽ, bọn nha hoàn đưa nước ấm tới tắm rửa liền lui xuống.
Nhược Khả Phi vẫn chưa có tỉnh lại, vẫn lẳng lặng nằm ở trong lòng Hiên Viên Cô Vân như cũ. Bọn nha hoàn lui ra ngoài cũng nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn nam tử tuấn mỹ kia, từ khi vào cửa đến bây giờ, hắn vẫn không từng rời người hắn đang ôm trong lòng của hắn.
"Phi nhi ~~~" Hiên Viên Cô Vân vươn tay, giúp Nhược Khả Phi cởi đi huyệt đạo.
Chậm rãi, Nhược Khả Phi sâu kín mở mắt, khắc sâu vào mi mắt là khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc của xem ra Hiên Viên Cô Vân, giờ phút này đang ôn nhu, mắt mang ý cười nhìn chính mình.
"Cô ~~ Vân ~~~" Nhược Khả Phi chậm rãi gọi.
"Ta đây, ta ở đây, Phi nhi" Hiên Viên Cô Vân ôm Nhược Khả Phi nhẹ nhàng hôn hít khắp khuôn mặt của nàng.
"Cô Vân, Cô Vân của ta." Phi nhi vươn tay ôm cổ của Hiên Viên Cô Vân.
"Ta đây. Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng." Hiên Viên Cô Vân nhẹ giọng lẩm bẩm, "Yên tâm, ta sẽ không biến mất, dù bất cứ ai cũng không thể tách rời hai chúng ta.”
Phi nhi cười rộ lên, giọt nước mắt nơi khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
"Đừng khóc, đứa ngốc, ta đang ở đây a." Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi bỗng nhiên giật mình, trước kia là hính mình rất hay thích gọi hắn là đứa ngốc.
Gắt gao dán tại l*иg ngực ấm áp của Hiên Viên Cô Vân, cái gì cũng muốn suy nghĩ, cũng không muốn làm bất cứ cử động gì.
"Tắm rửa ~~" Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên đứng dậy, cao hứng ôm Nhược Khả Phi, động tác trên tay nhanh hơn, thoát quần áo của Nhược Khả Phi, từ trên giường đến bức bình phong quần áo vương vãi đầy trên đất, cẩn thận đem Nhược Khả Phi bỏ vào thùng gỗ, Hiên Viên Cô Vân cũng nhanh chóng cởϊ qυầи áo, cao hứng phấn chấn tiến vào.
Nhược Khả Phi nhìn người đang cười thoải mái trước mắt, cũng cười, hắn, thật sự là hắn.
"Rất nhớ nàng." Hiên Viên Cô Vân ở bên tai của Nhược Khả Phi thì thầm.
"Ta. Cũng rất nhớ ngươi." Nhược Khả Phi một ngụm cắn vành tai của Hiên Viên Cô Vân, dẫn đến Hiên Viên Cô Vân run rẩy một trận.
"Tối hôm nay, đem ngươi ăn sạch đến xương cốt cũng không chừa." Hiên Viên Cô Vân nhe răng cười, ở Nhược Khả Phi trên người giở trò.
Nhược Khả Phi cười, vỗ tay của Hiên Viên Cô Vân, nhéo thịt của hắn.
"Đáng thương cho tướng công của nàng, đã đói bụng lâu đến như vậy a." Hiên Viên Cô Vân đáng thương nói, trước mắt hắn không còn vẻ uy phong lẫm lẫm, khí phách cao ngạo không sợ bất cứ điều gì của ban ngày nữa.
Nhược Khả Phi nghe được hai chữ tướng công, lộ ra nụ cười ôn nhu, vươn tay vòng qua trên cổ Hiên Viên Cô Vân, cúi đầu kêu lên: "Tướng công."
"Nương tử." Hiên Viên Cô Vân nghiêm túc gọi.
"Đứa ngốc!"
"Đại ngốc!"
"Ta nhớ nàng."
"Ta cũng rất nhớ ngươi."
"Ta yêu nàng......"
"Ta cũng rất yêu ngươi......"
Một đêm này, Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi hết sức triền miên.
Cũng không biết Hiên Viên Cô Vân rốt cuộc muốn Nhược Khả Phi bao nhiêu lần, cuối cùng Nhược Khả Phi mang theo hạnh phúc cười mơ màng ngủ say, Hiên Viên Cô Vân mới từ Nhược Khả Phi trên thân của xuống. Lẳng lặng nằm ở một bên, Hiên Viên Cô Vân ôm Nhược Khả Phi, nhìn khuôn mặt tươi cười điềm tĩnh của nàng, nhịn không được lại hôn lên đó. Xem không đủ, hôn không đủ, mãi không đủ. Thì ra, trước kia hắn nghĩ rằng, gặp được Phi nhi của mình, sinh tử đâu có gì quan trọng. Hiện tại, mình đã không còn suy nghĩ như vậy. Còn có rất nhiều nơi vẫn chưa mang Phi nhi đến đó, vẫn còn có rất nhiều nơi có món ngon vẫn chưa mang nàng đi thưởng thức, hắn muốn cùng Phi nhi sống những ngày thực sự vui vẻ khoái hoạt.
Độc Ly Tâm, nhất định phải giải.
Còn có rất nhiều ngày dài muốn cùng bảo bối của mình trải qua.
Nhẹ nhàng ôm lấy Nhược Khả Phi, hai mắt của Hiên Viên Cô Vân cũng nhắm nghiền.