Ba ngày sau, vương phủ đã xong, chuẩn bị khởi hành.
Xe ngựa xa hoa mà rộng thùng thình, Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Cô Vân lẳng lặng ngồi ở bên trong. Khả Phi giống con mèo nhỏ rúc vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân. Hiên Viên Cô Vân thỏa mãn vuốt ve mái tóc Nhược Khả Phi.
"Vì sao đột nhiên lại cho các ngươi đất?" Nhược Khả Phi hờ hững hỏi.
"Không rõ ràng lắm, phụ hoàng quyết định chuyện gì chưa từng có lý do." Hiên Viên Cô Vân cúi đầu ở trên mặt Nhược Khả Phi tiếp theo hôn, Nhược Khả Phi không khách khí dùng sức đẩy mặt Hiên Viên Cô Vân ra.
"Đất của ngươi ở đâu? Bao giờ thì đến nơi?" Nhược Khả Phi đem mặt vùi vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân, tránh né hắn quấy rầy.
Hiên Viên Cô Vân cố gắng hồi lâu vẫn ko hôn được đến mặt Nhược Khả Phi, tức giận nói: "Đất của ta ở phương bắc, Hứa thành, Ôn thành, Hoa thành đều là đất phong của ta. Bảy ngày hẳn là có thể tới."
"A, muốn nghẹn tại đây, trong xe ngựa những bảy ngày?" Nhược Khả Phi ngẩng đầu mặt khó chịu. Tuy rằng xe ngựa cực kỳ xa hoa, đệm cũng là rất dầy sẽ không xóc nảy, nhưng chỗ này không gian nhỏ hẹp, ở bảy ngày thực khó chịu
"Dùng kị mã đi thì cũng đến năm ngày." Hiên Viên Cô Vân cuối cùng bắt được mặt Nhược Khả Phi, hôn thật mạnh. ( ôi! Hiên ca dễ thươnh của em..., trói!! Em trói anh lại... QH tỷ help me...)
"Vậy vẫn là ngồi trong xe ngựa." Nhược Khả Phi biết rõ cưỡi ngựa sẽ rất mệt.
"n, ngoan." Hiên Viên Cô Vân cười.
"Xì, đồ tiểu hài tử." Nhược Khả Phi khinh thường nói.
"Nói cái gì! Nàng? sao có thể nói ta còn nhỏ." Hiên Viên Cô Vân bất mãn, nhưng trong mắt không có một tia tức giận.
Nhược Khả Phi cũng không thèm nhắc lại, ở trong xe tìm cái ăn
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi cửa thành, hướng về phía tiền phương không biết.
Ở Hứa thành đang, chuẩn bị đón tiểu vương gia
Bảy ngày, chết buồn ở trong xe ngựa bảy ngày. Trên đường chỉ có nghỉ ngơi, trưa ăn cơm, tối tìm quán trọ nghỉ chân. Thời gian khác đều chạy trên đường. Nhân nắng Hè còn chói chang, trừ bỏ lúc ở trong xe, Khả Phi đều ra ngoài sưởi nắng. Càng tiếp cận phương bắc, cái rét lạnh, nàng ko thể thích nghi được.
Tuy rằng những trang phục mùa đông ở đây rất đẹp, nhưng là —— rất lạnh!
Trên người đã sớm mặc da cừu thượng hạng, trong xe cũng dâng lên tiểu ấm lô( lò sưởi nhỏ). Nhưng như cũ vẫn cảm thấy lạnh.
Nhược Khả Phi cuộn thân mình, nằm trên đệm ko nhúc nhích. Hiên Viên Cô Vân ở một bên chăm chú nhìn Nhược Khả Phi. Giờ phút này Nhược Khả Phi trở nên yêu kiều động lòng người. Làm cho người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng hảo hảo an ủi. Nhược Khả Phi cảm thấy lạnh, Hiên Viên Cô Vân đi lên ôm lấy nàng, nàng tuyệt không giãy dụa.
Tiến nhập biên giới Hứa thành, lại càng rét lạnh hơn.
"Nơi này khi nào thì là mùa xuân hả?" Nhược Khả Phi hữu khí vô lực ở trong lòng Hiên Viên Cô Vân hỏi.
"Qua hai, ba tháng nữa. Nơi này mùa xuân có vẻ đến muộn." Hiên Viên Cô Vân nhìn bộ dáng nhu nhược Nhược Khả Phi, có chút đau lòng.
"Nga." Nhược Khả Phi hữu khí vô lực.
Đến cửa vương phủ Hứa thành, Hiên Viên Cô Vân xuống xe ngựa, thân thủ ôm Nhược Khả Phi liền đi đến. Xem bọn hạ nhân ngạc nhiên không thôi. tiểu nữ tử trong lòng Cửu Vương gia chính là Thất Dạ Sủng Cơ theo lời đồn? Liên tục sủng hạnh bảy đêm, ngay cả Vũ Cơ tuyệt sắc của Thất Vương Gia đưa đến cũng bị bức tử.
Mọi người kinh ngạc, tuy rằng đều cúi đầu nghênh đón chủ tử nhà mình, nhưng khóe mắt lại đều hướng Nhược Khả Phi trong lòng hắn. Người trong lòng mặt tái nhợt, tư sắc quả thật có, nhìn thế nào cũng chưa thấy trưởng thành. Như vậy, tiểu nữ tử này làm sao có thể dụ dẫn chủ tử của họ? Mọi người không khỏi sinh nghi. Sợ là nghe đồn có chút quá.
"Đi, chuẩn bị canh gừng." Hiên Viên Cô Vân nhìn quản gia lạnh lùng hạ lệnh nói.
"Dạ, Vương Gia." Quản gia đáp.
"Không cần, không uống cái kia, khó uống muốn chết." Nhược Khả Phi đem mặt chôn ở trong lòng Hiên Viên Cô Vân.
"Uống cái kia sẽ ấm áp." Hiên Viên Cô Vân lời nói thật ôn nhu, nói khẽ với người trong lòng.
Chung quanh mọi người đều sửng sốt, khuôn mặt lạnh ra lệnh cho quản gia, giờ lại ôn nhu khuyên bảo. Hay là đúng như lời đồn được nghe thật.
Nhược Khả Phi không thèm nhắc lại, tùy ý Hiên Viên Cô Vân ôm nàng vào Vương phủ. Hiên Viên Cô Vân ôm Nhược Khả Phi trực tiếp đi tới phòng mình, lại làm hạ nhân kinh ngạc lần nữa. Đơn giản là thϊếp không cho phép ở tại phòng của Vương Gia, chỉ có thể ở nơi Vương Gia chỉ định, đợi sủng hạnh.
Chính là vừa tiến vào Vương phủ. Hiên Viên Cô Vân đã muốn cho hạ nhân hiểu được, trong lòng chủ tử nhà mình chỉ có nữ nhân kia- địa vị rất đặc biệt. Cũng nói cho mọi người, phải cẩn thận hầu hạ.
Vào phòng, Nhược Khả Phi cũng cảm thấy có cảm giác. Trong phòng thực ấm áp, Nhược Khả Phi chui vào ổ chăn ko chịu động, chỉ lộ đầu nhỏ xinh ra ngoài, nhìn bài trí trong phòng. Hết sức xa hoa, có đất phong của chính mình xem ra Hiên Viên Cô Vân thực được hoàng đế sủng ái.
Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, là canh gừng được đưa đến.
Hết nhanh thôi, không tệ lắm. Nhược Khả Phi ở trong lòng cảm thán.
"Tiến vào." Hiên Viên Cô Vân thản nhiên nói, ánh mắt lại không rời Nhược Khả Phi.
"Để đó, đi ra ngoài đi." Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng phất tay. Hạ nhân không tiếng động lui xuống, nhẹ đóng cửa.
"Đến đây, đem canh uống đi." Hiên Viên Cô Vân ôn nhu khuyên nhủ.
Nhược Khả Phi cũng không nói, đứng dậy tiếp nhận bát, một hơi mạnh mẽ uống rồi chui lại vào chăn. Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược Khả Phi hành động như trẻ con, nở nụ cười. Cầm chén bỏ xuống, cởi giày trèo lên giường tìm ấm áp.
Tiếng gõ cửa lại vang.
"Vương gia, ở cửa lớn có, Lý đại nhân, Chu đại nhân... Đều đến đại đường chờ ngài." Ngoài cửa, hạ nhân cung kính nói.
"Đã biết, đi xuống đi." Hiên Viên Cô Vân buồn bực lại đem giày đeo vào, cúi đầu ở cái trán Nhược Khả Phi hôn, "Ta đi một chút sẽ trở lại."
"n." Nhược Khả Phi ưm một tiếng, dùng chăn đem quấn chặt mình, "Gọi Tiểu Vũ tiến vào."
"Hảo hảo." Hiên Viên Cô Vân xoay người mở cửa rời đi.
Ko lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa cùng với âm thanh khàn khàn của Tiểu Vũ.
"Tiến vào." Nhược Khả Phi nói.
Tiểu Vũ tiến vào sau nhìn bộ dáng Nhược Khả Phi, không khỏi lo mà nói: "Chủ tử sợ lạnh a?"
"Cũng không phải sợ, là chán ghét." Nhược Khả Phi thản nhiên nói, "Hứa thành, ngươi trước kia đã tới? nơi này có gì?"
"Nô tỳ chưa từng tới, nhưng có nghe nói qua. Nơi này có rất nhiều dược liệu quý." Tiểu Vũ hồi tưởng.
"Nga..." Nhược Khả Phi cúi đầu ứng thanh, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không có.
Tiểu Vũ cúi đầu, này mới nhìn đến Nhược Khả Phi đã muốn mơ mơ màng màng đi ngủ. Cái khăn che mặt hạ mặt không có gợn sóng, tiến lên cẩn thận vì Nhược Khả Phi nắn vuốt góc chăn, xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại có Nhược Khả Phi vững vàng tiếng hít thở.
Cũng không lâu sau, cửa phòng lại có tiếng bước chân....