Chương 74

Nhược Khả Phi nghe thấy phía sau có tiếng động lạ, lại nghe được tiếng Hiên Viên Cô Vân đang gầm lên, không kịp quay đầu, ngay cả suy nghĩ cũng không kịp, nhanh chóng ngồi gập xuống lăn một vòng, tránh ra khỏi bên cạnh.

Thanh kiếm sắc bén đâm mạnh vào chỗ vừa rồi Nhược Khả Phi đứng, đem giá sách và toàn bộ sách bên trên đổ ập xuống.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn này đã đủ để Hiên Viên Cô Vân trong nháy mắt đáp trả..

Hiên Viên Cô Vân đem thân chắn trước mặt Nhược Khả Phi, một cước tàn nhẫn đá vào cổ tay tên thích khách, chẳng những thế, nhanh chóng rút kiếm chặt đứt cánh tay của thích khách.Tốc độ kia cùng lực đạo làm cho Nhược Khả Phi giật mình, cư nhiên cùng Diễm Diễm tương xứng! Khi nào thì Cô Vân có công phu lợi hại như vậy?

Một tiếng “ rắc” thanh thúy vang lên một tiếng, rất rõ ràng một cước này của Hiên Viên Cô Vân có bao nhiêu sức lực, đem cổ tay của tên thích khách trực tiếp đá gãy.

Lại một cước đá mạnh vào xương sườn thích khách, thích khách bay lên đập vào vách tường phía sau. Một tiếng kêu rên, tiếp theo phù một tiếng, một ngụm máu trong miệng từ miếng vải đen che mặt của thích khách phun ra.

Bỗng nhiên cửa bị đánh bật ra, vài ảnh vệ cả người toàn là máu vọt tiến vào, nhanh chóng đem thích khách trong phòng bắt gọn.

Nhược Khả Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, hiểu được vì sao ảnh vệ không ngăn người lại này rồi. Thì ra sớm đã có người chặn đứng các ảnh vệ canh ở cửa, như vậy Diễm Diễm cũng bị cầm chân sao?

“Chủ tử!”

Ngoài cửa vang lên thanh âm thất kinh của Tiểu Vũ. Nhược Khả Phi ngẩng đầu, tầm mắt rơi xuống trên tấm lưng rộng lớn đang che ở trước mặt kia.

Bỗng nhiên nở nụ cười. Người trước mắt, đã là một nam nhân mạnh mẽ, có thể làm cho mình yên tâm, người có thể để cho mình dựa vào sao?

Hiên Viên Cô Vân mạnh mẽ xoay người, Nhược Khả Phi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ kia, nghiêm khắc sợ hãi cùng tức giận làm cho lòng người kinh hoàng vậy, hơn nữa là nồng đậm lo lắng.

“Phi nhi, nàng có sao không?”

Hiên Viên Cô Vân ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra thân mình Nhược Khả Phi.

Trái tim với nhịp đập kinh hoàng vẫn không giảm bớt, vừa rồi nếu Phi nhi không ngồi xổm xuống, nếu như mình không nhanh như vậy, thật không dám tưởng tượng bây giờ là tình cảnh gì.

“Ta, không có việc gì, tốt lắm.”

Tóc của Nhược Khả Phi có chút rối tung, vừa rồi ngay tại chỗ lăn một vòng làm cho nàng lúc này thoạt nhìn có chút chật vật. Vừa mới nói xong, Nhược Khả Phi liền rơi vào một vòng tay nồng cháy, ôm thực nhanh, thực yên tĩnh, ôm chặt đến mức nàng không thể hô hấp như bình thường. Hiên Viên Cô Vân cảm nhận được thân hình nhỏ nhắn mềm mại trong lòng mình, sợ hãi trong lòng chậm rãi dần tan biến thở lại bình thường.

Buông Nhược Khả Phi ra, chậm rãi đứng dậy, đem nàng đỡ lên, rồi mới xoay người nhìn tên thích khách.

“Chủ tử, người không sao chứ?”

Tiểu Vũ lúc này cũng nhanh chóng chạy vào, vội tới bên người Nhược Khả Phi, tràn đầy lo lắng.

Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

Tiểu Vũ nhẹ nhàng thở ra, liền giúp Nhược Khả Phi vỗ bụi bặm trên người, nhẹ nhàng giúp nàng sửa sang quần áo hỗn độn.

Đang quỳ trên mặt đất, tên thích khách đưa đôi mắt đỏ vằn những tơ máu, thù hận nhìn Nhược Khả Phi, thật hận, còn kém một chút như thế, là có thể lấy được tính mạng nữ nhân này.

Hy sinh nhiều cao thủ, tính mạng huynh đệ đến bám trụ Vương Phủ như vậy, nhưng lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Thật không tính đến Vương gia lại có võ nghệ cao cường như thế, cũng không tính được nữ nhân này có phản ứng nhanh như vậy. Thật không cam lòng, không cam lòng!!!

“Hừ.”

Hiên Viên Cô Vân hừ lạnh một tiếng, đi lên phía trước, âm thanh lạnh như băng tràn đầy uy hϊếp,

“Ai phái ngươi tới?”

“Phi.”

Thích khách không đáp, chỉ hứ một tiếng. Hiên Viên Cô Vân cũng không nói lời vô nghĩa, vung chân đá mạnh vào cổ tay còn lại của hắn.

Hơi dùng sức, trong gian phòng tĩnh lặng lại vang lên tiếng răng rắc quỷ dị kia.

Cánh tay còn lại của thích khách, xương cốt cổ tay cũng bị gãy nát.

Thích khách đau đớn kêu một tiếng, lại lập tức nhịn xuống, cắn chặt răng, đem thanh âm nuốt trở lại trong bụng. Chỉ trừng to mắt, dữ tợn nhìn người trước mắt. Trên trán mồ hôi lạnh đã tuôn như suối.

Hiên Viên Cô Vân đột nhiên không nói gì, nhận lấy kiếm của ảnh vệ bên cạnh, đang muốn đâm vào, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó. Hiên Viên Cô Vân xoay người, hướng Nhược Khả Phi nhẹ nhàng cười:

“Phi nhi, nàng xoay người trước, ngoan.”

Trong thanh âm trầm ấm mềm mại đáng yêu mê hoặc, làm cho không người nào có thể cự tuyệt. Nhược Khả Phi không đáp, lập tức xoay người.

Tiểu Vũ cũng làm theo xoay người qua. Ngay sau đó, phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết kịch liệt. Nhược Khả Phi nhíu mày, Cô Vân đang làm gì đấy?

“Nói đi, là ai phái ngươi tới?”

Hiên Viên Cô Vân một cước đạp nát con mắt thích khách mà kiếm của mình vừa mời móc ra. Nếu ám sát hắn, có lẽ hắn cũng không đến mức phẫn nộ như vậy. Nhưng kẻ ngu dốt chết tiệt này, cư nhiên lại đến ám sát Phi nhi.

Thích khách đau đến không thở nổi, bàn tay che con mắt đang không ngừng tuôn ra máu tươi, có chút không dám tin thiếu niên tuyệt mỹ trước mắt lại tàn bạo như thế.

Người này thật là Cửu vương gia thanh danh rất tốt sao? Thủ đoạn lại tàn bạo bất nhân như thế.

“Ngươi dường như không thích nói chuyện, vậy lưu đầu lưỡi của ngươi để làm gì?”

Hiên Viên Cô Vân cất tiếng nói lạnh như băng tràn đầy tàn khốc.

“Không ai bảo chúng ta đi. Nữ nhân của ngươi gϊếŧ nghĩa phụ của chúng ta, báo thù rửa hận, thiên kinh địa nghĩa!”

Thích khách đau đến gần như sắp mất đi ý thức, nhưng vẫn dùng hết khí lực nghẹn ra những lời này.

“Nghĩa phụ?”

Nhược Khả Phi nhẹ giọng lặp lại cái từ này, chính mình có gϊếŧ người qua sao? Còn gϊếŧ qua nghĩa phụ của người khác?

Hiên Viên Cô Vân đem thanh kiếm cầm trong tay nhoáng lên một cái ở trước mặt thích khách, thích khách tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ngải Lộc Hầu là nghĩa phụ của chúng ta!”

Lời vừa nói ra, thần sắc mọi người trong phòng đều khác nhau. Nhược Khả Phi xoay người lại nhìn thân thể người kia toàn là máu, nheo mắt lại.

Sau khi vụ án của Ngải Lộc Hầu phá xong vẫn không tìm được đồng lõa giúp ông ta trộm những đứa bé kia, thì ra là bọn họ, tất cả đều là nghĩa tử mà Ngải Lộc Hầu nuôi sao?

“Ngải Lộc Hầu hoàn toàn không phải thứ gì tốt! Hắn chính là tên súc sinh! Hắn gϊếŧ biết bao nhiêu tiểu hài tử vô tội, còn cắt xén lương thực cứu trợ thiên tai!”

Trong căn phòng nhỏ tiếng nói đầy kích động, tên cầm thú cũng không bằng kia lại còn có người muốn bán mạng báo thù cho hắn.

“Hừm hừ ~~”

Thích khách phát ra tiếng cười lạnh khó nghe, bỗng dưng dùng thanh âm kiên định nói,

“Thì tính sao?”

Tiểu Vũ sửng sốt, há to miệng. Hắn lại còn nói thì tính sao?! Hiên Viên Cô Vân nhíu mày, có chút hứng thú nhìn tên đang quỳ mọp trên mặt đất, đối với lí do hắn thoái thác tựa hồ gợi lên hứng thú:

“Thì tính sao đây?”

“Hừ, những người như các ngươi thì biết cái gì? Cho dù ông ấy ra tay với tất cả mọi người khắp thiên hạ, nhưng đối với chúng ta vẫn từ ái quan tâm như vậy. Cho dù khắp thiên hạ đều nói ông ấy là súc sinh, là ác nhân, nhưng ở trong lòng của chúng ta, ông ấy vĩnh viễn đều là thiện lương nhất, là người tốt nhất với chúng ta.”

Trong giọng nói của thích khách có ẩn chứa kích động cùng châm chọc. “Cho nên, cho dù khắp thiên hạ đều từ bỏ hắn, các ngươi cũng sẽ không có, phải hay không?”

Nhược Khả Phi nói tiếp.

“Không sai, bất quá loại người như ngươi biết cái gì?”

Thích khách châm chọc.

“Mang xuống, xử lý.”

Hiên Viên Cô Vân nhíu mày nhìn thư phòng tràn đầy mùi máu tươi.

Đợi khi ảnh vệ môn đem thích khách kéo xuống, Hiên Viên Cô Vân đem kiếm vứt trên mặt đất, vươn tay nắm lấy tay Nhược Khả Phi đi ra ngoài.

” Đi tắm rửa trước.”

Hiên Viên Cô Vân bỏ lại một câu, Tiểu Vũ lĩnh hội, lập tức chạy nhanh về hướng bể.

Trong bồn tắm, hơi nước lượn lờ, hơi nước thản nhiên đem thân thể hai người ánh lên một lớp sáng bóng mượt mà, Hiên Viên Cô Vân tựa vào bên cạnh ao, Nhược Khả Phi vẫn như cũ giúp hắn chà lưng.

“Phi nhi.”

Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên chậm rãi mở miệng.

“Hửm?”

Nhược Khả Phi tay không ngừng động tác, trả lời.

“Nếu, có một ngày, khắp thiên hạ đều cho rằng ta là người xấu, đều từ bỏ ta. Vậy nàng sẽ làm như thế nào?”

Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân thấp lại, có chút cảm xúc phức tạp ở bên trong.

“Muốn biết?”

Nhược Khả Phi cười khẽ một tiếng, dừng tay lại, cúi đầu ở bên tai Hiên Viên Cô Vân nhẹ giọng thì thầm. Hiên Viên Cô Vân quay đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn thật sâu Nhược Khả Phi, còn thật sự dùng sức gật gật đầu, từng chữ từng chữ rõ ràng nói:

“Muốn, rất muốn biết.”

“Ha ha.”

Nhược Khả Phi trượt xuống ao, đưa tay bấu víu vào cổ Hiên Viên Cô Vân, cũng gằn từng tiếng rõ ràng vô cùng nghiêm túc nói:

“Cho dù mọi người khắp thiên hạ đều từ bỏ ngươi khắp thiên hạ cho rằng ngươi là người xấu. Ta vẫn như cũ sẽ không vứt bỏ ngươi, vẫn luôn cho rằng ngươi là người tốt.”

Dứt lời, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên lặng đến mức làm cho tim người ta đập thật nhanh.

“Phi nhi, tiểu Phi nhi của ta.”

Không cần nhiều ngôn ngữ, Hiên Viên Cô Vân chỉ nhẹ nhàng ôm choàng lấy Nhược Khả Phi, hai mắt nhắm nghiền. Chỉ cần mình có người trong lòng thật là tốt. Thật sự tốt lắm, tốt lắm.

“Ngày mai không phải nói phải mang ta đi ra ngoài du ngoạn săn thú sao?”

Nhược Khả Phi vuốt ve khuôn mặt người trước mắt, mỉm cười hỏi.

“Ừm, đi. Lần đầu tiên cùng nàng săn thú liền gặp chuyện, lần này là gặp chuyện trước khi săn thú, ha ha.”

Hiên Viên Cô Vân chợt nhớ tới chuyện săn thú ở khu vực săn bắn của hoàng gia.

“Ừm, đúng vậy a, giống như là chuyện trước đây thật lâu.”

Nhược Khả Phi cũng đắm chìm ở trong hồi ức.

“Ngày mai sẽ không còn như vậy.”

Hiên Viên Cô Vân cam đoan.

“Ừ, ta tin tưởng ngươi.”

Nhược Khả Phi ôn nhu cười.

Rất sớm ngày hôm sau, hai người liền vụиɠ ŧяộʍ ra cửa. Không mang theo một hạ nhân nào, thậm chí Tiểu Vũ cùng Diễm Diễm cũng không đuổi kịp.

Hai người cứ như vậy dắt ngựa theo cửa sau Vương Phủ rời đi. Trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, hai người cưỡi ngựa đến cửa thành thì cửa thành vừa mở không lâu. Ra khỏi thành, Nhược Khả Phi hít một hơi không khí tươi mát, lại thở phào một cái thật thoải mái. Đưa mắt nhìn lại, khắp mặt đất đều là một mảnh trắng xóa, một màu trắng thuần khiết làm người ta say mê

“Phi nhi, có lạnh hay không?”

Hiên Viên Cô Vân quay đầu ân cần hỏi han.

“Không lạnh. Ngươi đều chuẩn bị tất cả mọi thứ cho ta làm sao có thể lạnh?”

Nhược Khả Phi giơ bao tay lông cáo lên, trên mặt thoáng nở một nụ cười.

Buổi sáng, hai người dắt ngựa hành tẩu ở trong rừng tràn đầy tuyết.

Dưới chân giẫm lên những tiếng vang kẽo kẹt. Hiên Viên Cô Vân một thân trang phục đi săn, trên lưng mang cây cung bằng vàng chạm trổ hoa văn tinh xảo, bên hông đeo một thanh chủy thủ tinh xảo sắc bén. Nhược Khả Phi cũng một thân trang phục, chân mang giày da hươu. “Bắn con thỏ đó liền cho Phi nhi ăn.”

Hiên Viên Cô Vân nghịch ngợm cười cười, đưa dây cương trong tay cột vào trên cây, lấy cây cung trên lưng mình xuống. Nhược Khả Phi cũng đem ngựa buộc xong, đi theo bên người Hiên Viên Cô Vân. “Đi ~~~” Hiên Viên Cô Vân nắm lấy tay của Nhược Khả Phi đi sâu vào trong cánh rừng

Trên mặt đất- tuyết một mảnh trắng xoá, chú thỏ nhỏ màu xám rất dễ nhìn thấy.

“Con thỏ.”

Nhược Khả Phi nhỏ giọng nói.

“Ừm.”

Hiên Viên Cô Vân mỉm cười buông tay Nhược Khả Phi ra, lắp tên vào cung, ánh mắt bình tĩnh, nhìn chằm chằm con thỏ kia. “Xoẹt” một tiếng, tên rời cung bay ra ngoài, tiếng xé gió sắc bén vang lên.

Ở bụi cây, trước khi con thỏ có bất kỳ phản ứng nào, mũi tên đã đem con thỏ xuyên thủng, nằm yên ở trên mặt tuyết. Nhược Khả Phi cười chạy vội qua, vươn tay nắm lấy con thỏ lại kinh sợ. Đơn giản là mũi tên xuyên thủng qua thân thể ghim thẳng xuống mặt tuyết..

“Để ta tới.”

Hiên Viên Cô Vân cười đi tới, vô cùng thoải mái rút mũi tên ra, cầm con thỏ lên. Hiên Viên Cô Vân đem lỗ tai thỏ nhắc lên, nhìn nhìn,

“Đủ chúng ta ăn không?”

“Ừm, đủ.” Nhược Khả Phi gật gật đầu. “Vậy đừng săn tiếp.” Hiên Viên Cô Vân đem cánh cung khoác lên vai “Săn nữa chúng ta ăn không vô cũng sẽ không mang về, cũng giống như nàng hay nói. Mấy thứ này đều có giá trị tồn tại của nó, nếu săn mà không ăn chính là lãng phí.” “Ha ha, phải” tiếng cười thanh thúy của Khả Phi vang lên, lại nhìn quanh bốn phía không hiểu nói, “Nhưng chúng ta lấy gì để nướng đây?” “Đi theo ta.” Hiên Viên Cô Vân định liệu trước nắm tay Nhược Khả Phi ở trong đống tuyết đi lên phía trước. Tuyết đọng trên mặt đất đã muốn kết thành băng, có chút trơn. Bước chân Hiên Viên Cô Vân cước bộ vững vàng, cẩn thận giúp Nhược Khả Phi không cho nàng ngã sấp xuống.

Đi được một đoạn đường, trước mắt trống trải. Ở trong khoảng rừng thưa này có một gian nhà gỗ nhỏ rất khác biệt. Nhà gỗ nhỏ, hàng rào chung quanh cũng làm bằng gỗ, trong cái sân nho nhỏ còn có một miệng giếng. Bên cạnh giếng có một chiếc thùng gỗ nhỏ.

Dưới cửa sổ căn nhà là một vườn hoa nho nhỏ, bên trong trồng những loại hoa cỏ, cây lá đều đã điêu tàn.

Nhưng nói như thế, thôi, chứ đến mùa xuân lại tràn đầy sức sống. Một góc sáng của căn nhà gỗ, một ít nông cụ và chổi dựa sát vào vách. “Ngươi chuẩn bị?” Nhược Khả Phi có chút kinh ngạc. Tất cả trước mắt thoạt nhìn vô cùng thư thái cùng ấm áp như vậy.

Tựa như, giống như là một gia đình nho nhỏ vậy. “Đi vào trước.” Hiên Viên Cô Vân cười không đáp, đi lên phía trước đẩy cửa ra. Khắc sâu vào mi mắt là một gian phòng ở ngăn nắp, tất cả gia cụ đều làm bằng gỗ, đơn giản cũng không có vẻ thô ráp. Ở ngay giữa phòng là than lửa cùng đồ nướng. Nhìn đồ vật còn mới tinh, vừa thấy cũng biết là vừa mới chuẩn bị không lâu.

“Phi nhi nàng ngồi là được rồi.”

Hiên Viên Cô Vân đem thứ ở trên thân cất kỹ, lôi kéo tay Nhược Khả Phi đem nàng đặt ngồi xuống ở ghế gỗ. Nhược Khả Phi gật đầu cười, càng muốn nhìn xem trong hồ lô của Hiên Viên Cô Vân còn ẩn chứa điều bất ngờ gì.

Hiên Viên Cô Vân nắm con thỏ đi ra khỏi nhà, nhanh nhẹn dùng thùng gỗ bên cạnh giếng kéo một thùng nước. Nhược Khả Phi không ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở đó, mà đứng lên cũng đi theo ở phía sau.

Hiên Viên Cô Vân thuần thục đem con thỏ xé ra lột da tẩy sạch. Nhược Khả Phi liền đứng ở phía sau mỉm cười nhìn. Đến khi Hiên Viên Cô Vân đứng dậy, nhìn vào đôi mắt Nhược Khả Phi tràn đầy ý cười, liền nói:

“Vì sao không ngoan ngoãn ngồi?”

“Ta muốn nhìn ngươi a.”

Nhược Khả Phi đáp với vẻ đương nhiên.

“Bên ngoài lạnh lắm, vào đi thôi.”

Hiên Viên Cô Vân mang theo con thỏ cùng Khả Phi vào phòng.

Nhược Khả Phi kinh ngạc nhìn Hiên Viên Cô Vân thuần thục nhóm lửa, cầm con thỏ lên, lại từ trong tủ treo quần áo trong phòng tìm ra đồ gia vị. Rồi mang cái ấm trà đi đến bên cạnh giếng tưới, rót đầy bình, đem đến đun tại bên cạnh đống lửa.

Nhược Khả Phi trừng mắt, tại sao mình không hề phát hiện nam nhân của mình còn có thể làm những việc này? Hiên Viên Cô Vân đem con thỏ tẩm ướp hương liệu, chuyên chú bắt đầu nướng thịt.

Không lâu, trong phòng liền tràn ngập mùi thịt nướng thơm ngát.

“Có biết không? Phi nhi.”

Hiên Viên Cô Vân vừa nướng thỏ vừa thoa mỡ, mãi đến khi con thỏ trên bếp lửa có màu vàng óng ánh, mỉm cười mềm nhẹ nói, “Ta vẫn luôn mong ước có được cuộc sống chỉ có hai người chúng ta. Ta không phải Vương gia, nàng không phải thϊếp của ta. Chỉ có hai người chúng ta sống cùng nhau. Chỉ có hai người chúng ta lẳng lặng sống chung một chỗ. Không quan tâm bất cứ việc gì, không phải nhìn thấy bất cứ người nào.”

Trái tim của Nhược Khả Phi bỗng nhiên giống như bị một cú đánh thật mạnh, trong lòng tất cả là phức tạp hiện lên. Ánh mắt cảm giác có chút cay cay

“Ừm, được rồi, có thể ăn

”. ”

Hiên Viên Cô Vân dùng chủy thủ cắt lấy một cái chân thỏ, dung thanh sắt xuyên vào lên đưa cho Nhược Khả Phi,

“Cẩn thận nóng.” Tiếp theo Hiên Viên Cô Vân cũng cắt cho mình một miếng, hai người nhìn nhau cười bắt đầu ăn.

“Mùi vị thật thơm.”

Nhược Khả Phi không keo kiệt ca ngợi Cô Vân.

“”Ừm, a, luyện thật lâu a.” Hiên Viên Cô Vân không chút để ý nói ra sự thật này, đứng dậy giúp Nhược Khả Phi đổ nước. Nhược Khả Phi ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được, Hiên Viên Cô Vân lúc luyện kỵ xạ xác thực có điều kiện làm những thứ này. Trong lòng cảm giác kì diệu ngày càng khuếch tán rộng ra. Hai người sau khi ăn uống no đủ, Nhược Khả Phi thỏa mãn tựa vào ghế trên.

Cuộc sống rãnh rỗi như vậy, chính mình vẫn là lần đầu tiên trải qua. Thực sự là một giấc mơ kì lạ a.

“Mệt nhọc?” Hiên Viên Cô Vân đứng dậy đi đến bên người Nhược Khả Phi, ở trên trán hạ xuống một nụ hôn. “Có một chút.” Nhược Khả Phi hé miệng nở nụ cười. “Chúng ta nằm ngủ thôi. Ăn rồi ngủ, làm hai chú heo con nhỏ đi.” Hiên Viên Cô Vân kéo tay Nhược Khả Phi, “Vào bên trong phòng đi.” “A?” Nhược Khả Phi thế này mới phát hiện bên trong còn có gian phòng.

“.”

Hiên Viên Cô Vân không nói lời gì kéo theo Nhược Khả Phi liền hướng bên trong phòng đi đến. Nhược Khả Phi đi theo Hiên Viên Cô Vân vào bên trong phòng ở, khi thấy cách bày trí bên trong thì ngây ngẩn cả người. Chữ hỷ đỏ thẫm dán tại trên tường, một đôi nến đỏ sáng rực rỡ bên trong phòng, trên giường có hai bộ hỷ phục đỏ thẫm, còn có mũ phượng. Trên bàn là một bầu rượu cùng hai cái cái chén. “Đây, là cái gì?”

Nhược Khả Phi ngạc nhiên một lúc lâu, mới khó khăn hỏi. “Là hôn lễ của chúng ta.” Hiên Viên Cô Vân mỉm cười, xoay người nhìn Nhược Khả Phi, trong đôi mắt trong trẻo tất cả đều là quyến luyến thật sâu, yêu thương, đau lòng.

“Hôn, hôn lễ?” Nhược Khả Phi thì thào lặp lại hai chữ này. Hiên Viên Cô Vân không thèm nhắc lại, lôi kéo Nhược Khả Phi đi đến trước giường, cẩn thận giúp nàng mặc hỉ phục, mang mũ phượng, phủ khăn voan hồng lên. Bản thân cũng rất nhanh thay đổi hỉ phục. Một sợi lụa đỏ nhét vào trong tay Nhược Khả Phi. Hiên Viên Cô Vân nắm tay Nhược Khả Phi đi đến trước ngọn nến màu đỏ. Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng sâu kín lại tràn đầy kiên định.

“Nhất bái thiên địa.”

Nhược Khả Phi nương theo lụa đỏ đi theo Hiên Viên Cô Vân đã bái.

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

Hiên Viên Cô Vân vẫn cười, cười thỏa mãn mà hạnh phúc. Nhìn người trước mắt mình, cười thật hạnh phúc. Nhẹ nhàng mở khăn voan hồng ra, Hiên Viên Cô Vân giúp Khả Phi tháo mũ phượng xuống, lại cả kinh. Đơn giản là trên gương mặt xinh đẹp kia của Nhược Khả Phi giờ phút này tất cả đều là nước mắt!

“Phi nhi, nàng làm sao vậy, không thích sao, vậy không cần.”

Hiên Viên Cô Vân sợ hãi nhanh chóng vứt bỏ mũ phượng trong tay.

“Không, không phải.”

Nhược Khả Phi muốn ngừng nước mắt, nhưng nước mắt lại như thế nào muốn dừng cũng không được. Giống như chuỗi hạt trân châu bị đứt, tuôn xuống không ngừng trên mặt đất, khơi dậy từng đóa hoa nước mắt

“Vậy, vậy là cái gì?”

Hiên Viên Cô Vân sốt ruột nhìn Nhược Khả Phi trước mắt tràn đầy nước mắt, lo lắng tới cực điểm. Cho tới bây giờ, chưa từng gặp qua Phi nhi kiên cường của mình như thế này. Hắn rất sợ, rất sợ nàng như bây giờ.

“Không biết, nhưng là, nơi này thật là ấm áp.”

Nhược Khả Phi vuốt l*иg ngực của mình, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

“Vui vẻ không? Phi nhi?”

Hiên Viên Cô Vân nháy mắt hiểu rõ ra.

“Vui vẻ?”

Đồng tử Khả Phi phút chốc mở lớn, rung động trong lòng gần như che mất nàng. Thì ra mình vì vui vẻ mới rơi lệ sao?

“Nương tử.”

Môi Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng thốt ra hai chữ này, trái tim của Khả Phi giống như núi băng phút chốc nổ tung. Gọi mình cái gì? Nương tử? Nương tử?! Lệ trên mặt càng thêm mãnh liệt.

“Gọi ta tướng công, nương tử, gọi ta tướng công.”

Hiên Viên Cô Vân duỗi tay ra ôn nhu giúp Khả Phi lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, ôn nhu cũng giống như mang theo cầu xin nói.

“Tướng......”

Thanh âm của Nhược Khả Phi nghẹn ngào, cố gắng hô lên hai chữ kia,

“Tướng công.”

“Ừm, ừ ừ ừ...... Nương tử, nương tử của ta.”

Hiên Viên Cô Vân liều mạng càng không ngừng đáp trả, nhẹ nhàng đem Nhược Khả Phi ôm vào trong lòng, hạnh phúc hai mắt nhắm nghiền.

“Tướng công.”

Hai mắt Nhược Khả Phi cũng nhắm nghiền, mặc cho nước mắt cọ rửa khuôn mặt của mình. Vì sao, lòng mình thực ấm, rất vui vẻ, lại thực đau lòng.

Tại sao là cảm giác như thế? Thật kỳ quái. Chính mình thậm chí cũng không hình dung ra rốt cuộc là loại tâm tình thế nào. Uống rượu giao bôi, Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng ôm lấy Nhược Khả Phi đi đến bên giường, đem nàng để xuống.

“Sao?”

Nhược Khả Phi bỗng nhiên cảm thấy trên giường khác thường. “A.” Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, một phen xốc cái chăn đỏ thẫm lên.

Bên trong tất cả đều là quả hạch đào, lạc, táo đỏ. “Mấy thứ này cũng chuẩn bị sẵn sao?” Nhược Khả Phi cười nhẹ, trong tươi cười lại tràn đầy thâm ý. Ẩn chứa rất nhiều ý tứ. Thỏa mãn? Hạnh phúc? Vui vẻ? Đau lòng? Nghi hoặc? Mê hoặc?

“Nương tử, đi ngủ.”

Hiên Viên Cô Vân vươn cánh tay dài đem mọi thứ trên giường quét xuống dưới, cũng leo lên giường ngồi. Hai người cởϊ qυầи áo ra lẳng lặng nằm xuống, gắt gao tựa sát vào nhau. Thật lâu sau, hai người đều không nói chuyện cũng không ngủ.

“Phi nhi.”

Hiên Viên Cô Vân ôm thân mình nhỏ nhắn trong lòng bỗng nhiên lên tiếng.

“Làm sao vậy?”

Nhược Khả Phi gối lên cánh tay của Hiên Viên Cô Vân. “Ta, ta sắp xuất chinh.

“Thánh chỉ mấy ngày nữa sẽ ban xuống. Nàng hãy ở lại Hứa Thành.” Hiên Viên Cô Vân yên lặng nói.

“Xuất chinh?”

Phi nhi cả kinh, thánh chỉ còn chưa tới, mà Cô Vân cũng đã biết. Quả nhiên, Cô Vân đã trưởng thành, không còn là hài tử ngây thơ trước kia nữa.

“Đúng vậy, đi ngang qua kinh thành còn phải đi vào trong cung, lúc này đây sẽ không thể mang theo nàng. Không thể để cho nàng cùng ta vào tiến cung, cũng không thể để cho nàng cùng ta đến sa trường.”

Hiên Viên Cô Vân cúi đầu tựa vào mái tóc của Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi hơi hơi há miệng thở dốc, đang muốn nói gì, Hiên Viên Cô Vân nói tiếp:

“Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bình an trở về.” “Đứa ngốc, ngươi cho là ta sẽ rời khỏi ngươi sao?”

Nhược Khả Phi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của Hiên Viên Cô Vân, trong đôi mắt tràn đầy mâu thuẫn cùng quyến luyến. Quả nhiên, hắn luyến tiếc như thế.

“Nhưng là......”

Hiên Viên Cô Vân cau mày, “Lúc này đây cái gì cũng đều không biết, ta không muốn mạo hiểm.”

“Ngươi, quên những lời chúng ta đã từng nói đến sao?”

Nhược Khả Phi cười nhẹ ra tiếng.

“Sao?”

Hiên Viên Cô Vân sửng sốt.