*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhược Khả Phi nằm nghiêng ở trên giường, Hiên Viên Cô Vân ngồi ở bên giường.
Nhược Khả Phi một tay chống đỡ đầu mình, hai mắt mơ màng nhìn Hiên Viên Cô Vân. Mà Hiên Viên Cô Vân chính là đang cẩn thận bóc từng hạt lựu, lại ôn nhu đưa vào miệng Nhược Khả Phi (oh! chị này sướиɠ thế!!
)
Trên có ống nhổ, Khả Phi cứ phun hạt vào bên trong, ăn xong tùy ý phun loạn lên. Cô Hiên nhìn bộ dạng bữa bãi của nàng lại yêu thích
"Tuyết nhi, ăn ngon không?" Hiên Viên Cô Vân giống như lấy lòng hỏi.
"Nói qua ngươi không cần gọi ta: "Tuyết nhi", ta tên Nhược Khả Phi! Nhược Khả Phi!" Nhược Khả Phi cầm lựu trong tay Hiên Viên Cô Vân tự mình bóc.
"Được, được, Phi nhi." Hiên Viên Cô Vân cũng không giận, chỉ nhìn Nhược Khả Phi mỉm cười.
Nhược Khả Phi không thèm nhắc lại, chuyên tâm ăn lựu.
Hiên Viên Cô Vân nhìn môi Nhược Khả Phi nước lựu còn vương lại, nuốt nước miếng (eo!!), chậm rãi tiến lên...
Đột nhiên, có tiếng động ngoài cửa
Hiên Viên Cô Vân nhướng mày, bất mãn hỏi: "Chuyện gì?"
"Bẩm báo Vương gia, Thất vương gia cho người đưa lễ vật." Người ngoài cửa nơm nớp lo sợ trả lời.
"À, mang sang bên kia." Hiên Viên Cô Vân không kiên nhẫn nói, môi vẫn áp lên môi Khả Phi
Nhược Khả Phi cười, dùng sức cắn. Máu chậm rãi nổi lên trên môi Cô Vân.
"Nàng dám cắn ta!" Hiên Viên Cô Vân quát khẽ, nhưng trong thanh âm không có một tia tức giận, một bên quát khẽ, một bên nhanh chóng trèo lên giường
Thanh âm ngoài cửa lại vang lên lần nữa: "Vương gia, thất vương gia nói lễ vật nhất định phải tự mình đưa đến cho người."
Hiên Viên Cô Vân hừ một tiếng, chỉ vì Nhược Khả Phi hung hăng đu lên lưng hắn, cánh tay hắn.
"Đi, nhìn xem hắn đem cho ngươi cái gì." Nhược Khả Phi làm càn cười nhẹ, trên tay lại càng thêm dùng sức bám chặt.
Hiên Viên Cô Vân chỉ cảm thấy đau, đau hỗn loạn, hưng phấn.
"Hừ!" Hiên Viên Cô Vân tức giận đứng dậy, xoay người đi về hướng cửa, rốt cuộc là lễ vật gì, người kia cư nhiên muốn chính hắn tự mình kiểm tra và nhận.
Phanh! Dùng sức mở ra cửa, ngoài cửa, quản gia nơm nớp lo sợ, cúi đầu chờ đợi hắn mở cửa.
"Là cái gì vậy?" Hiên Viên Cô Vân phiền chán hỏi.
"Hồi Vương gia, không phải vật. Là, là người." Quản gia nhỏ giọng trả lời, "Người, mang đến đây."
Hiên Viên Cô Vân thế này mới ngẩng đầu nhìn đến phía sau của quản gia là một nữ tử diễm lệ. Có chút nhìn quen mắt, lại nghĩ không ra gặp qua ở đâu.
"Ngươi là ai?" Hiên Viên Cô Vân giận tái mặt.
"Hồi Vương gia, Cơ Vũ ở phủ Thất vương gia." âm thanh mềm mại của nữ tử diễm lệ làm xương cốt lão quản gia trở nên mềm nhũn( sak. gϊếŧ người ko dao)
"Vậy sao?" Hiên viên Cô Vân nhăn mi, cẩn thận hồi tưởng. Nhớ tới, trước kia tại quý phủ ấy mở yến hội đã gặp qua nữ tử này. Đơn giản là kĩ thuật nàng nhảy đẹp, các vương huynh đều thập phần yêu thích. Nhớ rõ Ngũ ca còn mở miệng hỏi muốn, hắn lại rất là sủng ái không chịu tặng cho. Hiện tại, lại chủ động đưa đến phủ
"Lão nô cáo lui." Quản gia nuốt nước miếng, thừa dịp sắc mặt Vương gia chưa biến, nhanh chóng chuồn đi. Phải biết rằng, Vương gia đối với nha đầu trong phủ sủng ái tột đỉnh. Thất vương gia hiện tại đưa nữ nhân này tới, rốt cuộc muốn làm gì đây?
"Đợi chút, đem nàng..." Hiên viên Cô Vân vừa mới chuẩn bị mở miệng, trong phòng lại truyền đến âm thanh của Khả Phi
"Vương gia, ngươi đang làm cái gì đấy? Lễ vật gì?, mang vào cho ta xem."
Đứng ở cửa, Vũ Cơ biến sắc, kinh hãi thì ra lời đồn là thật.
Hiên Viên Cô Vân sắc mặt một xanh, một trắng, hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Cơ, ý bảo nàng không cần nói lung tung, thế này mới mang theo nàng vào phòng.
"Nga? Tặng người sống à." Nằm nghiêng ở trên giường Nhược Khả Phi nhìn Vũ cơ đi theo phía sau Hiên Viên Cô Vân, nhíu mày, trong mắt không có chút gợn sóng.
Một câu bình thản lại làm cho Hiên viên Cô Vân hoảng thần: "Ta lập tức đem nàng trả về. Ta cũng không biết đưa tới là người sống."
"Ha ha..." Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nở nụ cười, phất phất tay nói, "Không cần a, ta không có ý trách ngươi."
Vài câu đối thoại của hai người lại làm cho mồ hôi lạnh của Vũ Cơ ứa ra. Vốn tưởng rằng Thất vương gia là phái mình tới lấy lòng tiểu hài tử này, sau đó đem hết thảy báo cho hắn. Vốn tưởng rằng dựa vào sắc đẹp mị hoặc cùng kỹ thuật nhảy có thể dễ dàng bắt được tâm đứa nhỏ này. Có lẽ còn có thể làm phi, đem danh xưng, gọi là Thất dạ sủng cơ hung hăng dẫm nát dưới chân. Làm cho cái gọi là Thất dạ sủng cơ quỳ gối dưới chân nàng, liếʍ ngón chân nàng (bộ bà nàng bị ngộ độc dưa bở hay sao ấy). Nàng tin nàng có thể làm thay đổi tiểu hài tử kia. Nhất định có thể! Nhưng giờ, tựa hồ chính nàng đã sai lầm.
Hắn không có khả năng chịu sự ảnh hưởng từ nàng, hắn đã trúng độc. Tiểu nữ tử trên giường kia rõ ràng là còn nhỏ, vì sao lại cho nàng cảm giác rất xinh đẹp, bình tĩnh, xinh đẹp cùng lãnh khốc? Đúng vậy, là lãnh khốc!
Sai lầm rồi, đều sai lầm rồi! Thất vương gia đem nàng đưa tới, thì ra là thử! Thử Cửu Vương gia đối với nữ tử này rốt cuộc là sủng ái thể nào.
"Chậc chậc..." Nhược Khả Phi nhìn sắc mặt đột nhiên trắng bệch của Vũ Cơ, nhẹ nhàng giận dữ nói, "Thời tiết lạnh lắm sao? Sắc mặt của mỹ nhân đột nhiên trắng bệch như vậy?" Ngón tay lại hướng Hiên viên Cô Vân ngoéo một cái, Hiên Viên Cô Vân trúng ma trưởng, chậm rãi đi tới trước mặt Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi đặt tay lên cổ Hiên Viên Cô Vân, nhìn Vũ Cơ cúi đầu cười, khẽ cắn tai Hiên Viên Cô Vân nói: "Chúng ta chơi trò chơi được không?"
"Được." Hiên Viên Cô Vân quay đầu,dùng sức hôn trên môi Khả Phi
Vũ Cơ nhìn ánh mắt lạnh như băng của Khả Phi, sinh ra cảm giác mất mát.
Thật lâu về sau, Hiên Viên Cô Vân lên ngôi vị hoàng đế. Hậu nhân nói: Hắn bạo ngược, tàn nhẫn, cá tính bất thường toàn quy kết là do vị sủng cơ kia ban. Đương nhiên, cái này lại là chuyện về sau.
Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn sắc mặt nữ tử trước mắt trắng bệch. Chính nàng làm sao lại không thấy được, nữ tử này vừa mới vào, ánh mắt đều nhìn nàng. Đó là tự kiêu, bừa bãi còn có khinh thường
Vị vương gia kia muốn thử sao?
Như vậy là tốt rồi, nên biểu hiện cho hắn xem một chút.