“Đi, đem trà ngon ngày hôm đó mang lên.”
Hoàng Hậu cười thân thiết.
Nhược Khả Phi trong lòng trầm xuống, khẩn cấp như vậy sao? …
” Dạ.” Lập tức có cung nữ ôn nhu cung kính đáp ứng.
“Khả Phi a.” Hoàng Hậu cười từ ái.
“Vâng, nương nương.” Nhược Khả Phi cúi mặt xuống.
" " Hoàng thường vừa ban lệnh xuống, làm gương sáng, xa nữ sắc, cứng rắn giữ nguyên tắc, không cần thiết không mở tiệc. Hoàng thượng vãn là tự mình chấp chính yêu dân như con. Cửu nhi ở phương diện này còn khiếm khuyết, ngươi cần phải dốc tâm khuyên nhủ. " Hoàng Hậu trên mặt mỉm cười ấm áp, con ngươi lại âm trầm. Ngụ ý này Nhược Khả Phi làm sao có thể không rõ.
Tưởng là phố phường nghe đồn Hiên Viên Cô Vân sủng nàng bảy đêm, cho nên Hoàng Hậu thực vô cùng bất mãn. Xa nữ sắc, ha ha. Nhược Khả Phi trong lòng đạm cười. Mới nếm trải việc đời, nên nam nhân bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ. Như thế nào là xa? Mà Hoàng Thượng, càng không cần phải nói. Sớm biết ngày ấy nàng đưa vũ nữ cho Thất vương gia, vị vũ nữ cầm đầu kia đã được phong làm tài tử. Hoàng Thượng thật rất thích. Thật sự là nghĩ không ra nếu Hoàng Hậu biết hiện tại nữ tử được sủng ái là nàng đưa đến sẽ có hành động gì.
“Nương nương mời dùng trà.” Cung nữ đem pha trà ngon bưng lên, lại nhìn Nhược Khả Phi sửng sốt. Đơn giản là nàng không biết nên xưng hô Nhược Khả Phi thế nào. Hoàng Hậu chưa bao giờ triệu kiến qua thϊếp thất hoàng tộc.
Hoàng Hậu bất động thanh sắc đem trà đưa cho Nhược Khả Phi: “Đến đây, Khả Phi, đây chính là…” Nhược Khả Phi tay tiếp trà, Hoàng Hậu lời còn chưa dứt, lại nghe bên ngoài một trận la hét ầm ĩ.
“Cửu Vương gia, không thể a…”
“Mẫu hậu, nô tài này lá gan thật đúng là càng lúc càng lớn a, dám nói cùng bổn vương như thế.” Ngoài điện truyền đến thanh âm nổi giận của Hiên Viên Cô Vân. Giờ phút này, âm thanh này nghe vào lỗ tai Nhược Khả Phi thật ấm tai. Hắn đến đây, còn nhanh như vậy.
Hoàng Hậu chỉ là hơi nhíu mi, lập tức lại giãn mở ra. Cửu nhi làm sao có thể liền tiến đến nhanh như vậy?
“Ha ha, xem ra Cửu nhi thật đúng là không thể rời khỏi ngươi a.” Hoàng Hậu ngữ điệu thản nhiên làm cho người ta cân nhắc không ra lòng của nàng.
Nhược Khả Phi cúi đầu, không nói gì. chén trà trong tay tản ra một cỗ hương vị thực đậm trừ hương trà còn một mùi hương. Hương vị này, trong lòng Nhược Khả Phi ko khỏi cười khổ, không nghĩ tới trong vòng một ngày liền thấy được hai lần.
“Tham kiến mẫu hậu.” Hiên Viên Cô Vân cả người tản ra hơi thở lạnh như băng, liền nhanh chóng xông vào.
“Cửu nhi, quên bản cung nói qua cái gì sao? Người muốn làm nên đại sự…” Hoàng Hậu không giận, vẫn như trước là một bộ dáng từ ái dị thường, đáng tiếc Hiên Viên Cô Vân thực không có nể tình.
“Mẫu hậu dạy bảo tất cả con đều ghi nhớ trong tâm. Mẫu hậu dạy con phải biết lễ nghi. Mới vừa rồi con bên ngoài, Công Công thông truyền, hắn lại dám can đảm đối với con vô lễ, đối với một nô tài như vậy, mẫu hậu cho rằng con nên bỏ qua sao?” Hiên Viên Cô Vân khẩu khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, không cáu không giận, đắn đo vừa vặn.
Hoàng Hậu nhìn Hiên Viên Cô Vân trước mắt, mặt không chút thay đổi, trong lòng một trận đắn đo, từ khi nào thì, thì đứa nhỏ bắt đầu dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn bà?
Hiên Viên Cô Vân thế này mới dùng khóe mắt dừng bên Nhược Khả Phi ngồi, mà Nhược Khả Phi không có phản ứng gì, chính là cúi đầu, làm cho người ta nhìn không tới một tia biểu tình của nàng.
” Con việc đã xong xuôi, cố ý tới thăm mẫu hậu, thuận tiện muốn mang Khả Phi đi.” Giờ phút này Hiên Viên Cô Vân cử chỉ cách nói năng thích đáng, trên mặt dị thường kính cẩn.
“Ha ha, cũng được, đi thôi, ngày khác lại tới thăm.” Hoàng Hậu ngữ điệu không có một tia bất mãn, trước mắt, bà thật là bao dung mà từ ái.
“Tạ mẫu hậu.” Hiên Viên Cô Vân mắt lạnh nhìn Nhược Khả Phi, “Còn không mau đứng lên hành lễ với mẫu hậu?!” Trong giọng nói ẩn ẩn có chút nghiêm khắc.
Nhìn thái độ Hiên Viên Cô Vân kia không giống giả tạo, Hoàng Hậu mâu trung hiện lên một tia thản nhiên vui sướиɠ. Đứa nhỏ trong lòng vẫn còn có bà.
“Nô tỳ cáo lui.” Nhược Khả Phi thủy chung cúi đầu, thanh âm thấp mà rõ ràng.
“Đi xuống đi.” Hoàng Hậu mỉm cười huy huy.
Hai người một trước một sau chậm rãi rời khỏi tẩm cung.
Hoàng Hậu nhìn bóng dáng hai người biến mất ở cửa, mâu sắc thêm thâm trầm.
Hai người đi trên đường ở trong cung không nói gì.
Đi vào nơi bốn bề vắng lặng hẻo lánh lúc đầu, Hiên Viên Cô Vân đột xoay người, hung hăng ôm lấy Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi giật mình, đơn giản là nàng cảm giác được thân mình Hiên Viên Cô Vân run nhè nhẹ.
Ánh mắt bị kiềm hãm, Nhược Khả Phi nở nụ cười, lập tức hiểu được.
“Đứa ngốc, tiểu tử ngốc, ta này không phải không có việc gì sao?” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng vỗ lưng Hiên Viên Cô Vân.
Hiên Viên Cô Vân lại bỗng nhiên mạnh mẽ đem Nhược Khả Phi lôi ra, đang muốn nói cái gì, nhìn mặt Khả Phi sưng đỏ. Khoảnh khắc, sát ý bạo ngược ở trong mắt Hiên Viên Cô Vân nổi lên.
Nhẹ tay mềm nhẹ ôn nhu xoa mặt Nhược Khả Phi: “Đau không?”
“Không đau, Hoàng Hậu cho ta dược.” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười.
“Ai đánh?” Hiên Viên Cô Vân thanh âm giống băng lại giống kiếm sắc nhọn.
Lạnh mà lợi hại.
“Đã không có việc gì, lúc bôi thuốc xong tốt hơn nhiều.” Nhược Khả Phi thân thủ xoa bàn tay to của Hiên Viên Cô Vân đang vuốt mặt mình.
“Ta hỏi nàng, ai đánh?” Hiên Viên Cô Vân thanh âm vẫn như cũ rất lạnh, trên tay động tác lại càng thêm ôn nhu.
“Không có việc gì, đứa ngốc, chúng ta về nhà.” Nhược Khả Phi cầm tay Hiên Viên Cô Vân, đem tay hắn cầm xuống dưới.
“Ai đánh?” Hiên Viên Cô Vân trong mắt đã ửng đỏ, sát ý kia làm cho Nhược Khả Phi bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này sẽ hỏi một câu này mãi sao.
“Là một cung nữ bên người Trang Phi.” Nhược Khả Phi bất đắc dĩ trả lời, nâng tay lên vuốt ve mày đang nhíu chặt của Hiên Viên Cô Vân, muốn bỏ qua, lại như thế nào cũng vô pháp làm không được.
“Hừ.” Hiên Viên Cô Vân hừ lạnh một tiếng, không nói không rằng, lôi kéo Nhược Khả Phi xoay người bước nhanh rời đi. Động vào nữ nhân của hắn, rất đủ can đảm.
Nhược Khả Phi bị kéo gấp, đi lảo đảo, Hiên Viên Cô Vân cũng không quản. Cơn giận dữ trong hắn càng chạy càng nhanh.
Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười khổ, hôm nay, nàng bị lấy cái mạng cũng rất không sai. Đứa nhỏ này tức cái gì?
Hai người trở về vương phủ, Tiểu Vũ nhìn thấy Nhược Khả Phi trở về, cao hứng cực kỳ. Nhưng nhìn đến trên mặt Nhược Khả Phi bị thương lại lắp bắp kinh hãi, đi tìm dược. Mà Hiên Viên Cô Vân thở phì phì không nói một tiếng, đem Nhược Khả Phi quăng ở trong phòng chính hắn thì bỏ chạy đi dâu.
Có việc, phải làm!
Đêm này, Trang Phi dùng cơm xong ở ngự hoa viên dạo bước, sau liền hồi tẩm cung nghỉ ngơi.
Cung nữ thật cẩn thận giúp đỡ nàng vào tẩm cung. Vào bên trong, nhìn giường còn không chưa chuẩn bị tốt, Trang Phi nhăn mi lại. Tiểu Chân này đi đâu vậy? Bình thường lúc này đều sớm chuẩn bị giường. Trong phòng tựa hồ có mùi máu tươi, Trang Phi nhíu mi, cười thầm nàng ta chính là ham chơi.
“A!!! ————” Một tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết vang lên.
Trang Phi không hờn giận nhíu mày, kêu la cái gì?
“Nương nương, nương nương!” Cung nữ nói năng lộn xộn, trong thanh âm là kinh thiên sợ hãi. Ngón tay sợ run hướng gương đồng chỉ không được.
Trang Phi theo phương hướng cung nữ chỉ nhìn lại, nhất thời hoa dung thất sắc, mạnh mẽ che miệng mình lại, đem tiếng thét chói tai ngăn chặn. Nha hoàn bên người nàng: Hoàn nhi giờ phút này người đầy là máu ngã ngồi trong góc tường, hai bên má thịt đã không thấy, lộ ra bạch cốt dày đặc, máu tại đó không ngừng chảy xuôi. Mà hai tay của nàng cũng đã không thấy, chỉ còn hai khuỷu tay làm cho người ta nhìn thấy ghê người. Trên mặt vặn vẹo cùng ánh mắt trừng lớn hướng thế nhân kể ra nàng chết không nhắm mắt. (túc: đọc đoạn này thấy ớn quá!! mọi người thì thế nào?)
(QH: Tỷ sợ ma…. aaaaaaaaaaaaaaaa)
Lại nhìn gương đồng trước mặt, một cái bàn tinh xảo, chỉnh tề hai tay cùng một đống thịt. Trang Phi áp lực nội tâm sợ hãi cùng ghê tởm, chậm rãi gượng gạo tiến lên, lại phát hiện kia hai tay đã bị cắt thành khối sau lại hợp hồi nguyên dạng. Máu chảy đầm đìa mãnh liệt đánh sâu vào thị giác cùng thần kinh Trang Phi cùng cung nữ bên người.
“Nôn ~~~” Trang Phi hoảng sợ nôn mửa. Gần như không thể nhìn sang bên cạnh nổi nữa.
Hôm nay nha hoàn này mới rút hai cái tát trên mặt tiện nhân kia, hiện tại mang bộ dạng này. Không cần nghĩ Trang Phi cũng hiểu được sao lại thế này.
Người kia, không, quả thực không phải là người! …