Nghê Công Công mang theo Nhược Khả Phi bước vào cửa cung cao cao kia.
Cúi đầu đi theo sau Nghê Công Công, nhìn khóe mắt kia không ngừng hướng về bức tường hồng cao lớn phía sau, cùng những phiến đá màu xám bên trên, Nhược Khả Phi thở dài, vì sao có nhiều người như con thiêu thân lao đầu vào lửa như vậy, muốn phi tiến vào bên trong bức tường cao ngất này đến vậy, chẳng lẽ, các nàng không biết cái này bất quá chỉ là cái nhà giam với vẻ ngoài hoa lệ mà thôi sao?
Tranh đấu hoặc là chết già.
“Nhớ rõ, không cần ngó loạn.” Nghê Công Công phân phó, “Chúng ta sẽ đi thông báo cho Vương gia.”
“Đa tạ Công Công.” Nhược Khả Phi cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
Nơi này, gϊếŧ người không cần lý do, cũng không thấy máu.
Là nơi chiến trường không có khói thuốc súng của nữ nhân.
Xuyên qua ban công đình các, đột nhiên, Nghê Công Công dừng lại. cao giọng nói: “Nô tài tham kiến Trang Phi nương nương.”
“A, này không phải Nghê Công Công sao?, Sao lại ở nơi này?” Từ xa Trang Phi nhìn thái giám trước mắt mang theo một nữ nhân cúi đầu chạy đến, tới đây muốn nhìn một chút. Hắn cùng cái tiện nữ nhân kia có quan hệ gì nàng đều phải chú ý.
“Bẩm nương nương, nô tài đây là mang thϊếp thất của Cửu Vương gia đi gặp Hoàng Hậu nương nương.” Nghê Công Công cao giọng trả lời.
“Tiện thϊếp tham kiến Trang Phi nương nương.” Nhược Khả Phi cúi đầu đi qua lễ.
Trang Phi sửng sốt, không nghĩ tới nữ tử nhỏ trước mắt đó là Thất dạ sủng cơ nghe đồn kia. Cửu Vương gia thậm chí vì nàng mà như lửa thêm dầu! Cùng chỉ thề chung thủy chỉ riêng một mình nàng! Nghĩ đến điều này, Trang Phi trong lòng như bị mèo cào, chậm rãi tiêu sái gần Nhược Khả Phi.
“Ngẩng đầu lên bản cung nhìn một cái.” Trang Phi mắt lạnh nhìn nữ tử trước mắt, nàng thật muốn nhìn thử nữ nhân này là cái dạng gì, cư nhiên lại làm cho Cửu Vương gia sủng ái như vậy.
Nhược Khả Phi chậm rãi ngẩng đầu nhìn vị quý phi trước mắt, một thân quần áo rực rỡ diễm lệ chói chang, đầu đầy những trâm cài đẹp đẽ quý giá, hé ra khuôn mặt kiều diễm lại có chút tái nhợt, môi kia mỏng manh chỉ hơi hơi trề ở một bên, trong mắt mang một mảnh sắc lạnh, chính là đang đánh giá chính nàng. Đẹp là đẹp, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút không bình thường.
Khi Nhược Khả Phi đánh giá Trang Phi thì đồng thời, Trang Phi cũng đánh giá Nhược Khả Phi. Tiểu nữ tử trước mắt có một đôi mắt tinh lượng, con ngươi trong suốt trong vắt, giống như sao, sắc mặt trắng mịn trơn nhẵn, cái mũi khéo léo tiếp theo là đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướŧ áŧ. Chỉ cần quá vài năm,nhất định là đại mỹ nhân khuynh thành.
Đột nhiên, Trang Phi lộ ra cái cười kỳ quái, rất nhanh lui ra phía sau hai bước quát: “Người tới, vả miệng!”
Phía sau Trang Phi, cung nữ tựa hồ đang làm chuyện quá đỗi thuần thục, lập tức liền xông lên, nắm cằm Nhược Khả Phi ba ba chính là hai cái tát thật mạnh, thanh âm không lớn, lực đạo cũng là tương đương. Nghê Công Công nhìn trên mặt Nhược Khả Phi lập tức hiện lên đầu ngón tay ấn có chút nóng, này trước mặt hắn cứ như vậy tùy ý đánh người, không phải để cho hoàng hậu nhìn rõ sao? Cái tát này biểu hiện mọi người ở trong cung đều biết trò trong đó, cung nữ này, người đó đã sớm được rèn luyện kĩ lưỡng. Thanh âm càng lớn kỳ thật đánh không đau, thanh âm không lớn là hạ thủ ngoan độc.
Nhược Khả Phi tựa như nhìn thấy kim tinh (sao trời), cằm đau đớn cùng đau đớn trên mặt làm cho nàng có chút bất đắc dĩ. Tuy rằng biết lần này tiến cung là lành ít dữ nhiều, nhưng là không nghĩ tới nhanh như vậy. Nữ nhân là mẫu thân thân sinh của Ngũ Vương gia hả? Thiếu kiên nhẫn như vậy, liền bởi vì nàng là thϊếp của Cửu Vương gia liền ra tay tùy tiện sao, khó trách vẫn chỉ là quý phi. Nói đi phải nói lại, mặt này thật đúng là đau a.
“Trang Phi nương nương, nô tài…” Nghê Công Công vừa mới ra thanh đã bị Trang Phi nhẹ nhàng cắt ngang.
“Nghê Công Công, nữ nhân này có phải xuất thân từ nha hoàn hay không?” Trang Phi cười lạnh, khóe miệng tràn đầy đắc ý.
“Này, đúng ạ.” Nghê Công Công không rõ ý Trang Phi ra sao, gật đầu hồi đáp.
“Nếu là nha hoàn, nô tài phải có cái dạng nô tài. Tự xưng cái gì tiện thϊếp!” Trang Phi bộ dáng vυ" lấp miệng em làm cho Nghê Công Công rất là căm tức, tuy rằng Hoàng Hậu kêu nữ tử này tiến cung mục đích cũng là không tốt, nhưng hiện tại Trang Phi sở vi sở tác (tự do) chính là không để ý đến mặt mũi của Hoàng Hậu!
“Dạ, nô tỳ biết sai rồi, đa tạ nương nương dạy bảo.” Nhược Khả Phi cúi đầu chậm rãi nói.
“Hừ.” Trang Phi hừ lạnh một tiếng, nâng cằm lên dẫn mọi người nghênh ngang mà đi.
“Phu nhân ngươi không sao chứ?” Nghê Công Công nhìn mặt Nhược Khả Phi kia sưng đỏ hơi hơi thở dài.
“Không có việc gì.” Nhược Khả Phi thản nhiên cười lắc đầu, “Làm phiền Công Công đem việc thϊếp thân tiến cung mau chóng chuyển đạt Cửu Vương gia.”
“Được.” Nghê Công Công nhớ tới Dạ minh châu trong lòng, gật gật đầu. Tuy rằng biết Hoàng Hậu có ý đợi nữ tử trước mắt gây bất lợi, nhưng là hắn thu phần lễ lớn như vậy. Phái người đi nói cho Vương gia rồi sau đó bỏ lại hậu quả cũng sẽ không có ai biết được.
Đi đến cuối hành lang, Nghê Công Công tùy tay đưa tới một tiểu thái giám, bám vào bên tai hắn nói 1 hồi, tiểu thái giám lĩnh mệnh rất nhanh rời đi.
“Đi thôi.” Nghê Công Công thẳng đứng dậy, mang theo Nhược Khả Phi tiếp tục đi đến phía trước. Rốt cục đến tẩm cung của Hoàng Hậu: Vĩnh Khánh Cung. Nghê Công Công dẫn Nhược Khả Phi vào cung.
“Bẩm báo Hoàng Hậu nương nương, người đã đưa đến.” Thanh âm nịnh nọt của Nghê Công Công vang lên. Nhược Khả Phi vẫn như cũ cúi đầu, đi theo Nghê Công Công thỉnh an: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
“Ngẩng đầu lên.” Hoàng Hậu cũng là cùng Trang Phi giống nhau tâm tư, muốn nhìn một chút trước mắt nữ tử rốt cuộc dài cái dạng gì.
Nhược Khả Phi chậm rãi ngẩng đầu, Hoàng Hậu nhìn đến mặt Nhược Khả Phi sưng đỏ cả kinh.
“Đây là chuyện gì?” Hoàng Hậu nhướng mày.
Nhược Khả Phi nhìn nữ nhân trước mắt phong thái ung dung,đẹp đẽ quý giá, trong lòng âm thầm sợ hãi. Mỹ nhân là như thế, khí chất như vậy, quả nhiên, đây mới là khí thế Hoàng Hậu nên có.
“Bẩm nương nương, là, là bị người đánh.” Nghê Công Công thu trọng lễ, tự nhiên nói chuyện liền chịu khó hơn.
“Người nào gây thương tích? Chẳng lẽ không biết nói nàng là người của Cửu nhi sao?” Hoàng Hậu nhăn mi lại, nếu là vào cung bị người đánh, coi mặt mũi bà là cái gì? Nữ tử trước mắt là chính bà kêu tiến cung, không dưng đánh tức là không coi bà là gì!
“Là Trang Phi nương nương sai người…” Nghê Công Công ngữ điệu ủy khuất mà oan uổng, đắn đo thập phần.
“Là nàng!” Hoàng Hậu mạnh mẽ một chưởng vỗ vào ghế khắc hoa của mình, trong lòng thầm mắng tiện nhân này, lại cùng bà đối nghịch. Nếu không phải nhà mẹ đẻ nàng có người nắm có binh quyền, Hoàng Thượng sao lại phóng túng cho nàng như thế?
Nhược Khả Phi lại cúi đầu, không nói nữa. Giờ phút này, trầm mặc đó là đối ứng tốt nhất.
“Ngươi, gọi là Nhược Khả Phi phải không?” Hoàng Hậu cười hòa ái, đứng dậy tiến lên kéo tay Nhược Khả Phi lại, “Bản cung đã kêu ngươi là Khả Phi được chứ.” Không đợi Nhược Khả Phi nói, Hoàng Hậu quay đầu nhìn cung nữ phía sau nói: “Tiểu thúy, nhanh đi lấy dược đến, xem này khuôn mặt nhỏ nhắn này. Thật sự là chọc người khác đau lòng. Đến đây, mau ngồi xuống. Bản cung nhất định làm chủ cho ngươi.”
“Tạ nương nương.” Nhược Khả Phi cúi đầu nhợt nhạt nói lời cảm tạ. Ngữ khí nhưng không có gợn sóng quá lớn. Nữ nhân này mới là thông minh nhất. Hỉ nộ ái ố đều che dấu, khống chế tốt lắm. Người như thế thường thường gϊếŧ nguời, người bị gϊếŧ còn có thể cho rằng nàng là người tốt, đối với nàng cảm động đến rơi nước mắt.
Tiểu Thúy đem dược đi lên, Hoàng Hậu lập tức phân phó Tiểu Thúy bôi thuốc cho Nhược Khả Phi. Thuốc mỡ hiệu quả rõ ràng, xoa lên mặt Nhược Khả Phi lập thấy nhè nhẹ mát lạnh.
“Đi, đem hảo trà ngày ấy trình lên.” Hoàng Hậu cười thân thiết.
Nhược Khả Phi trong lòng trầm xuống, khẩn cấp như vậy sao?