Động cái gì thủ? Hôm nay, thời tiết sáng sủa, còn có gió nhè nhẹ thổi qua.
“Chủ tử, hôm nay nữ nhân kia sẽ ra ngoài mua đồ.” Diêm Diễm đứng ở phía sau Nhược Khả Phi, báo cho nàng chuyện mình hỏi thăm được. Tuy rằng không rõ Nhược Khả Phi cho hắn hỏi thăm hoa khôi Bạch Hạnh kia là vì cái gì, nhưng Diêm Diễm tuyệt đối không hỏi ra miệng.
“Như vậy a.” Nhược Khả Phi ha ha cười, nhưng không có quay đầu, ánh mắt dừng ở quần áo mà Tiểu Vũ giúp nàng chọn. Quần áo màu trắng, ân, chính nàng thực thích. Nữ nhân bình thường ko mặc quần áo trắng tuyết như vậy, thế đây là chỉ công tử sao?
“Chủ tử, mặc thứ này vào, lại lấy cây quạt, thật sự là một công tử phong lưu tiêu sái.” Tiểu Vũ phối hợp quần áo. Diêm Diễm tự động ra cửa, theo sát phía sau.
“Ừm, tốt, nói bọn ngươi ra ngoài muốn ăn cái gì đây, hôm nay bắt đầu đi ra ngoài.” Nhược Khả Phi cho Tiểu Vũ giúp nàng mặc quần áo, lại lấy qua cây quạt.
“Nhưng mà, giọng nói không thích hợp, vừa nghe thấy đã biết nữ nhân.” Nhược Khả Phi có chút bất mãn.
“Có cách sửa giọng nói a.” Tiểu Vũ phía sau xuất ra một cái quát bằng sắt, mà cái kim chúc phiến này hai đầu đều là những đường thẳng giao nhau một cách tinh vi..”Đem này cột vào dưới yết hầu, thanh âm sẽ trầm thấp chút.”
“Nga?” Nhược Khả Phi hưng trí nhìn thứ trong tay Tiểu Vũ, thế giới này sao có người cư nhiên biết cái này?”Khó trách ngươi chọn cho ta áo cao cổ.” Nhược Khả Phi cười cho Tiểu Vũ giúp nàng mang khóa biến thanh.
Nữ nhân kiêu ngạo kia thực sự làm cho nàng tò mò muốn diện kiến, quan trọng nhất là giá trị của nữ nhân kia có thể cân nhắc sử dụng. Rất nhiều vương tôn quý tộc xem nàng như ngôi sao sáng trên bầu trời ướcmơ hái được.
Tiểu Vũ cũng thay nam trang, ba người theo cửa sau vương phủ ra ngoài.
Chậm rãi dạo hướng ngã tư đường phồn hoa. Bên đường một nhà bán lược, Nhược Khả Phi ghé mắt xen qua. Chỉ vì bên trong có nữ tử đang xem lược, tóc tản mạn khắp nơi, eo nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da phấn như tuyết, thanh cao thoát tục, ngũ quan linh lung tuyệt đẹp, mặt giống như hoa đào, mắt châu tròn ngọc sáng.
Đó là Bạch Hạnh? Nhược Khả Phi có chút tò mò, mỹ nữ như vậy đi ra liền dẫn theo một nha hoàn. Theo lý thuyết sự xuất hiện tại đây, tùy tùng của nàng không phải nên đi theo xum xoe quấn quýt sao?
“Chủ tử, không ai dám đi theo nàng. Nàng sớm nói qua, nếu có người cố tình gây sự quấn quít lấy nàng, nàng liền vĩnh không nhìn đến người như vậy, mặc kệ hắn là dạng người nào.” Tiểu Vũ giống như nhìn ra nghi hoặc của Nhược Khả Phi, thấp giọng giải thích.
Nhược Khả Phi không nói gì, chính là hơi cười, cầm trong tay cây quạt xép nhạ lại, nhấc chân đi vào.
Mỹ nữ tay ngọc nắm cây lược gỗ, mặt trên điêu khắc hai con bướm đang bay lượn ở bụi hoa, thủ công tinh xảo. Một nự tử bên cạnh ăn vận như một nha hoàn cầm một chiếc lước bằng ngọc lải nhải:
Bên cạnh nha hoàn cho rằng nữ tử: “Tiểu thư, cái này tốt hơn, người xem này trong suốt, trắng noãn, thích hợp ngài dùng ~~~” mỹ nữ lại vi khẽ cau mày, hiển nhiên là đang do dự.
Lão bản lại không nói mình có bao nhiêu lược tốt, giá có bao nhiêu công, chỉ mỉm cười nhìn mỹ nữ chọn lựa, rõ ràng là khách quen.
Nhìn thấy ba người vào cửa, Bạch Hạnh cũng không ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, chỉ do dự nhìn lược trong tay mình.
“Cây lược bằng gỗ hoàng dương, có khả năng thanh nóng giải độc, chống ngứa da. Đáng tiếc không thích hợp cho người đau đầu dùng.” Nhược Khả Phi cũng không liếc Bạch Hạnh, chỉ là thản nhiên nhìn lão bản nói.
Bạch Hạnh không ngẩng đầu, trong mắt lại hiện lên một tia ngạc nhiên.
“Nga? Xin hỏi vị công tử này, lược nào thích hợp cho người bị đau đầu sử dụng đây?” Lão bản nhìn trước mắt ba vị nhân bất phàm, nghi hoặc hỏi.
“Thích hợp dùng nhất là dùng lược đưuọc chế tạo bằng sưng trâu hay sừng dê, trị liệu đau đầu, giảm bớt mệt nhọc, lưu thông máu.” Nhược Khả Phi tùy ý đáp, thuận tay cầm lấy mặt lược nhìn lướt qua.
Nha hoàn Bạch Hạnh thầm giật mình, vị công tử trước mắt này tuổi còn trẻ làm sao có thể nhìn ra tiểu thư có chứng đau đầu đây? Nàng cũng không có nói qua cho bất kì kẻ nào, liền ngay cả mẹ cũng không biết.
Lão bản ngạc nhiên nhìn Nhược Khả Phi: “Lược còn có công dụng? Kia xin hỏi công tử, vậy cây lược gỗ đào này thế nào?”
“Cây lược gỗ đào bình thường bảo vệ sức khoẻ rất công hiệu, trừ tà, bảo bình an.” Nhược Khả Phi hạ bút thành văn.
“Vậy cây lược gỗ ngọc đàn?” Lão bản chỉ một loạt lược vào bên cạnh khiêm tốn hỏi.
“Cây lược gỗ Ngọc đàn, nâng cao tinh thần tỉnh táo, hương thơm thiên nhiên, đổi màu dưới ánh sáng.” Nhược Khả Phi tùy ý trả lời, “Cho ta lấy cây lược gỗ đào đi.”
“Công tử mời chờ.” Chưởng quầy khuôn mặt tươi cười, kiến thức thật tốt. Mấu chốt nhất kiến thức đó có thể dùng cho chính hắn bán hàng.
“Hừ.” Bạch Hạnh hừ lạnh, âm thanh rất nhẹ, vẫn làm cho Nhược Khả Phi nghe được.
Bạch Hạnh đưa tay lấy lược ném xuống quầy, xoay người đi ra cửa quán. Chút kiến thức nhỏ khiến cho nàng rất chú ý. Tuy rằng trong lòng có chút tò mò người nọ như thế nào biết được nàng có chút đau đầu, nhưng cao ngạo, nàng lại làm sao có thể mở miệng hỏi một nam tử xa lạ.
Chưởng quầy vui tươi hớn hở đem lược cấp Nhược Khả Phi, Khả Phi quăng ra đĩnh bạc, Tiểu Vũ tiếp nhận lược.
“Đi.” Nhược Khả Phi mở ra cây quạt, ra cửa, ra dáng một công tử
Chưởng quầy ở sau cao giọng hô: “Khách quan đi thong thả, khách quan lại đến.”
“Theo sau.” Nhược Khả Phi cúi đầu nói.
Diêm Diễm tự nhiên hiểu được Nhược Khả Phi nói là có ý tứ gì, cũng cúi đầu nói: “Đi phía trái rồi quẹo vào.”
Ba người không nhanh không chậm đi lên. Quẹo trái là một ngã tư đường có chút hoang vắng. Đột nhiên thấp thoáng phía trước có một số bóng người, cầm đầu là một thân mặc hoa phục, không ngừng đi phía trước nhìn xung quanh, lo lắng đôi tay cứ mãi xoa vào nhau.
“Đã được chưa? Ta có thể đi ra ngoài cứu mỹ nhân không?” Đi gần chút nghe tên cầm đầu kia là nam tử mặc hoa phục diện mạo đáng khinh ở bên không kiên nhẫn hỏi gia đinh, giọng điệu vô cùng lo lắng, lại hưng phấn. Người bên cạnh nhỏ giọng an ủi: “Thiếu gia, chờ một chút, cũng sắp rồi.”
Chỉ hai câu này nói, Nhược Khả Phi lập tức hiểu được, phía trước chỉ sợ là có màn diễn lưu manh phi lễ mỹ nữ, mà nam tử mặc hoa phục trước mắt đúng là muốn chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Phương pháp này có thể thành công. Nhưng chỉ là có thể.
“Diêm Diễm.” Nhược Khả Phi thản nhiên nhẹ gọi một tiếng.
“Chủ tử.” Diêm Diễm lập tức trả lời.
“Ta không muốn nhìn bọn họ đứng.” Nhược Khả Phi nhăn mi lại. Làm anh hùng cũng không nên là tên đáng khinh trước mặt này làm. Vừa dứt lời, gió thu cuốn hết lá vàng, phía trước mọi người bị Diêm Diễm điểm huyệt nói, đồng loạt ngã xuống không có thanh âm.
Nhược Khả Phi nhấc chân tiến bước trên mặt đất làm như chưa từng đến đây. Quả nhiên, phía trước truyền đến âm thanh phẫn nộ quát tháo.
Bạch Hạnh mắt lạnh nhìn bộ dáng vài du côn trước mắt nhân bất động thanh sắc, Hạ Hà (nha hoàn của Bạch Hạnh) nổi giận quát. Chánh chủ sợ là nên không ra đi. Xiếc này bọn họ không chán nhưng nàng chán. Luôn tìm người đến đùa giỡn nàng, sau đó ở thời khắc mấu chốt trở ra cứu. Thực nghĩ nàng là ngu ngốc sao?
Phía sau truyền đến tiếng bước chân làm cho Bạch Hạnh quay đầu. Nhìn đến công tử mặc áo trắng tuyết kia, Bạch Hạnh sửng sốt! Là hắn, thì ra là hắn tìm đến đám du côn này! Cảm giác chán ghét tràn ngập. Xem ra, nam nhân đều không là cái thứ tốt lành gì. Hừ! Hiện tại chỉ sợ nên ra tay cứu chính hắn đi.
Nhóm du côn thu tiền không dám động tới Bạch Hạnh, nhưng không có nghĩa là ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng không thể động. Nhóm du côn nhìn Hạ Hà làm nàng càng thêm do dự. Bạch Hạnh cắn môi, nhìn Nhược Khả Phi. Động tác của Nhược Khả Phi làm cho mắt nàng choáng váng. Nhược Khả Phi quạt cây quạt hưng trí nhìn về bên này không hề động.
“Một đám lưu manh các ngươi, buông, buông!” Hạ Hà tiếng thét chói tai truyền đến, chọc Bạch Hạnh trong lòng có chút kích động, căm tức nhìn Nhược Khả Phi nói: “Ngươi còn chưa động thủ?”
“Động thủ? Động thủ cái gì?” Nhược Khả Phi kinh ngạc, không rõ nhìn Bạch Hạnh trên mặt đầy vẻ tức giận. Quả nhiên là cực phẩm mỹ nữ, ngay cả tức giận bộ dáng đều kiều mỵ mê người như vậy.
“Nếu ý của cô nương là nói người nên xuất hiện cứu người lúc này, thì hãy nhìn về phía sau đi, đã nằm rạp ở trên mặt đất. “
Tiểu Vũ có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, dù sao nữ nhân kia trước đây đem nổi bật của nàng cướp sạch.
Bạch Hạnh thấy thế mới thay đổi sắc mặt, thì ra không phải người này gọi tới. Vậy hiện tại?
Nhìn du côn càng quá đáng ở trên người Hạ Hà sờ lung tung, Hạ Hà âm thanh nổi giận quát dần dần biến thành khóc nức nở, Bạch Hạnh gắt gao cắn môi, nhưng là cao ngạo, nàng lại thủy chung không thể chủ động mở miệng cầu cứu. Nhưng Hạ Hà giống như người thân duy nhất của nàng.
“Người vừa không là ngươi phái, vậy ngươi ở đây làm gì?” Bạch Hạnh tức giận nhìn nam tử áo trắng trước mắt, không ra tay cứu giúp lại ở đây xem náo nhiệt.
“Chờ ngươi cầu ta cứu ngươi a.” Nhược Khả Phi nhợt nhạt nở nụ cười, nói là vân đạm phong khinh, nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp phi phàm của Bạch Hạnh.