Diêm Diễm ôm kiếm, chậm rãi về tới phòng của chính mình. Ngã vào trên giường, cũng đã ngủ.
Nhược Khả Phi hôn mê vài ngày, Hiên Viên Cô Vân ở trước giường đợi vài ngày, mà Diêm Diễm ở ngoài cửa cũng đợi vài ngày.
Thời điểm Nhược Khả Phi lại tỉnh lại, rơi vào ánh mắt đầu tiên của nàng là đôi mắt trong trẻo của Hiên Viên Cô Vân, trừng mắt nhìn nàng thật to. Ánh mắt không hề chớp lấy một cái,nhìn Nhược Khả Phi vừa cười.
“Người bị thương thế nào rồi?” Nhược Khả Phi có chút lo lắng, dù sao biết hắn cũng bị thương không nhẹ, vết kiếm ở bụng kia tuy rằng không sâu, nhưng là bị thương ở bụng, không xử lý tốt sẽ có tai hoạ ngầm.
“Ngự y xử lý tốt rồi, phụ hoàng phái người đưa tới là thuốc trị thương tốt nhất.” Hiên Viên Cô Vân hôn cái trán Nhược Khả Phi, “Nhưng thật ra nàng, làm ta sợ muốn chết.”
“Ngươi thật sự là tính trẻ con, xử lý tốt như thế nào, ngươi vì sao không nghỉ ngơi, chờ ta lâu như vậy.” Nhược Khả Phi có chút giận dữ.
“Bởi vì ta sợ a, sợ nàng sẽ rời khỏi ta.” Hiên Viên Cô Vân nói thật sự nghiêm túc, trong mắt có đau thương, “Nàng đã nói ta không buông tay nàng sẽ không rời đi ta, cho nên ta vẫn không có buông tay nàng ra.”
Nhược Khả Phi giật mình, hơi rung động. Tiểu tử ngốc này, bởi vì một câu nói của nàng mà không hề quan tâm đến thương tích của chính mình vẫn canh giữ ở bên người nàng sao?
“May mắn, nàng tuân thủ lời hứa, nàng không rời khỏi ta.” Hiên Viên Cô Vân cười thỏa mãn.
“Ngươi a, thật sự là, không biết ngươi như thế là tốt hay không tốt nữa.” Nhược Khả Phi vươn tay xoa nhẹ mặt Hiên Viên Cô Vân, “Nếu trên đời ngươi nhận là quật cường đứng thứ hai, sợ là không ai dám nhận là thứ nhất.”
“Nàng mới là thứ nhất.” Hiên Viên Cô Vân cầm tay nhỏ bé của Nhược Khả Phi, thâm tình nhìn Khả Phi, “Nàng vì sao muốn thay ta đỡ? Dựa theo thể chất của ta, ta sẽ không chết, nhưng là nàng…”
“Không có vì sao, ta muốn đỡ.” Nhược Khả Phi đưa tay giãy ra, “Thương thế của ngươi có phải nên đổi dược hay không? Mau đứng lên đi. Ta đói bụng.”
“Ừm, chúng ta đều nên đổi dược. Ta lập tức phân phó người mang thức ăn đến cho nàng.” Hiên Viên Cô Vân cẩn thận đứng lên, đi đến cạnh cửa, mở cửa hướng người bên ngoài phân phó, một lát còn có ngự y tới.
Cấp Nhược Khả Phi đổi dược xong liền chuyển cho Tiểu Vũ sắc thuốc.
Tiểu Vũ cẩn thận giúp Nhược Khả Phi uống thuốc, đột nhiên cúi đầu hỏi: “Chủ tử…”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Nhược Khả Phi mỉm cười xoay người nhìn Tiểu Vũ muốn nói lại thôi.
“Nô tỳ, nô tỳ không có gì muốn nói, chính là muốn mời chủ tử về sau đối xử tử tế với chính mình.” Tiểu Vũ ngập ngừng cúi đầu nói.
“Ha ha.” Nhược Khả Phi cười cười, không có nói nữa.
Tiểu Vũ đem mọi thứ thu dọn xong, chậm rãi lui xuống.
Đối xử tử tế với chính mình sao? Nhược Khả Phi trầm tư, muốn thế nào mới tính là đối xử tử tế với chính mình đây? Khái niệm này, phụ thân nói qua, đối chính mình phải ngoan( ngoan cường), đối người khác phải ác hơn, đối người gây trở ngại cho mình không chỉ là ngoan (ngoan độc), phải còn cả đuổi tận gϊếŧ tuyệt! Như vậy mới có thể được xem là cao minh.
Thật sự như thế sao? Trên lưng, miệng vết thương tuyệt không đau, ngược lại có nhè nhẹ thanh lương. Dùng dược tốt lắm? Nàng đối với đứa nhỏ kia tựa hồ là không thể nào dùng từ ‘ngoan’ kia được.
Tiếp theo vài ngày, hai người quay về cuộc sống bình thường, ăn ăn ngủ ngủ, ngự y nghiêm trọng cảnh cáo Hiên Viên Cô Vân, tuy rằng nói có vẻ uyển chuyển, nhưng kia là có chút tức giận trong âm thanh không cao không thấp đắn đo vừa vặn, có thể làm cho Nhược Khả Phi buồng trong nghe thấy.
Nhược Khả Phi bất đắc dĩ nở nụ cười, ở trong mắt những người này, nàng thật đúng là thành một Yêu Cơ mị hoặc Vương gia. Nhưng hai người cũng nghe lời, qua đoạn cuộc sống cấm dục.
Những ngày này, Hiên Viên Cô Vân bị Hoàng Thượng triệu vào cung, Nhược Khả Phi được Tiểu Vũ giúp đỡ đến hoa viên đình thay đổi không khí. Diêm Diễm vẫn như trước lãnh khốc ôm thanh kiếm bảo vệ ở bên cạnh.
“Đã nhiều ngày, ngươi đã tra ra cái gì?” Nhược Khả Phi đột nhiên không chút để ý nhìn Diêm Diễm nói.
Diêm Diễm giật mình, thì ra nàng đã biết chuyện điều tra hai ngày nay ở khu vực săn bắn lần trước sao? Hơi hơi giật môi, nhưng không có nói ra miệng.
“Tiểu Vũ, đi đổi chén trà cho ta.” Nhược Khả Phi hiểu được Diêm Diễm lần này phát hiện có chút quá mức, cho nên Tiểu Vũ ở đây hắn cũng không nói gì ra.
Tiểu Vũ lập tức hiểu được, ngầm hiểu lấy ấm trà xoay người rời đi.
“Được rồi, nói đi, ngươi phát hiện cái gì?” Nhược Khả Phi nhìn nam tử lạnh lùng trước mắt, thản nhiên hỏi. Nam nhân trước mắt này, ngày đó bị người ngăn trở không thể đến giúp nàng, sợ là vẫn không tâm an, cho nên trong khoảng thời gian này buổi tối vẫn bôn tẩu điều tra chuyện này.
Nàng là có chút tò mò, theo Hiên Viên Cô Vân nghe nói, phát sinh việc này về sau Hoàng Thượng không có hỏi nhiều, chỉ phái ngự y tốt nhất đến chẩn trị, dùng thuốc trị thương tốt nhất. Điều tra đã lâu nhưng vẫn không có kết quả.
“Lần này gặp chuyện không chỉ chủ tử cùng Vương gia, còn có Thất vương gia cùng Ngũ Vương gia!” Diêm Diễm quăng ra một câu.
Nhược Khả Phi sửng sốt, việc này Hiên Viên Cô Vân cũng không cùng nàng đề cập qua. Ngẫm lại cũng đúng, đứa nhỏ kia chán ghét như vậy Hiên Viên Cô Phong, lại làm sao có thể chủ động nhắc tới việc này.
“Chủ tử cùng Vương gia xem như giữ cái mạng, bị thương cũng không phải rất nặng. Ngũ Vương gia bị thương nặng, đến nay còn nằm ở trên giường. Mà Thất vương gia lông tóc vô thương.” Diêm Diễm chậm rãi nói.
“Ý của ngươi là thích khách là Thất vương gia phái ra?” Nhược Khả Phi như trước tùy ý khẩu khí.
“Tin tưởng rất nhiều người đều là nghĩ như vậy, cho rằng là Thất vương gia phái người ám sát hai vị hoàng tử kia, lấy đạt lấy ngôi vị thái tử. Nhưng là ta biết chủ tử khẳng định không cho rằng như vậy.” Diêm Diễm nói thật sự nghiêm túc.
Nhược Khả Phi nở nụ cười, không có phủ nhận. Xác thực, chính nàng cũng không có cho rằng Thất vương gia sẽ phái người đến ám sát nàng cùng Hiên Viên Cô Vân. Bởi vì người kia du͙© vọиɠ chinh phục cùng độc chiếm rất mạnh, không đến cuối cùng, một khắc cũng không gϊếŧ nàng. Về phần Hiên Viên Cô Vân càng không có thể. Biếи ŧɦái nam nhân kia tựa hồ lấy đả kích tra tấn Hiên Viên Cô Vân làm vui, như vậy tiện nghi gϊếŧ chết, hoàn toàn không phải là tác phong của người điên kia.
“Nói đi, chân tướng sự thật là cái gì?” Nhược Khả Phi chống cằm, nhìn nam nhân trước mắt. Nam nhân này, rất cường đại a, cư nhiên có thể tra chân tướng chuyện này.
“Phái người ám sát ba vị Vương gia không phải người khác.” Diêm Diễm dừng một chút, nghiêm mặt nói, “Chính là…”