Là Diêm Diễm!
Đôi mắt của Nhược Khả Phi mở to, rốt cục đến rồi!
“Không muộn, ít nhất chúng ta còn chưa có chết.” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng đại bộ phận hắc y nhân đã ngã xuống đất, nhưng chính thể lực nàng cùng Hiên Viên Cô Vân đã đến cực hạn.
Diêm Diễm quần áo có chút hỗn độn, trên người có vài vết thương nhỏ. Nhược Khả Phi nhăn mi lại, xem ra đã điều tra nàng rất rõ ràng, sớm phái người ngăn cản Diêm Diễm, cho nên mới khoan thai đến chậm.
Có Diêm Diễm, vốn dĩ hắc y nhân còn thừa lại không nhiều lắm nhanh chóng ngã xuống.
Diêm Diễm giờ phút này tựa như từ địa ngục trở về, cả người đều là phệ gϊếŧ huyết tinh. Hắc y nhân còn lại ko nhiều lắm đang đứng khẩn trương chuyển sang tư thế nằm bất nhã dưới đất.
“Chủ tử…” Diêm Diễm vốn là lạnh như băng nhìn Nhược Khả Phi một thân đang bị thương lại hiện lên một tia lo lắng.
“Ta không sao.” Nhược Khả Phi cười cười, “Ngươi tới vừa vặn.” Đúng vậy, chỉ cần nàng trước khi chết đến cũng không tính trễ.
“Phốc” Hiên Viên Cô Vân hộc ra một ngụm đỏ tươi, giống như là đã tổn thương sâu đến lục phủ ngủ tạng.
“Vương gia!” Nhược Khả Phi một tiếng thét kinh hãi.
“Nàng bảo ta là cái gì? Ta không thích nàng gọi ta như vậy.” Hiên Viên Cô Vân cả người đau nhức, lại vẫn như cũ mạnh miệng, quật cường để ý Nhược Khả Phi xưng hô.
“Cô Vân, Cô Vân, được chưa? thế nào?” Nhược Khả Phi cười khổ, là vừa tức vừa cười, đã thế nào rồi còn so đo này. Đứa nhỏ này không cần phải moi cả ruột gan ra để ở bên ngoài như thế chứ.
“Tiểu Phi nhi của ta.” Hiên Viên Cô Vân nhếch môi nở nụ cười, cười sáng lạn như vậy, thỏa mãn như vậy.
Nhược Khả Phi tức giận nở nụ cười, đứa nhỏ này trước mắt luôn mang đến cho nàng biết bao cảm giác tốt đẹp, tiến lên đỡ lấy hắn chuẩn bị rời đi nơi tràn đầy máu này. Khóe mắt đột nhiên phiêu đến có một bàn tay ở dưới đột nhiên động, cầm trên tay gì đó? Phi tiêu?! Nhược Khả Phi thậm chí không có lo lắng, liền chắn phía sau Hiên Viên Cô Vân, còn Hiên Viên Cô Vân trong lúc đó hét vang, Nhược Khả Phi chậm rãi mất đi tri giác. Đứa nhỏ này không thể chết được, nàng còn muốn thấy hắn đứng trên địa vị cao nhất…
Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược Khả Phi trước mắt ngã xuống, điên lên rống giận, kinh hoàng. Không thể, chính hắn không thể mất đi nàng. Ôm chầm nàng, chạy như điên. Ngự y đâu? Lần nào săn bắn cũng dẫn theo ngự y!
Diêm Diễm mâu sắc nháy mắt sẵng giọng, huy kiếm đem tay người nọ chặt bỏ, lại một kiếm đâm vào tim. Huyết phun rất cao, có một chút phun lên trên mặt Diêm Diễm. Diêm Diễm mặt ở giờ khắc này vặn vẹo đáng sợ. Lúc này đây, là hắn thất trách.
Mơ hồ, Nhược Khả Phi cảm giác chính mình tay vẫn bị nắm chặt, còn mơ hồ có âm thanh nổi giận quát, có âm thanh khuyên giải. Im lặng, có cái gì nóng giọt xuống mặt nàng, lại chậm rãi biến lạnh.
Khi nàng tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy được vẻ mặt tiều tụy của Hiên Viên Cô Vân.
“Nàng tỉnh, nàng đã tỉnh.” Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược Khả Phi mở mắt, mừng quá mà khóc. Ông trời rốt cục không nhẫn tâm đem tiểu Phi nhi của hắn mang đi.
“Ta ngủ mấy ngày?” Nhược Khả Phi cố hết sức hỏi.
“Bốn ngày ba đêm rồi.” Hiên Viên Cô Vân ánh mắt đỏ bừng, tràn đầy tơ máu.
“Ngươi vẫn cầm tay ta?” Nhược Khả Phi lộ ra ý cười thản nhiên.
“Ừm, ta sợ, sợ nàng không bao giờ tỉnh lại nữa, sợ nàng bỏ lại ta.” Hiên Viên Cô Vân cắn môi.
“Mở mắt ra liền nhìn thấy ngươi, thật tốt.” Nhược Khả Phi vươn tay, vuốt mặt tiều tụy của Hiên Viên Cô Vân, “Mệt mỏi không? Muốn cùng nhau ngủ hay không?”
Hiên Viên Cô Vân há miệng thở dốc, lập tức nở nụ cười, dùng sức gật đầu: “Muốn, muốn chứ.”
“Vậy đi lên.” Nhược Khả Phi ôn nhu cười.
Hiên Viên Cô Vân đem giầy cùng quần áo thoát, liền lên giường.
Hai người đầu dựa vào đầu, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt ngủ.
Tất cả mọi chuyện đều ko còn quan trọng. Thiên địa trong lúc đó, giống nhau chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Ngoài cửa, hai mắt đỏ bừng của Diêm Diễm nghe động tĩnh trong phòng, nhẹ nhàng phun xả giận, trên mặt lại nở nụ cười thản nhiên cười.