Đồng tử Hiên Viên Cô Vân nháy mắt phóng đại. Tên! Một loạt kình tiễn gào thét đánh úp về hướng hai người.
Nhược Khả Phi cũng đã nhận ra phía sau khác thường.
Hiên Viên Cô Vân phi thân một cái về phía Nhược Khả Phi, ôm Nhược Khả Phi ngay tại chỗ lăn một vòng, tránh thoát công kích trí mạng. Mà vận khí hai con ngựa không tốt như vậy, bị hoàn toàn bắn thành tổ ong.
Hiên Viên Cô Vân lập tức đứng dậy, lôi kéo tay Nhược Khả Phi, khẽ quát một tiếng: “Đi!”
Tùy ý Hiên Viên Cô Vân ấm áp nắm tay nàng ở trong rừng một đường phi nước đại, Nhược Khả Phi trên mặt lộ ra nét cười nhợt nhạt. Này chỉ sợ là lần đầu tiên có nam nhân là vì để ý nàng mà cứu nàng đi.
Chạy như điên, đồng thời Nhược Khả Phi suy nghĩ, phía sau có thích khách, tựa hồ tất cả đều đã có tính toán. Con hươu cũng là dụ dỗ Hiên Viên Cô Vân tiến đến làm mồi sao? Biết nàng sẽ đuổi theo đi. Thích khách này là hướng đứa nhỏ này đến, hay là hướng nàng đến? Nếu là hướng đến nàng, tại đây bãi săn bắn, lưu tên ngộ thương quả thật là lấy cớ tốt. Nếu là hướng đứa nhỏ này đến? Lập tức Nhược Khả Phi bình tĩnh phân tích.
Những mũi tên vừa rồi kia sắp xếp không có lưu tình, tầm bắn là hướng về nàng và hắn. Như vậy bài trừ khả năng là hướng đến nàng. Là muốn gϊếŧ đứa nhỏ này? Nhược Khả Phi bị lôi kéo chạy thực vội, nhưng cũng may theo Diêm Diễm kia học nội pháp điều tức, cũng là không biết mệt.
Nhanh chóng ngắm liếc mắt một cái, phía sau một đám hắc y nhân đang đuổi theo bọn họ. Trong rừng cây xanh um, đen tuyền một mảnh, xuất hiện thật đặc biệt đột ngột.
Chợt, cước bộ Hiên Viên Cô Vân ngừng lại. Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn về phía trước, tối sầm mặt. Phía trước cũng là một đám hắc y nhân, trong tay đều mang theo kiếm, như hổ rình mồi nhìn nàng cùng Hiên Viên Cô Vân.
Phía sau hắc y nhân cũng đuổi theo.
Trước sau đề có địch, hai người bị vây quanh ở trung gian.
“Hừ!” Hiên Viên Cô Vân hừ lạnh một tiếng, đem phối kiếm trên lưng rút ra, nhưng tay kia thì không buông Nhược Khả Phi ra, cúi đầu nói, “Không phải rời khỏi ta.”
Nhược Khả Phi nở nụ cười, nhìn người trước mắt ko hoảng sợ ko rối loạn, gật gật đầu: “Vâng.” Tay nàng lại sờ hướng bên hông, lấy ra chủy thủ.
Không có bao nhiêu lời nói thừa, hơi thở xơ xác tiêu điều lập tức tràn ngập ở chung quanh. Hắc y xông tới triển khai công kích sắc bén. Hiên Viên Cô Vân bình tĩnh tiến lên.
Hiên Viên Cô Vân kiếm khí sắc bén cùng sát ý đáng sợ làm cho hắc y nhân có chút dao động, lại không thể không thượng.
Máu, tuôn rơi.
Hiên Viên Cô Vân che chở Nhược Khả Phi, chậm rãi lại kinh ngạc phát hiện, tiểu Phi nhi tựa hồ đều không phải nhu nhược như hắn tưởng. Hắn chưa xử lý sạch sẽ, Nhược Khả Phi ngay lập tức bổ thượng một đao, lại nhanh chóng lui về, hai người dựa lưng vào nhau, huyết lễ rửa tội tàn khốc.
Giờ phút này, hai người không có phẫn nộ, không có buồn bực, không có ưu cấp, không sợ tai hại.
Chỉ có bình tĩnh cùng nhau phối hợp không có chút sơ hở nào.
Tiếp theo đó, Hắc y nhân không ngừng ngã xuống, vết thương trên thân thể hai người cũng đang không ngừng gia tăng. Hiên Viên Cô Vân cả người nhuộm đầy máu, đã phân không rõ đâu là máu của mình đâu là của thích khách. Mà hắn bởi vì cố ý bảo hộ Nhược Khả Phi, vết thương trên người so với Nhược Khả Phi nhiều hơn.
Nhược Khả Phi nghe Hiên Viên Cô Vân thở dốc, trong lòng hiểu được cứ tình thế như vậy đối với ta càng ngày càng bất lợi. Nhưng là, vẫn không còn cách nào khác. Sẽ chết sao? Nhược Khả Phi cũng cúi đầu thở, chết đối với nàng ko có cảm giác. Nhưng đứa nhỏ bên người này không thể chết, tuyệt đối không thể!
Đột nhiên, Hiên Viên Cô Vân nhất tiếng kêu đau đớn, kiếm của một hắc y nhân đâm thẳng vào bụng hắn. Hiên Viên Cô Vân giương kiếm lên, đầu hắc y nhân bay lên giữa không trung, máu tươi phun cao, thật đáng sợ.
Hiên Viên Cô Vân hai mắt đỏ bừng, lại thủy chung không hề buông tay Nhược Khả Phi. Nếu là một mình hắn, đương nhiên có khả năng sẽ giải quyết được chuyện này, nhưng hắn lại thế nào cũng sẽ không buông tay Khả Phi.
Vĩnh viễn bên nhau, tiểu Phi nhi của ta. Có chết cũng sẽ không buông tay ngươi ra. Trên mặt Hiên Viên Cô Vân đột nhiên nhộn nhạo nổi lên một tia cười ấm áp, hắc y nhân trước mắt nhìn thấy ý cười trở nên kinh hãi.
Đột nhiên, mọi người không có báo động trước tình huống, hắc y nhân trước mắt Hiên Viên Cô Vân dừng lại.
Giữa mi tâm có một mảnh tiểu Diệp tử (một loại lá cây nào đó, mà tớ ko biết), toàn bộ phiến lá đã nhập vào trán hắn, chỉ lộ ra cuống lá.
Một âm thanh trầm ổn truyền đến: “Chủ tử, thật có lỗi, đã tới chậm.”