Lại thấy Nhược Khả Phi khẽ chu môi, sâu kín hộc ra hai chữ: “Diêm Diễm.”
Trong nháy mắt, Hiên Viên Cô Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí sắc bén bao phủ chính mình, làm cho hắn có chút hít thở không thông. Cổ lạnh như băng thoáng như tử vong đang tới gần. Là loại người nào có thể làm cho chính hắn có cảm giác như vậy?
Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Cô Phong không thể nhúc nhích nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng điệu sung sướиɠ: “Vương gia, bị điểm trụ huyệt đạo có thể chịu được ko?”
“Nàng đối với bổn Vương như vậy là bất kính, cẩn thận bổn Vương trừng phạt ngươi nga.” Hiên Viên Cô Phong khóe miệng khởi lên nụ cười tà mị.
“Chậc, Vương gia vừa rồi dục đối với thϊếp gây rối, thϊếp cũng muốn trừng phạt Vương gia đây.” Nhược Khả Phi chậm rãi tiêu sái gần Hiên Viên Cô Phong không thể nhúc nhích, khóe miệng tràn đầy ý cười ôn nhu.
“Nga, nàng muốn trừng phạt bổn vương như thế nào đây?” Hiên Viên Cô Phong khóe miệng hiện lên ý cười tàn khốc, thần sắc lại tràn đầy kiêu ngạo. Nữ tử trước mắt có thể làm gì hắn? Chính hắn thật là tò mò.
“Vương gia suy nghĩ cái gì vậy?” Nhược Khả Phi vươn tay, đáp xuống ngực Hiên Viên Cô Phong, nhẹ nhàng ôn nhu đẩy quần áo trước ngực hắn ra, hầu hạ, rất nhanh liền lộ ra vồng ngực tráng kiệt của Hiên Viên Cô Phong.
“Suy nghĩ ở trong mắt của nàng, cơ thể của ta rất có lực hấp dẫn?” Hiên Viên Cô Phong vẫn cười tà mị nhìn dấu hiệu bé trước mắt. Thật muốn đem nàng mang về phủ của hắn, chậm rãi tra tấn.
“Ha ha, Vương gia thật sự là đánh giá cao chính mình đấy. Thân thể của ngươi ở trong mắt ta không bằng nam nhân của ta đâu.” Nhược Khả Phi độc miệng nói, thành công thấy được đáy mắt Hiên Viên Cô Phong có một tia tức giận.
“Chưa thử qua làm sao có thể biết?” Hiên Viên Cô Phong ẩn nhẫn tức giận trong lòng. Cư nhiên đem hắn so sánh cùng tiểu tử kia, hơn nữa nói hắn không bằng tiểu tử kia!!!
“Chậc chậc ~” Nhược Khả Phi lắc lắc đầu, “Vương gia tựa hồ thẹn quá thành giận đây. Trừng phạt đều chưa bắt đầu.”
“Ha ha, nàng muốn trừng phạt bổn vương thế nào đây?” Hiên Viên Cô Phong hứng trí nhìn nữ tử trước mắt cười sáng lạn.
Nhược Khả Phi không thèm nhắc lại, trong tay áo lấy ra đem chủy thủ khéo léo. Xem Hiên Viên Cô Phong sửng sốt, nữ nhân này cư nhiên mang theo chủy thủ tùy thân? Ngay sau đó trước ngực bị đau đớn chấn động.
Nữ nhân trước mắt cư nhiên cầm chủy thủ ở trong ngực hắn nhẹ nhàng vẽ một vòng, máu chậm rãi chảy ra. Miệng vết thương không sâu, không phải rất đau, màu đỏ có chút chói mắt. Đây là máu của hắn? Hiên Viên Cô Phong cúi đầu nhìn máu trước ngực mình, giật mình. Này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy máu của chính mình!
“Vương gia, ngươi nói ta một đao đâm vào đi, ngươi có đau hay không đau đây?” Nhược Khả Phi miệng nở nụ cười. Tiểu Vũ ở một bên vẫn không nói gì, ánh mắt lộ ra sợ hãi. Chủ tử điên rồi sao? muốn ám sát Thất vương gia, đây là tử tội a! Người trong phủ đi đâu rồi? Bình thường trong viện có rất nhiều người qua lại, vì sao hiện tại lại không có ai, muốn tiến lên ngăn cản chủ tử nhà mình, lại phát hiện chính nàng cũng đột nhiên không động đậy, là bảo tiêu bên người chủ tử làm sao?
“Ừm, có lẽ sẽ có nhiều điểm đau.” Hiên Viên Cô Phong trong mắt bắn ra nguy hiểm, nữ nhân này, thật can đảm! Cư nhiên dám đối với hắn ko hề sợ hãi. Sắc mặt bình thường tựa như nàng đang bổ dưa hấu (Tiểu túc: haha, sak vì so sánh của anh này). Đáng chết, chính hắn như thế nào trong lúc này nhớ tới bổ dưa hấu để hình dung.
“Cũng không biết trái tim của Vương gia có màu gì?.” Nhược Khả Phi trên tay chủy thủ chậm rãi di động tới, chuyển hướng nơi mẫn cảm của hắn. Tiền sinh (lúc trước), nàng rất hiểu biết mẫn cảm của nam nhân mang.
“Moi ra, nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao.” Hiên Viên Cô Phong trong mắt nóng cháy, nữ nhân này rất hợp khẩu vị của hắn. Là người điên, giống như hắn cùng là điên. Muốn nàng, muốn đem nàng buộc bên người. Du͙© vọиɠ này càng ngày càng mãnh liệt.
“Moi ra không thể được, ta đây phỏng chừng còn có thể chôn cùng với ngươi.” Nhược Khả Phi nói sợ hãi, nhưng trong giọng nói hoàn toàn không giống một chút nào. Trong mắt lại không có một tia ý sợ hãi.
Trên tay động tác không có ngừng, chuyên hướng Hiên Viên Cô Phong mẫn cảm mang hoa. Trên mặt lại cười vô tội, cười thuần khiết. Kɧoáı ©ảʍ kia nhè nhẹ tập trung xuống Hiên Viên Cô Phong. Hiên Viên Cô Phong không rõ chính mình là làm sao vậy, bị chủy thủ họa xuất huyết lại rất hưng phấn.
Đột nhiên, Nhược Khả Phi mạnh mẽ cầm trong tay chủy thủ cao giơ lên, thứ hướng về phía trong ngực Hiên Viên Cô Phong.
Hiên Viên Cô Phong giật mình.
Chủy thủ rất nhanh đâm xuống dưới, lại ở trước ngực Hiên Viên Cô Phong liền ngừng lại.
“Ha ha, Vương gia thật sự là rất cam đảm đấy, ánh mắt cư nhiên đều không một tia sợ.” Nhược Khả Phi cười tươi như hoa, đem chủy thủ có huyết của Hiên Viên Cô Phong xuống quần áo xoa xoa, thu hồi bỏ vào người.
“Như thế có phải động tâm đối với bổn vương hay không?” Hiên Viên Cô Phong lãnh mị cười lại lần nữa tiến lên.
” Trình độ còn chưa đủ làm cho thϊếp thân động tâm. Vương gia phải không ngừng cố gắng đi.” Nhược Khả Phi che miệng lại, cười ngại ngùng. Nam nhân trước mắt chỉ sợ đã dục hỏa quấn thân, “Thϊếp thân cáo lui trước.” Nhược Khả Phi khôi phục sắc mặt bình thường, khách khí sau khi nói xong xoay người rời đi.
Đợi Nhược Khả Phi đi không thấy bóng người, thân thể Hiên Viên Cô Phong buông lỏng, có thể nhúc nhích.
Nâng tay sửa sang lại quần áo trước ngực, Hiên Viên Cô Phong không tiếng động nở nụ cười, trong mắt nóng cháy lại càng đậm liệt. Nữ nhân này, chính hắn muốn, rất muốn.
Càng nóng cháy hơn là hạ thân của hắn.
Hiên Viên Cô Phong cười bất đắc dĩ, nữ nhân này cư nhiên khơi mào dục hỏa của hắn. Hiện tại vẫn là nhanh hồi phủ tìm nữ nhân đem hỏa tiết hạ xuống. Về phần,còn người nào đó ở một nơi bí mật điểm trụ huyệt đạo của hắn… còn nhiều thời gian… sẽ chậm rãi mà đùa.