Quả nhiên, Thất vương gia cũng nhận được thánh chỉ về tới kinh thành.
Nhược Khả Phi đã biết hoàng thất rất quái dị. Đại hoàng tử được lập là Thái tử, lại chết rất ly kỳ. Tiếp theo lại ấn kết lập Nhị hoàng tử là Thái tử, cũng chết ly kỳ. Đồng dạng, Tam hoàng tử cũng như thế. Hoàng Thượng vẫn không truy cứu nguyên do. Hiện tại lại đem Hoàng tử ở các đất phong triệu hồi về. Đây là ý gì?
Nhược Khả Phi trăm ngàn vấn đề không thể giải thích được. Hiện tại các hoàng tử còn lại rất kỳ quái. Tứ hoàng tử là một vị ái phi Hoàng Thượng vô cùng sủng ái sinh ra, sinh hạ không lâu thì chết non. Nhưng Hoàng Thượng sợ ái phi đau lòng, bảo lưu danh phận cho đứa nhỏ chết non—— Tứ hoàng tử. Kế tiếp là Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử. Lục công chúa và Bát công chúa sớm gả xa quốc trở thành công cụ hòa thân.
Cũng đã nói, chọn Thái tử chính là một trong ba vị hoàng tử sao?
Nhược Khả Phi trầm tư.
Nghe nói Ngũ hoàng tử trời sinh tính đạm bạc, đối việc danh lợi không cầu. Bình thường thú vui lớn nhất là ngắm hoa dưới trăng cùng người đối thơ, phẩm rượu. Mà Thất hoàng tử, nàng đã tiếp xúc qua. Khuôn mặt ôn hòa, nhưng tính cách lại bạo ngược, còn có cặp mắt kia ôn nhu, nhưng đáy mắt cũng là con sói âm ngoan. Chỉ là vị Ngũ hoàng tử này đúng như thế nhân nói trời sinh tính đạm bạc sao?
Còn có lần trước ám sát người của nàng, đoán chắc cũng là người trong cung kia, chỉ là không biết hay không đoán, Hiên Viên Cô Phong hẳn là sẽ không phái người ám sát nàng. Chỉ là ánh mắt kia của hắn nhìn nàng giống như con mồi chưa bao giờ thay đổi.
Ngày này, Hoàng Hậu đem chúng hoàng tử triệu vào cung. Nhược Khả Phi tự nhiên là nhàn nhã ở trong phủ thưởng hoa tản bộ. Vẫn là thời tiết kinh thành sảng khoái, mặc dù sắp tiến vào mùa hè lại tuyệt không nóng bức.
“Đệ muội thật sự là cao hứng a.” Một âm thanh ôn nhuận đột ngột ở phía sau Nhược Khả Phi vang lên, nghe được Khả Phi nhăn mi lại. âm thanh này không phải của ai khác, chỉ có là của tên biếи ŧɦái Thất Vương Gia. Sao hắn lại ở đây? Không phải Hoàng Hậu kêu bọn họ tiến cung sao?
Nhược Khả Phi xoay người, lạnh lùng nhìn nam tử tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện ở trong vườn.
“Thỉnh an Vương gia.” Nhược Khả Phi thản nhiên hành lễ. Tiểu Vũ bên cạnh đã không có luống cuống như lúc trước, cung kính hành lễ.
“Ha ha, xem thái độ đệ muội như vậy, tựa hồ không chào đón bổn vương tới đây.” Hiên Viên Cô Phong cười như xuân phong ấm áp, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng.
“Vương gia nói đùa, thϊếp thân là cái thân phận gì, sao dám không chào đón Vương gia.” Nhược Khả Phi như trước lời nói ko mang hàm xúc. Nam nhân này biết đứa nhỏ kia không có ở nhà liền lập tức tới cửa, thật đúng là chọn đúng thời điểm.
“Ha ha.” Hiên Viên Cô Phong mỉm cười, chậm rãi đi tới. Nhược Khả Phi nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng chán ghét càng phát sâu sắc. Chính nàng đối với nam nhân sở thích đam mê biếи ŧɦái thật sự không có được một tia hảo cảm.
Đột nhiên, nam tử trước mắt tiến đến trước mặt của nàng, ở bên tai của nàng thấp cắn: “Bổn vương rất nhớ ngươi, ngày đêm đều nhớ đến.”
Nhược Khả Phi đi lui về phía sau hai bước, né tránh hắn, lạnh lùng nói: “Thỉnh Vương gia tự trọng.” Đáy mắt thật sâu chán ghét không tránh được ánh mắt của Hiên Viên Cô Phong.
Ha ha, tiểu nữ nhân này tựa hồ thực chán ghét hắn. Không biết bị hắn- Người đáng ghét bắt buộc đặt ở dưới thân, nàng sẽ có dạng biểu tình gì đây.
Nhược Khả Phi không phải không chú ý tới nam nhân trước mắt trong mắt toát ra mâu quang sói, nét mặt trầm xuống. Nam nhân này, tựa hồ thật đúng là muốn làm chuyện càn. Đả kích đứa nhỏ kia là chuyện hắn ham thích như vậy sao?
Hiên Viên Cô Phong nở nụ cười, nữ tử trước mắt bất quá chỉ là một nữ tử nhu nhược. Chậm rãi lại lần nữa tiến lên.
Lại thấy Nhược Khả Phi khẽ chu môi, sâu kín thốt ra hai chữ: “Diêm Diễm.”