“Thánh chỉ?” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng đẩy Hiên Viên Cô Vân, “Có thánh chỉ, đi ra ngoài tiếp chỉ đi.
“Ừm.” Hiên Viên Cô Vân chỉnh sửa quần áo, cùng Nhược Khả Phi mở cửa.
Tất cả mọi người trog vương phủ quỳ xuống nghe xong chỉ.
Tiêm Công Công đến tuyên chỉ cổ họng vang thanh, như vậy… vân vân…., Cuối cùng, Nhược Khả Phi nghe hiểu được: Chính là nạp thϊếp cho Hiên Viên Cô Vân.
Nhược Khả Phi nhíu mày, cái này kỳ quái. Sao có thể là chuyện nạp thϊếp? Bình thường những chuyện như vậy ko cần Hoàng Thượng quan tâm. Hoàng Thượng tốt nhất nên quan tâm xem là mình nên nạp Nghiêm phi hay Sườn phi thì hơn.
Hiên Viên Cô Vân nghiêm mặt tiếp nhận thánh chỉ, cảm tạ hoàng ân. Gọi người mang bạc tới thưởng Công Công, phái người hầu hạ hắn đi nghỉ ngơi, xoay người lại khẩn trương nhìn Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi mặt không biến sắc, đứng dậy đi đến bên người Hiên Viên Cô Vân, nhẹ nhàng nói: “về phòng thôi.”
“Ừm.” Hiên Viên Cô Vân cầm thánh chỉ cùng Khả Phi trở về phòng…
Kinh thành.
“Nương nương, muốn Vũ nhi làm thϊếp có phải hay không rất…” thân hình đẹp đẽ của một vị phu nhân ko chút cam lòng nhưng ko giám phản kháng, chỉ đè nén cảm xúc trong lòng.
“Ta nói tỷ tỷ, ngươi sao ko thử suy nghĩ kĩ.” Hoàng hậu nhẹ nhàng buông chén trà trong tay, “Hoàng Thượng là không muốn cho Cửu nhi nạp phi, ta khuyên can mãi mới làm cho Hoàng Thượng hạ chỉ, trước là cho Cửu Nhi nạp thϊếp sau chờ Cửu nhi trưởng thành, sẽ đem Vũ nhi tuyên thành phi, ko được sao?”
Phu nhân xinh đẹp có chút lo lắng: “Nhưng là, nghe nói, Cửu Vương gia rất sủng hạnh vị tiểu thϊếp của hắn, ta sợ Vũ nhi qua đó phải chịu ủy khuất…”
“Tỷ tỷ!” Hoàng hậu có chút hơi uất giận, “Tỷ tỷ, ngươi lo lắng đi đau vậy. Vũ nhi tốt xấu cũng là Hoàng Thượng chỉ hôn. Tuy rằng là thϊếp, nhưng cũng là hôn thú đàng hoàng. Tiểu thϊếp kia gây sóng gió. Sau thời cơ đến, đừng nói là Sườn phi, phong Vũ nhi thành chính phi có gì mà ko được?”
Vị phu nhân tôn quý nghe xong cảm thấy an tâm, không khỏi nở nụ cười. Đúng vậy, nữ nhi của nàng nói như thế nào cũng là Hoàng Thượng chỉ hôn a. Tiểu thϊếp kia là cái gì? Một chút quyền thế cũng không có, chỉ nha đầu hạ lưu thôi.
“Dạ, nương nương nói phải.” Phu nhân tôn quý cũng nâng trà lên, hai người nhìn nhau cùng cười rộ lên. Ý cười thì ko giống nhâu.
Mà Đỗ Vũ, nữ tử mà Hoàng Thượng chỉ hôn cho vương gia, giờ phút này đang trên đường tới Hứa Thành.
Trong vương phủ Hứa thành.
Hiên Viên Cô Vân nắm thánh chỉ, miên man suy nghĩ.
“Phụ vương sớm nói qua, ta chưa đến 18 tuổi sẽ ko ép buộc ta. Hiện tại lại muốn đưa nữ tử kia đến.” Hiên Viên Cô Vân lo lắng nhìn Nhược Khả Phi, hắn đã hứa với Nhược Khả Phi, lời nói đó hắn vẫn ghi nhớ trong lòng, cũng nhớ Nhược Khả Phi nói qua nếu hắn nuốt lời thì… Hết thảy đều nhớ rất rõ ràng.
“Đứa ngốc, ngươi đang sợ cái gì?” Nhược Khả Phi ôm chầm lấy Hiên Viên Cô Vân, “Này! không phải ngươi nạp thϊếp, là Hoàng Thượng đưa tới. Không tính. Ta sẽ không rời ngươi đi đâu.” Dứt lời, hôn lên mặt Hiên Viên Cô Vân.
“n, không thể rời ta đi nga.” Hiên Viên Cô Vân đem thánh chỉ vứt xuống, tay ko ôm Nhược Khả Phi.
“n…” Nhược Khả Phi cúi đầu trả lời, “Nhưng mà tiểu thϊếp kia đến ngươi sẽ xử lí thế nào?”
“Xử lý như thế nào a?” Hiên Viên Cô Vân đột nhiên lộ ra nụ cười tà mị, “Đến lúc đó nàng sẽ biết.” Dứt lời tay bắt đầu ko yên phận.
“Thật là, ban ngày ban mặt, đừng náo loạn, một lúc nữa cái gì “Vệ ” kia sẽ tới?” Nhược Khả Phi ngăn Hiên Viên Cô Vân đang lộn xộn lại.
“Chậc, thật là.” Hiên Viên Cô Vân ngượng ngùng thả tay xuống dưới. Kỳ thật hắn không muốn nhận người kia, chỉ là thu nhận hắn là nguyện vọng của Khả Phi.
Có người ở ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, nói cho Vệ Lượng đã đến.
“Đi thôi.” Nhược Khả Phi mỉm cười hôn nhẹ nhàng lên mặt Hiên Viên Cô Vân, “Ngoan, nghe lời.”
“Hảo, hảo.” Hiên Viên Cô Vân vuốt mặt mình, lấy binh pháp tôn tử tam kế mà Khả Phi viết đi ra ngoài.
Đợi Hiên Viên Cô Vân bóng dáng biến mất ở cửa, Nhược Khả Phi nhẹ nhàng gọi: “Diêm Diễm.”
“Ừh.” Trong phòng đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Diêm Diễm.
“Ta nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào không thể tiến vào.” Nhược Khả Phi thản nhiên nói.
“Dạ.” Diêm Diễm ứng thanh, về tới cửa, đóng cửa phòng lại.
Nhược Khả Phi chậm rãi đi đến trước giường, ngồi xuống. Nhớ lại Nhược gia tương truyền một công pháp khẩu quyết ( tớ đoán đây là bí quyết võ công), nàng muốn thử xem.
Đáng để tin cậy chỉ có thể là chính mình.
Cho nên, nàng phải mạnh mẽ hơn.