“Chàng sẽ không sao cả. Thanh Vân, chàng sẽ không sao cả. Ta không cho phép chàng có chuyện. Ta, ta còn rất nhiều lời muốn nói với chàng. Rất nhiều nơi ta chưa cùng chàng tới.” Trình Thiên Miểu vội vàng nói những lời này, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi.
“Đừng khóc~~~nàng cười trông rất đẹp.” Thượng Quan Thanh Vân chậm rãi buông tay xuống, khó khăn lấy ra một vật rất nhỏ trong lòng bàn tay, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, “Đây là chìa khóa đển tháo vòng, ta yêu nàng~~~rất yêu nàng~~~Thiên~~~Thiên~~~” thanh âm nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất, bàn tay cũng trở nên vô lực mà buông xuống.
Thanh âm kia rốt cuộc đời này cũng không thể vang lên được nữa, đôi tay kia rốt cuộc đời này cũng không thể nắm tay nàng được nữa.
Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn người trong lòng chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên.
Thân thể người trong lòng cũng từ từ trở nên lạnh, mà trên tay vẫn còn cầm chiếc chìa khoá tinh xảo.
“Không___!!!” Trình Thiên Miểu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, kêu lên một cách đau đớn.
Trong thanh âm tràn ngập sự tuyệt vọng và đau khổ khiến cho lòng người kinh ngạc.
Cũng không biết qua bao lâu, Trình Thiên Miểu vẫn không hề cử động, vẫn kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trong lòng đã mất đi huyết sắc. Bàn tay chậm rãi cấm lấy chiếc chìa khoá trong tay Thượng Quan Thanh Vân, dùng toàn bộ sức lực ném nó đi thật xa. Trình Thiên Miểu ôm lấy cơ thể đã không còn hơi ấm của Thượng Quan Thanh Vân, nở nụ cười, cười không ra tiếng. Chính mình đã biến hắn thành đứa nhỏ. Nhưng không biết vào thời điểm nào, hắn đã trở thành một người đàn ông. Nam nhân có thể bảo vệ mình. Vì mình ngay cả tính mạng cũng không cần.
“Thiên Miểu, nàng biết không? Đây là lần đầu tiên ta ôm nàng.” Đúng vậy a, đây là lần đầu tiên hắn ôm nàng, nhưng cũng là lần cuối cùng.
Nước mắt Trình Thiên Miểu vẫn không ngừng chảy xuống.
Xa xa, Thẩm Mục Bạch đã nhìn thấy tất cả, vừa rồi dẫn đám quan binh kia đi chỗ khác, bản thân rất tò mò, nam nhân kia bị trọng thương còn nữ nhân kia sẽ làm sao. Mình bói quẻ chưa từng bói sai, lần này cũng vậy. Trình Thiên Miểu vươn tay, chậm rãi rút tên trên lưng Thượng Quan Thanh Vân ra, máu đã biến thành màu đỏ sậm.
Rút một cái, Trình Thiên Miểu cảm thấy rất đau lòng. Những tên này đáng lẽ ra là phải cắm trên người mình! Hắn đã dùng cơ thể để bảo vệ mình. Rút xong hết tên, Trình Thiên Miểu nhìn chằm chằm vào mũi tên cuối cùng, kinh ngạc nói không lên lời.
Con người sống vì cái gì?
Bỗng nhiên, trong đầu Trình Thiên Miểu xuất hiện ý nghĩ kì quái. Bởi vì mình quyến luyến cuộc đời, có chuyện muốn làm, nên còn sống sao?
Vậy bây giờ mình có chuyện muốn làm sao? Không có. Có gì quyến luyến?
Muốn đi vạn tướng cốc tìm cha, chính mình còn giống như thật là quyến luyến. Nhưng mà, lòng mình đã đi theo Thanh Vân rồi. Có lẽ, nhân sinh liền ngắn ngủi như vậy. Đối với mọi việc ra sao cũng được, không thể có lỗi với lòng mình được, mình muốn đi theo Thanh Vân. Trình Thiên Miểu nhìn mũi tên còn dính máu Thượng Quan Thanh Vân trong tay, nở nụ cười.
“Thanh Vân, chàng chờ ta một chút, đi chậm chậm thôi, ta tới ngay.”
Trình Thiên Miểu giơ tên cao lên, không có một chút do dự, mắt nhìn khắp mặt đất trước mắt, tiếp theo không chút đắn đo đâm thẳng vào ngực mình.
Bỗng nhiên, bàn tay tê rần, tên rơi trên mặt đất. Trình Thiên Miểu nhìn hòn đá, liền quay đầu nhìn vào lùm cây. Có người, có người ném đá vào tay nàng một cách chính xác, làm mũi tên rơi xuống.
“Cô nương, cứ như vậy đi theo hắn sao?”
Thẩm Mục Bạch từ sau lùm cây đi ra, thản nhiên hỏi.
“Không liên quan đến ngươi.”
Trình Thiên Miểu lạnh lùng quay đi, lại cầm lấy mũi tên giơ cao lên.
“Cô không vì hắn báo thù, cứ như vậy đi theo hắn sao?”
Thẩm Mục Bạch có chút nghi hoặc, muốn tìm hiểu thật kĩ. Trình Thiên Miểu cười lạnh:
“Báo thù hắn có thể sống lại sao? Giống như ngươi nói, tất cả đã trở thành hư vô.”
Thẩm Mục Bạch nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, kinh ngạc phát hiện trong mắt của nàng không còn cái gì nữa.
“Hắn không muốn cô chết. Nếu bây giờ cô đi tìm hắn, vậy cái chết của hắn còn có ý nghĩa gì nữa.”
Thẩm Mục Bạch thấp giọng nói, cũng chẳng biết tại sao, mình luôn không quan tâm tới chuyện của người khác, nhưng mình lại không muốn cô gái trước mắt cứ như vậy mà chết đi.
“Vậy ngươi nói, sống trên đời này có ý nghĩa gì?”
Tâm Trình Thiên Miếu chấn động, nhìn thiên hạ trong lòng mình đang nắm bất động, kỳ thật trong lòng đã dao động, nhưng vẫn là thản nhiên hỏi ra lời.
“Thế giới này, có rất nhiều điều có ý nghĩa, cô nên từ từ phát hiện, chứ nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.”
Bởi vì, ngay chính bản thân hắn cũng cảm thấy trên thế gian này tất cả đều vô nghĩa. Nhưng là mình vẫn đồng ý sống, chẳng lẽ mình còn mong sẽ nảy sinh một chút chuyện có ý nghĩa sao. Trình Thiên Miểu cười ha ha, không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi lạnh như băng của Thượng Quan Thanh Vân.
Từ nay về sau thế giới này không còn cái gì nữa. Chỉ có chính mình, còn có trên tay thất xảo linh trạc. Thẩm Mục Bạch nhìn cảnh trước mắt đến mức xuất thần, giờ phút này, vì sao mình cảm thấy cảnh trước mắt là một màn đẹp như vậy, cô gái trước mắt tại sao lại khiến cho người ta không đành lòng làm nàng đau lòng. Dường như, vừa chạm vào sẽ vỡ tan. Trình Thiên Miểu mạnh mẽ rút ra mũi tên trên cánh tay cùng bắp chân, rồi vứt bỏ. Giờ phút này, trên người đã không còn cảm giác đau đớn. Mà trái tim, cũng không còn cảm giác. Bởi vì, mọi thứ đều vô ích.
Thanh Vân, chàng đi rồi thế giới này với ta là vô nghĩa. Trình Thiên Miểu ở trong lòng nhẹ nhàng nói, cố hết sức đưa hắn lên lưng ngựa, dắt ngựa đi. Mà vì cũng hết sức, nên đi được rất chậm. Thẩm mục Bạch lặng yên đi phía sau nàng.
Thẩm Mục Bạch kinh ngạc nhìn, thấy Trình Thiên Miểu nhẹ nhàng chất củi trên đất trống. Mà từ đầu đến cuối Trình Thiên Miểu cũng không mở miệng nhờ hắn giúp một tay. Thẩm Mục Bạch không nói tiếng nào, chỉ yên lặng giúp Trình Thiên Miểu nhặt củi, gác trên đất trống.
Thỉnh thoảng lại quay sang nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ tử bên cạnh, giờ phút này lại im lặng khiến người ta có một cảm giác thật đau lòng. Chưa từng có nữ tử nào khiến mình có cảm giác này.
Hắn càng kinh ngạc hơn, khi thấy nàng đem Thượng Quan Thanh Vân lên đống củi, rồi đốt. Cuối cùng chỉ còn lại tro cốt, Trình Thiên Miểu bỏ số tro đó vào cái bình sứ trắng, nhẹ nhàng hôn bình sứ, rồi giống như bảo bối bỏ vào trong ngực mình.
Thẩm mục trắng nhìn đến kinh ngạc, sửng sốt, sững sờ.
“Cảm tạ.”
Trình Thiên Miểu xoay người rời đi, một lời cảm tạ nhẹ nhàng bay vào tai Thẩm mục trắng. Thẩm mục trắng hiểu là vì vừa rồi mình giúp nàng nhặt củi nên nàng nói lời cảm tạ.
“Vết thương của cô, cô không xử lí sao?”
Thanh âm của Thẩm Mục Bạch lạnh lùng chuyển tới tai Trình Thiên Miểu.
Trình Thiên Miểu không nói không rằng, chính là ngồi xổm bôi lung tung lên vết thương, rồi đứng dậy rời đi. Thẩm mục Mục Bạch nhìn bóng lưng đi chưa xa, nhíu mày.
Bỗng nhiên muốn cùng đi với nữ tử này. Muôn biết cuộc sống sau này của nàng sẽ như thế nào. Ngựa vẫn đứng yên ở đấy, Trình Thiên Miểu đã bỏ quên ngựa, một mình đi về phía trước. Thẩm Mục Bạch ở đằng xa đi theo sát, thấy Trình Thiên Miểu khập khiễng bước đi, không có bước lên.
Hắn biết, giờ phút này nữ tử này cần yên tỉnh. Trình Thiên Miểu dừng lại tựa vào một cây đại thụ, chậm rãi ngồi xuống.
Kinh ngạc nhìn trên cổ tay thất xảo linh trạc. Tất cả hiện lên đều là khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Thanh Vân. Thiên Miểu~~~nhưng là, ngươi là ta chưa quá môn nương tử a. Thiên Miểu, nàng biết không? Đây là lần đầu tiên ta ôm nàng.
Không! Không!
Nước mắt Trình Thiên Miểu từ từ chảy xuống. Hắn cứ như vậy mà bỏ mình, cứ như vậy bỏ mình mà đi. Chính mình vẫn chưa nói cho hắn biết, mình đã có hảo cảm với hắn. Cảm giác khi mình và hắn ở cùng một chỗ thật rất vui vẻ.
Mình còn chưa nói cho hắn biết, hắn dường như rất có tư cách để trở thành tướng công của mình. Những lời này còn chưa nói với hắn.
Trình Thiên Miểu đem đầu của mình vùi sâu vào cánh tay, rốt cuộc không nhịn được mà khóc thật to lên. Chàng thật ngốc! Chàng thật ngốc! Cứ như vậy mà đi.
Thật ra nàng chưa làm gì vì hắn cả, vậy mà hắn lại có thể đơn giản vì nàng mà từ bỏ sinh mệnh.
Đứa ngốc! Đứa ngốc! Thiên hạ đệ nhất đại ngốc!!!
Khóc mệt khóc đến mức nước mắt cũng không chảy được nữa, Trình Thiên Miểu cứ ngồi dưới gốc cây mà khóc như vậy. Trời dần dần tối, nhưng Trình Thiên Miếu cứ thẫn thờ ngồi vậy.
“Cô nương, mệt mỏi sao?”
Thẩm Mục Bạch giống như U Linh xuất hiện bên người Trình Thiên Miểu, đưa cho nàng một túi nước. Trình Thiên Miểu không để ý tới, đột nhiên đứng dậy, chợt cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
“Chậc chậc ~~~”
Thẩm Mục Bạch cảm thán. Liền vươn tay ôm lấy Trình Thiên Miểu. Bắp chân và cánh tay bị tên bắn trúng, vốn dĩ máu đã ngừng chảy nay lại bắt đầu chảy ra, chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có?
Chảy nhiều như vậy không choáng váng mới là lạ. Trong một gian phòng sạch sẽ đơn sơ, Thẩm Mục Bạch cẩn thận xử lí miệng vết thương của Trình Thiên Miểu. Trình Thiên Miểu vì hôn mê mà khuôn mặt trở nên tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, lông mày nhíu lại, khoé mắt vẫn còn vết nước mắt đọng lại. Nằm im trên giường, làm cho Thẩm Mục Bạch không khỏi cảm thấy đau lòng. Giờ phút này, mình lại không thể nhìn ra tương lai của nữ tử này, hoàn toàn không thấy được. Việc này chưa từng xảy ra.
Sau này, Thẩm Mục Bạch mới hiểu được vì sao mình không thể tính ra tương lai của Trình Thiên Miểu. Người xem bói dĩ nhiên không thể tính ra tương lai của chính mình. Mà tương lai của Trình Thiên Miểu lại liên quan tới hắn, cho nên, hắn vĩnh viễn cũng không có biện pháp để tính. Thẩm Mục Bạch vẫn ngồi ở bên giường, nhưng mà Trình Thiên Miểu vẩn không có tỉnh lại. Nàng dường như không muốn tỉnh lại.
Trình Thiên Miểu sau khi tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Vừa tỉnh dậy, liền nhìn người ngồi ở một bên cạnh mình Thẩm Mục Bạch. Trình Thiên Miểu không nói gì, chính là lẳng lặng đứng dậy, ngồi ở bên trên giường. Thẩm Mục Bạch xoay đầu lại, nhìn vẻ mặt đạm mạc của Trình Thiên Miểu, nhẹ nhàng mở miệng nói:
"Ngươi đã tỉnh, có đói bụng không?"
"Đói." Trình Thiên Miểu không có khách khí thản nhiên phun ra một chữ,.
"Vậy ngươi đợi chút." Thẩm Mục Bạch quay người đi ra ngoài, tất cả đều là tự nhiên như vậy.
Trình Thiên Miểu nhìn chung quanh một lần, đây là một gian phòng ở đơn sơ mà sạch sẽ sáng sủa. Góc bên là chậu rửa cùng khăn mặt. Đứng dậy rửa mặt xong, Trình Thiên Miểu ngồi ở trước bàn. Là người này cứu mình.
"Tại sao muốn cứu ta?" Trình Thiên Miểu nhìn yên lặng vì chính mình hỏi.
"Nghĩ cứu liền cứu." Thẩm Mục Bạch tùy ý đáp trả, đem cháo cùng chiếc đũa đưa cho Trình Thiên Miểu. Tại sao mình lại muốn cứu cô gái trước mắt?
Bởi vì nhìn nàng đau thương bộ dạng chính mình rất không yên lòng? Vẫn là vì nguyên nhân khác? Hiện tại càng làm cho chính mình cảm thấy hứng thú cùng nghi hoặc, chính là mình tại sao lại không thể tính ra tương lai của nàng. Điều này thật sự rất kỳ quái. Lúc trước chính mình còn có thể tính ra.
"Đây là đâu?" Trình Thiên Miểu nhận lấy bát, bắt đầu ăn cháo.
"Một gian khách điếm." Thẩm Mục Bạch nhìn Trình Thiên Miểu ăn cháo, thản nhiên trả lời.
"Oh." Trình Thiên Miểu không thèm nhắc lại, chính là tiếp tục ăn.
"Kế tiếp, ngươi đi đâu?" Thẩm Mụch Bạch có chút tò mò hỏi.
"Cùng ngươi có quan hệ sao?" Trình Thiên Miểu không khách khí nói.
"Là ta cứu ngươi, mạng của ngươi là của ta đi." Thẩm Mục Bạch có chút mặt dày nói.
"Ta không cầu ngươi cứu ta." Trình Thiên Miểu lạnh lùng đáp trả, tiếp theo nói "Bất quá, cám ơn cháo của ngươi."
Thẩm Mục Bạch có chút ngòau ý muốn, không phải cảm ơn chính mình cứu nàng, mà là cảm ơn cháo của mình, người này thật đúng là làm cho mình không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ngươi ở nơi này trước tiên đem vết thương dưỡng tốt đi."
Thẩm Mục Bạch thật lâu sau nghẹn ra câu.
"Cám ơn." Thần kỳ lần này Trình Thiên Miểu không có lại chỉnh hắn, mà là sâu kín khẽ thở dài, nói ra hai chữ.
"Quần áo ta mua mới cho ngươi, lát nữa tiểu nhị đưa nước ấm cho ngươi." Thẩm Mục Bạch quay người, "Lát nữa ngươi tắm rửa trước đi."
Trình Thiên Miểu khẻ cúi đầu ngủi, lông mày nhăn lại. Chính mình hôn mê đã bao lâu? Trên người cũng đã có mùi.
"Ba ngày, ta còn tưởng rằng ngươi không bao giờ tỉnh lại, thời điểm tắm rửa chú ý đừng đυ.ng đến miệng vết thương."
Thẩm Mục Bạch dường như nhìn ra Trình Thiên Miểu nghi hoặc, ra tiếng giải thích nói. Trình Thiên Miểu lại hạ mắt xuống, không nói gì thêm. Sâu trong mắt thật đau thương như vậy làm cho người ta thật đau lòng.
"Ta đi ra ngoài trước." Thẩm Mục quay mặt không nhìn Trình Thiên Miểu, trong lòng có chút run rẩy.
Trong lòng của nàng, có phải hay không giờ phút này đều nghĩ đến nam tử kia?
Nàng dùng tới tính mạng để bảo vệ nam tử kia?
Như vậy nàng, làm cho người ta sinh ra tình ý thương yêu, muốn dựa vào gần nàng, muốn bảo hộ nàng. Quả nhiên, vừa ăn cơm xong, tiểu nhị đưa tới nước ấm.Tắm rửa sảng khoái, Trình Thiên Miểu đổi lại y phục Thẩm Mục Bạch mới mua cho nàng, thực vừa người.
Điều này làm cho Trình Thiên Miểu không khỏi nhíu mày, hỗn đản này, chẳng lẽ là thừa dịp chính mình lúc hôn mê ăn đậu hũ?
Cánh tay và bắp chân bị đả thương vẫn còn chưa lành làm nàng đau, nhưng càng đau hơn là lòng mình. Ánh mắt nhìn tới vòng ngọc tinh xảo trên cổ tay mình, nghĩ tới Thanh Vân, cảm thấy lòng thật đau. Trình Thiên Miểu nhắm mắt lại, thật sâu hít vào một hơi, nắm chặc chiếc vòng trên tay.
Ngày tiếp theo, Trình Thiên Miểu cả ngày ở trong phòng, không nói một lời, ăn cơm rồi ngủ. Làm cho Thẩm Mục Bạch rất là bất an, người trước mắt, im lặng thật là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái cùng bất an.
Kế tiếp, Thẩm Mục Bạch rốt cục hiểu được là thế nào. Hơn mười ngày sau, nàng rời đi. Trên bàn để lại ngân phiếu ngàn lượng, người đã biến mất không thấy gì nữa. Thẩm Mục Bạch cầm ngân phiếu tung lên như mưa, tưởng cứ như vậy bỏ đi không từ biệt sao?
Thẩm Mục Bạch khóe miệng hiện lên ý cười, không cần chính mình bói toán cũng biết nàng đi đâu. Thanh toán tiền thuê trọ, Thẩm Mục Bạch lập tức rời khách điếm.Nhằm Vũ Đức doanh phương hướng mà đi tới. Ban đêm, Thẩm Mục Bạch vụиɠ ŧяộʍ tới gần quân doanh phụ cận,tìm hiểu xung quanh, quả nhiên đã phát hiện Trình Thiên Miểu vẻ mặt lạnh như băng ẩn mình tại chỗ tối.
"Như làm như vậy rất nguy hiểm biết không?"
Thẩm Mục Bạch bỗng nhiên xuất hiện phía sau Trình Thiên Miểu thấp giọng nói. Trình Thiên Miểu nghe ra là thanh âm của hắn, chưa có quay đầu lại, cũng không có nói chuyện, chính là trong mắt thời khắc đó chỉ có sự thù hận nhìn ra rõ ràng.
"Ai ~~"
Thẩm Mục Bạch khẩu khí nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu nói, "Đi theo ta."
Trình Thiên Miểu ngẩn người, quay đầu nhìn Thẩm Mục Bạch kia biểu tình nghiêm túc, do dự vẫn là đi theo phía sau Thẩm Mục Bạch.Thẩm Mục Bạch đưa Trình Thiên vượt qua khắp ngõ ngách quanh quân doanh, đứng ở chỗ tối.
"Ở chỗ này chờ có binh lính Lạc Đan,tráo lấy quần áo bọn họ." Thẩm Mục Bạch ngắn gọn nói ra kế hoạch của mình.
Trình Thiên Miểu giật mình, chính mình vừa rồi quả thật bị cừu hận làm cho u mê đầu óc. Quả nhiên có hai binh lính đi qua, Thẩm Mục Bạch nhặt tảng đá lên đánh vào huyệt đạo phía trên của binh lính, rồi giấu chúng đi, lột quần áo đưa cho Trình Thiên Miểu.
"Hôi hám, chấp nhận đi." Thẩm Mục Bạch cũng chính mình thay đổi y phục.
"Nhưng là, người kia ở chỗ lều trại nào?" Trình Thiên Miểu nhìn khắp nơi đều là lều trại, nhíu mày.
"Đi tìm, theo lều lớn nhất là đúng." Thẩm Mục Bạch cùng Trình Thiên Miểu Thẩm tiêu sái ở tại trong doanh địa. Gặp binh lính, Thẩm Mục Bạch đều bình tĩnh ứng đối, ứng đối không được hắn thản nhiên đánh cho choáng váng giấu vào chỗ tối. Trình độ thuần thục kia làm cho Trình Thiên Miểu có chút nghi hoặc nam tử trước mắt rốt cuộc là làm cái gì. Lều lớn nhất trong doanh trại, truyền đến da^ʍ thanh đùa giỡn.
Thẩm Mục Bạch quay đầu hướng Trình Thiên Miểu cúi đầu cười nói: "Nơi đó là tổng sẽ không sai chứ."
Trình Thiên Miểu trong mắt phát ra tia nhìn ngoan độc, cắn chặt răng liền theo hướng đó phóng đi. Trong lều, Lý Thiện bên mình ôm một da^ʍ đảng nử nhân cùng uống rượu, đem rượu rót vào trên bộ ngực nữ nhân, lung tung liếʍ, nữ nhân cười phóng túng, giả ý tránh khắp nới.
"Bản tướng quân không có gọi người tiến vào hầu hạ, tiến vào làm cái gì?" Lý Thiện Mới nhìn hai người ở cửa giận dữ, răn dạy.
"Tới lấy mạng của ngươi."
Trình Thiên Miểu nghiến răng nghiến lợi cố kiềm nói, phi thân tiến lên điểm trúng hai cái huyệt đạo. Lý Thiện Mới lúc này mới thấy rõ ràng bộ dáng hai người, kinh hãi há to miệng vừa định kêu, lại bị Trình Thiên Miểu một quyền đánh vào cằm của hắn, trực tiếp đem xương cằm đánh nát, rốt cuộc nói không ra lời. Một quyền này Trình Thiên Miểu gần như dùng hết khí lực toàn thân, thẳng đánh làm đau nắm tay.
Bên cạnh nữ nhân sợ hãi kêu to, Trình Thiên Miểu lấy ra chủy thủ, mắt cũng không nhìn đến mặt nàng, trực tiếp cắm vào bộ ngực của nàng. Máu tươi phung thật cao, Trình Thiên Miểu không có né tránh, hứng máu nóng bỏng phun ra trên chủy thủ, phun lên trên tay của mình.
Nữ nhân mềm nhũn, ngã xuống dưới chân Lý Thiện. Quần Lý Thiện mới chậm rãi ướt. Vốn là tựa vào trong nhà quan hệ cùng tiền tài ngồi trên vị trí này, không trải qua chiến trường, càng không gặp được chuyện quá đáng sợ như thế phát sinh ở trên người của mình. Từng trận khó nghe mùi khai truyền đến, Trình Thiên Miểu chán ghét mà khinh bỉ nhìn kẻ trước mắt.
Thẩm Mục không nhìn tất cả, hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn là cũng không nói gì. Lều trại dường như có người nghe được động tĩnh, cao giọng hỏi đến:
"Tướng quân? Tướng quân có chuyện gì?" Lý Thiện mới sợ hải nhìn người trước mắt nhân, muốn há mồm gọi người, nhưng thanh âm gì cũng phát không ra.
Đúng lúc này, một thanh âm giống Lý Thiện mới vang lên:
"Vô liêm sỉ, bản tướng quân còn có thể có chuyện gì?"
Bên ngoài lều lập tức đã không có đáp trả. Lý Thiện cùng Trình Thiên Miểu đều kinh ngạc nhìn Thẩm Mục Bạch, thanh âm mới vừa rồi đúng là Thẩm Mục Bạch phát ra.
"Ha ha, tại hạ bất tài, còn có chút tài nghệ phòng thân."
Thẩm Mục Bạch khiêm tốn, cười cười. Chính là, giờ phút này trong lều không có ai cảm thấy buồn cười.
"Có phải hay không thật bất ngờ khi nhìn thấy ta sẽ đến?"
Trình Thiên Miểu dùng chủy thủ nhẹ nhàng vạch lên mặt Lý Thiện, vẽ ra rất nhiều vết máu, mà Lý Thiện mặt tái nhợt, khóe miệng có máu không ngừng chảy ra. Trình Thiên Miểu một quyền không chỉ đánh nát cằm của hắn, còn đánh nát hàm răng của hắn.
"Có phải hay không đã cho là ta cũng đã chết?" Trình Thiên Miểu thanh âm run rẩy, còn có sự cẩn nhẫn. Lý Thiện trong mắt tất cả đều là ngập trời sợ hãi cùng cầu xin.
"Nghĩ tới ta thả ngươi?" Trình Thiên Miểu bỗng nhiên nở nụ cười, cười là như vậy kiều mỵ, làm cho người ta nhìn xem ngây ngốc. Lý Thiện mới trừng lớn mắt, tư duy bỗng nhiên đình chỉ. Thẩm Mục Bạch lại kinh hãi, là mị thuật!
"Ngươi không phải muốn ta sao?"
Trình Thiên Miểu cười kiều diễm đến cực hạn. Lý Thiện trong mắt một mảnh si mê cùng tham lam.
"Ha ha ~~"
Trình Thiên Miểu nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn chủy thủ, cẩn thận để lên mũi Lý Thiện, chậm rãi cắt đi xuống. Đau đớn kịch liệt đem thần trí Lý Thiện quay lại, máu, máu giống suối phun bắn ra khắp nơi. Lý Thiện cái gì cũng kêu không được, chỉ có thể ở trong cổ họng thống khổ rên.
"Thật sự là đau sao? Ngươi bây giờ đau tính là cái gì?"
Trình Thiên Miểu khẩu khí nói là không ra quỷ dị, điểm ấy đau,có thể so được với Thượng Thanh Vân đau sao? Trình Thiên Miểu đen mặt, đem chủy thủ lại chậm rãi hướng về phía Lý Thiện một bên lỗ tai, hơn cẩn thận cắt xuống dưới.
"Có đau hay không, ân?"
Trình Thiên Miểu lại cười sáng lạn, đem chủy thủ lại đưa về phía Lý Thiện móc một con mắt.
"Đủ."
Thẩm Mục Bạch rốt cục nhìn không được ra tiếng ngăn lại. Không phải bởi vì không quen nhìn người nam nhân trước mắt này chịu tra tấn, mà là không muốn xem đến nàng như vậy tra tấn chính mình.
"Đủ? Điểm ấy làm sao có thể đủ?"
Trình Thiên Miểu hung tợn nói ra những lời này, như sét đánh chuyển thế rất nhanh đem chủy thủ đâm vào móc ra một con mắt khác của Lý Thiện,mới ác liệt chuẩn bị đem con mắt đó lấy ra.
"Đủ, ta nói đủ!"
Thẩm Mục Bạch bỗng nhiên xông lên, một phen cầm tay Trình Thiên Miểu, đem Trình Thiên Miểu kéo tới phía sau.
"Làm sao có thể đủ, vĩnh viễn cũng không đủ!"
Trình Thiên Miểu quát khẽ, trong thanh âm lại dẫn theo tiếng khóc nức nở. Thẩm Mục Bạch thật sâu nhíu mày, bỗng nhiên đem nàng thân hình run run gắt gao ôm vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi:
"Đủ, tất cả đều đủ, như ngươi vậy không phải là tra tấn hắn, là tra tấn chính ngươi. Nếu người kia biết ngươi như vậy, ngươi nói hắn có thể an tâm sao?"
Trình Thiên Miểu vốn là muốn giãy dụa, nhưng thân thể đột nhiên cứng đờ, nước mắt chậm rãi trượt ra khỏi hốc mắt. Đúng vậy,nếu Thanh Vân còn sống, hắn hi vọng nhìn đến bộ dạng này sao? Thẩm Mục trong lòng giờ phút này run rẩy ôm thiên hạ yếu đuối, ở trong lòng thở dài, vươn tay lấy chủy thủ trong tay Trình Thiên Miểu, thu vào.
"Gϊếŧ hắn rồi thì tốt."
Thẩm Mục Bạch thuận tay cầm vũ khí lên hướng sang bên cạnh, vận công hướng gương mặt đau đớn sớm biến hình của Lý Thiện đâm tới.Lý Thiện mới trừng mắt chỉ là còn có một ánh mắt, đã chết.
"Chúng ta đi thôi." Thẩm Mục Bạch nhẹ nhàng vỗ vỗ Trình Thiên Miểu phía sau lưng, ôn nhu nói xong.
Trình Thiên Miểu quay đầu nhìn đến Lý Thiện đã chết, cắn cắn môi, đè nén chính mình trong mắt đầy nước mắt. Hai người lặng lẽ ra khỏi quân doanh, dọc theo đường đi, Trình Thiên Miểu không nói được một lời, chính là cúi đầu đi. Thẩm Mục Bạch vài lần định mở lời, lại cuối cùng cũng không nói lời nào.
Đi mệt, Trình Thiên Miểu ngay tại chỗ ngồi xuống, si ngốc vuốt chiếc vòng trên tay mình, không nói được một lời. Thẩm Mục Bạch ngồi ở bên cạnh, nhìn chung quanh, bóng đêm có chút u ám, thật đúng là không biết hiện tại nên đi đến không. Nhưng là, trong lòng mình cũng hiểu được, giờ phút này nghĩ chính mình không rời đi nàng, tưởng bồi ở cạnh nàng. Trình Thiên Miểu cũng không biết mình là khi nào thì ngủ quên mất, chính là khi tỉnh lại kinh ngạc phát hiện mình gối đầu trên đùi Thẩm Mục Bạch.
Một cái giật mình, Trình Thiên Miểu mạnh mẽ đứng dậy, Thẩm Mục Bạch bị động tác của nàng tỉnh lại, mỉm cười nhìn nàng.
"Đỡ hơn nhiều không?" Thẩm Mục Bạch chính là ôn nhu cười nhìn thiên hạ trước mắt.
Không hỏi chính thân thể của hắn có tốt không. Trình Thiên Miểu nhất thời giật mình, không biết trả lời như thế nào.
"Đói bụng không?" Thẩm Mục Bạch thấy thế không có truy vấn lại, chính là cười hỏi một vấn đề.
"Đói bụng." Trình Thiên Miểu trả lời, chờ nói ra lời này mới phát hiện chính mình dường như không chỉ lần đầu tiên đối với hắn nói lời như vậy.
"Chúng ta đi ăn cơm, bất quá, trước tiên đem quần áo này cởi bỏ." Thẩm Mục Bạch mỉm cười chỉ chỉ Trình Thiên Miểu còn mặc lên người y phục binh lính.
Trình Thiên Miểu ngẩn người, trong mắt nhu hòa nhìn xuống dưới, bỏ đi trên người y phục cồng kềnh gọi khó nghe là quần áo.
"Ngươi tại sao muốn giúp ta?" Trình Thiên Miểu nhìn bên cạnh mỉm cười nhìn mình nam tử, thản nhiên hỏi.
"Cho là chân gà thù lao đi." Thẩm Mục Bạch trợn mắt nói dối.
"Ta đoán chừng là thiên hạ quý nhất một cái chân gà."
Trình Thiên Miểu nở nụ cười khổ. Thẩm Mục Bạch thấy thật xấu hổ,mình lúc đó chính là dùng cái quẻ kia đến trao đổi chân gà. Nhìn người trước mắt cười khổ, Thẩm Mục Bạch tâm có chút đau, chuyển chủ đề:
"Muốn ăn chút gì không?"
"Tùy tiện đi." Trình Thiên Miểu hạ mắt, tùy ý đáp trả. Bởi vì dường như lúc này cũng không có gì quan trọng nữa.
"Kia, ta mời." Thẩm Mục đi về phía trước,vừa đi vừa nói "Tìm quán nào ngon ăn đi!!."
"Được." Trình Thiên Miểu vẫn là không chút để ý đáp trả. Mặt trời, dần dần dâng lên. Dưới ánh mặt trời,bóng hai người kéo vô cùng dài. Thẩm Mục Bạch quay đầu nhìn Trình Thiên Miểu trong mắt có nàng thật sâu đau thương, bỗng nhiên trong lòng có cái quyết định. Nghĩ tạm thời nên ở cạnh nàng. Muốn cho nàng không hề bi thương.