Bản thân mình muốn hiện tại thay đổi tất cả
Bởi vì nụ cười của nàng bây giờ không phải chân thật!
Mưa rơi tí tách, gió lạnh nhẹ thổi qua.
Vô hồn không quay đầu, ra khỏi cánh rừng, bóng dáng biến mất.
Ảm Đạm tựa vào cạnh cửa nhà gỗ, nhìn mưa phùn, ánh mắt trầm xuống. Bỗng nhiên căng thẳng, trên lưng đôi tay nhỏ bé mềm mại. Ảm Đạm ngẩng đầu, thản nhiên cười. Xoay người ôm người đứng phía sau vào lòng, ôn nhu hỏi: "Dậy làm gì sao không ngủ nữa?"
Nhược Khả Phi cúi đầu không nói gì, càng ôm chặt Ảm Đạm
"Làm sao vậy?" Nụ cười trên mặt Ảm Đạm biến mất, có chút khẩn trương nhìn người trong lòng.
"Không biết, trong lòng cảm thấy trống vắng, là lạ." Nhược Khả Phi nhíu mày, nhẹ nói. Rốt cuộc làm sao thế này? Cô Vân bên cạnh mình, nhưng vì sao cảm thấy xa xôi. Càng cảm thấy xa xôi, càng ôm chặt hắn, muốn cảm thấy sự tồn tại của hắn.
Đáy mắt Ảm Đạm hiện lên một tia hàn quang lạnh lẽo, thanh âm càng ôn nhu ;"Ta vẫn ở bên cạnh nàng, có phải trong bụng có đứa nhỏ, trong lòng luôn không yên?"
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Ảm Đạm bất lực trả lời: "Có lẽ là có chút buồn."
Ít ngày nữa chúng ta đi ra ngoài du ngoạn được không?"Ảm Đạm vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Nhược Khả Phi.
"n." Nhược Khả Phi không có nói nhiều, ôn thuần gật đầu.
"Lạnh không?" Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi chỉ mặc quần áo đơn bạc liền hỏi:
"Không lạnh." Nhược Khả Phi ôn nhu nở nụ cười, vươn tay ôm cổ Ảm Đạm liền hôn lên môi hắn. Nhược Khả Phi lẳng lặng nhắm mắt lại, hôn người trước mắt. Môi Cô Vân lúc nào có chút lạnh? Nhược Khả Phi hơi hơi nhíu mi, trong lòng vừa hiện lên ý nghĩ, lập tức hoàn toàn biến mất.
Ảm Đạm giật mình, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh phóng đại trước mắt, nàng hôn mình? Đôi môi nhỏ mềm mại, hương vị ngọt ngào đầu lưỡi chậm rãi thăm dò tiến vào. Ảm Đạm hai mắt nhắm nghiền, đáp lại. Ôn nhu hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, tiếng thở càng ngày càng gấp. Ảm Đạm bỗng nhiên luyến tiếc buông thân mình mềm mại ấm áp trong lòng. Thì ra, hôn là cảm giác như vậy sao? Làm cho người ta không muốn dừng lại.
Hai người thở hổn hển, rồi mới tách ra. Nhược Khả Phi như không có ý buông tha, Khả Phi tinh tế hôn trên mặt, lên cằm Ảm Đạm,kiễng chân hôn lên cổ hắn.
Ảm Đạm hoàn toàn cứng đờ, tùy ý Nhược Khả Phi hôn. Hạ thân bắt đầu khô nóng. Ảm Đạm cầm vai Nhược Khả Phi đem nàng dời ra.
"Cô Vân?" Nhược Khả Phi tròn mắt nhìn vẻ mặt quái dị của Ảm Đạm, trong mắt thản nhiên nghi hoặc, còn có ủy khuất. Cô Vân chưa từng cự tuyệt khi mình hôn a.
"Đứa ngốc,nàng bây giờ có đứa nhỏ a, nàng muốn phạm sai lầm sao?" Ảm Đạm cười khổ, nhìn Khả Phi ủy khuất, trong lòng có chút không đành lòng. Vì sao?
"Nga ~~" Nhược Khả Phi giật mình, phục hồi tinh thần, thân thủ sờ bụng bằng phẳng.Nơi này có đứa bé rồi, chính bản thân mình đôi khi bất tri bất giác quên, cảm giác càng ngày càng lạ, ở đây, lại có thể có sinh mệnh. Mười tháng mới có thể sinh ra? Bản thân mình phải cách xa hắn mười tháng?
"Đang suy nghĩ gì?" Ảm Đạm nhìn Nhược Khả Phi biểu tình mờ mịt, biết nàng đang nghi hoặc trong bụng mình là tiểu sinh mạng. Vì sao bản thân mình cảm thấy trước mắt Nhược Khả Phi đang mờ mịt có chút đáng yêu?
"Nghĩ về tiểu sinh mạng trong bụng." Nhược Khả Phi ngây ngốc nói. Giờ phút này nàng không còn là nữ nhân tàn khốc, lạnh lẽo trước kia, nàng bây giờ là cô gái ngây thơ không biết gì.
"Ha ha ~~" Ảm Đạm nghe Nhược Khả Phi nói nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng sờ bụng bằng phẳng nói, "Về sau ở đây sẽ lớn lên"
"Ta cũng biết vậy." Nhược Khả Phi chép miệng nói thầm. Bản thân đương nhiên biết thai nhi trong bụng bình thường bốn tháng mới bắt đầu thấy, năm tháng là thời điểm thấy được rõ ràng. Nhưng mà, vẫn cảm thấy rất quái dị a.
"Về sau bụng lớn sẽ không đi được." Ảm Đạm nhìn thần sắc phức tạp của Nhược Khả Phi.
"Nói bậy." Nhược Khả Phi trừng mắt nhìn Ảm Đạm, mặc dù mang thai cảm giác rất kỳ quái, nhưng đây là điều cơ bản mà mình biết đến. Vươn tay nhéo Ảm Đạm căm hận nói, "Đi không được thì chàng cõng ta."
Ảm Đạm cảm thấy trong ngực hơi đau đớn mỉm cười, vươn tay cầm đôi tay nhỏ bé của Nhược Khả Phi, chậm rãi đặt lên môi nhẹ nhàng hôn, cười rộ lên:"Đương nhiên là ta cõng nàng."
"Hừ." Nhược Khả Phi cúi đầu hừ một tiếng, dựa sát vào trong long Ảm Đạm.
Ảm Đạm cúi đầu nhìn thiên hạ ở trong lòng, mỉm cười. Lúc này đây, ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện, nụ cười kia thản nhiên rõ ràng truyền thẳng đến đáy mắt.
Ảm Đạm chậm rãi vươn tay, cực nhanh điểm huyệt ngủ của Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi không phát hiện thân mình đã muốn mềm tuột xuống. Ảm Đạm ôm Nhược Khả Phi vào trong phòng.
Đặt Nhược Khả Phi lên giường, Ảm Đạm nhẹ nhàng tháo giày cho Nhược Khả Phi, nhìn chằm chằm thiên hạ trên giường. Trong lòng có chút khủng hoảng, không nghĩ sẽ cùng nàng tại đây ở chung. Nhưng trong lòng vì sao có cảm giác này, bản thân mình nghĩ thế nào cũng không thông.
Ảm Đạm cúi xuống cẩn thận vén tóc trên trán Nhược Khả Phi hôn rồi mới xoay người ra khỏi phòng. Mà chính hắn cũng không ý thức hiện giờ Nhược Khả Phi đã ngủ say, hoàn toàn không cần hắn hôn theo thói quen.
Ảm Đạm đứng trước cửa nhìn mưa bên ngoài trời, ánh mắt lạnh như băng. Lặng lẽ bước đi trong mưa.
Rời xa nhà gỗ, Ảm Đạm chắp tay sau lưng đứng lặng trong rừng, thản nhiên hô: "Thiên vô."
" Chủ Nhân có gì phân phó?". Nam tử mạnh mẽ cả người ướt đẫm bỗng nhiên ra quỳ trước mặt Ảm Đạm.
"Đi, tăng người tìm Hiên Viên Cô Vân cùng Diêm Vương." Chậm rãi, lời nói Ảm Đạm âm trầm:"Không cần sống."
"Vâng" nam tử Thiên Vô trịnh trọng lên tiếng.
"Có thể điều động toàn bộ người chữ thiên." Ảm Đạm lơ đãng để lại một câu kinh nhưng lại khiến thiên vô cả kinh, như quăng cả tảng đá lớn vào long hồ yên ả vậy.
"Vâng" trên mặt thiên vô cũng không biểu tình, lạnh lùng nói, Chủ Nhân làm gì luôn luôn có ý nghĩ của mình!
"Đi thôi." Ảm Đạm chắp tay sau lưng đi ra ngoài cánh rừng. "Nơi này không cần người canh giữ hạ chữ thiên cho lui xuống (sẽ đem chữ lót cùng trung chữ lót nhân điều lại đây)"
" Thuộc hạ cáo lui." Thiên vô âm thầm kinh hãi.
Mưa, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt Ảm Đạm, Ảm Đạm thân thủ lột mặt nạ xuống, rảo bước tiến vào phủ đệ, Nhị Đương gia vội vàng cầm theo cây dù ra đón.
"Chủ Nhân, người ướt đẫm." Nhị Đương gia kêu to, nhìn Ảm Đạm từ đầu đến chân quần áo đều ướt đẫm.
"Chủ nhân!!!!." Ảm đạm không để ý Nhị Đương gia kêu to, thản nhiên rời bước lên phía trước, đi vào trong đình viện.
Nhị Đương gia ngẩn ra, theo sát phía sau.
Hai người đứng trong đình, Ảm Đạm nhìn giọt mưa rơi trong hồ nổi lên sóng gợn, im lặng không có lên tiếng. Nhị Đương gia cũng không nói gì chỉ lẳng lặng đứng phía sau.
"Thật lâu trước đây, ngươi cũng đã nói ngươi có nương tử, đúng không?" Ảm Đạm bỗng nhiên lên tiếng nói. Nhị Đương gia thật ra trước đây gặp rất nhiều giai nhân, cũng gặp nhiều kĩ nữ thanh lâu, nhưng chưa có qua đêm với bất kỳ nữ nhân nào.
"Chủ Nhân?" Nhị Đương gia nghi hoặc nhìn khuôn mặt Ảm Đạm không chút thay đổi. Ảm Đạm không nói gì chỉ nhìn mưa trong hố.
"Vâng, thuộc hạ có nương tử”.Nhị Đương gia nở nụ cười. Chủ Nhân không phải đã sớm biết tất cả sao, vì sao bây giờ đột nhiên hỏi như vậy?
Bản thân mình vốn có một nương tử tương thân tương ái, nhưng cha mẹ lại cố chấp nạp thêm tiểu thϊếp cho mình, nói cái gì cũng không nghe. Bản thân mình đối với tiểu thϊếp kia không quan tâm đến nàng, nàng nấu canh cho mình mình không uống, nàng khâu quần áo mình cũng không mặc, cho tới bây giờ chưa từng qua đêm ở chỗ nàng.Nàng lạnh nhạt với tất cả, chỉ biết chịu khổ yên lặng và chấp nhận. Khi đó, bản thân mình cảm thấy có nương tử của mình là đủ rồi, nương tử của mình là Ôn Nhu xinh đẹp như vậy. Cho đến ngày đó gia có biển, mình bị giam cần một số tiền lớn để chuộc mình ra ngoài. Trong ngục giam sặc mùi ẩm ướt tuỵệt nhiên không sốt ruột, bởi vì chính bản thân mình biết, nương tử nhất định sẽ bán của cải trang sức của nàng lấy tiền tới cứu mình ra ngoài.
Quả nhiên, qua mấy ngày mình được thả ra ngoài, mừng rỡ về nhà, nhìn bóng dáng tiều tuỵ của cha mẹ. Không thấy nương tử, cũng thấy có tiểu thϊếp, cha mẹ mắng bản thân mình không có lương tâm, khóc, đứt quãng đem sự thật nói ra, bản thân mình mới biết. Lúc mình vừa mới vào ngục ngày đầu tiên, nương tử liền mang theo trang sức đáng giá trong nhà cùng hạ nhân bỏ trốn. Còn tiểu thϊếp không có trang sức bán lấy tiền, chỉ có thể bán mình vào thanh lâu đổi lấy một lượng lớn bạc cứu mình ra. Mà ngay khi mình ra tù nàng liền tự sát. Từ đó về sau, trong lòng mình chỉ có nàng là nương tử.Nàng vĩnh viễn ở trong lòng mình.
Nhớ lại, Nhị Đương gia sắc mặt dần dần chùng xuống. Bản thân mình nợ nàng đời này cũng không trả hết.
"Ngươi thực yêu nương tử của ngươi sao?" Ảm Đạm mông lung nhìn bầu trời bao la, thản nhiên nói.
Nhị Đương gia cười rộ lên, không trả lời vấn đề này, chỉ nhẹ nhàng nói: "Trong lòng ta, từ nay về sau chỉ có thể chứa một người là nàng."
"Ha ha." Ảm Đạm thản nhiên cười rộ lên, không nói gì thêm.
Nhị Đương gia nhìn mặt Ảm Đạm, có chút khó hiểu. Bỗng nhiên, trong lòng kinh động, hay là, Chủ nhân đó có người trong lòng?!!
Mà ở dưới chân núi, Hiên Viên Cô Vân cùng Diêm Diễm đang lườm nhau.
Cảm giác duy nhất.
Lạnh.
Hai người trần như nhộng ngồi trong miếu, trong mắt khó hiểu. Kinh mạch trên người dường như đã sớm khôi phục, chân khí thông thuận. Đây là chuyện gì?
Ở phía xa trên sơn đạo, vài thanh âm vang lên dường như đang tranh chấp cái gì.
"Nương tử nói mặc kệ bọn họ là thật sự sao?"
"Vô nghĩa, muốn xen vào thì ngươi đi mà coi."
"Nhưng là, y phục cũng không có, có phải có điểm rất....."
Diêm Diễm cùng Hiên Viên Cô Vân không nói gì mắt nhìn về phía bốn phía. Võ công khôi phục, xem ra là được người cứu rồi, nhưng vì sao trên người một bộ y phục cũng không có? Là ai cứu mình đây?
"Trước hết phải tìm y phục." Thật lâu sau, Hiên Viên Cô Vân nói.
Diêm Diễm nhìn chung quanh miếu đổ nát, quần áo thì không có, nhưng vải thì có.
"Trước quấn tạm rồi đi tìm quần áo." Diêm Diễm bất đắc dĩ nói.
"Sao lại như vậy, xảy ra chuyện gì?" Hiên Viên mặt không đổi sắc đem vải rách quấn lên người, lại kéo xuống đưa cho Diêm Diễm.
Diêm Diễm nhận lấy, tự nhiên hiểu được hắn hỏi cái gì. Diêm Diễm cúi đầu thở dài: "Chỉ sợ nàng giờ này đã bị trúng vu thuật biến Ảm Đạm trở thành ngươi. Vô Hồn cự tuyệt làm thế thân của ngươi.
Sắc mặt Hiên Viên Cô Vân trầm xuống.
"Hừ." Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng hừ một tiếng, giọng mỉa mai ý cười hiện lên trên miệng, "Chúng ta đi xem."
"n." Diêm Diễm cúi đầu nhìn Huyền Thiết Kiếm, nhặt lên,thầm nghĩ người cứu mình thật chu đáo, vũ khí cũng nhặt giúp mình. Nhưng lại đem quần áo lột sạch.
Hai người bọc vải rách, đợi trời tối mới đến vùng phụ cận trộm hai bộ quần áo mặc rồi mới dám đi ra gặp người.
Hiên Viên Cô Vân kéo kéo góc áo, chau mày, bây giờ chỉ có thể liên hệ với lực lượng bọn họ trước, nhưng mình không yên lòng Phi nhi, hay là tìm được nàng trước rồi nói sau. Ảm Đạm, hắn quả nhiên là người đáng sợ, có thể ở thời khắc cuối cùng đánh lén mình. Đau đầu nhất là, võ công của hắn không phải bình thường, thực lực trong tay hắn cũng không thể khinh thường.
Trầm mặc một lát, Diêm Diễm bỗng lên tiếng nói: "Trước tiên liên hệ với Vô Hồn đi."
Hiên Viên Cô Vân nhìn Diêm Diễm, có chút do dự nói:"Vô Hồn có thái độ gì "
"Hắn là người ngu, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý với ý kiến của Ảm Đạm, đây cũng là ưu điểm của hắn." Diêm Diễm không biết khen hay chê hắn.
"Có biện pháp tìm được hắn?" Hiên Viên Cô Vân trầm ngâm hỏi vấn đề suy nghĩ trong lòng. Nhớ lại lúc cùng tìm giải được cho Phi Nhi, Vô Hồn có vẻ thẳng thắn.
"Có thể tìm hắn." Diêm Diễm khẳng định trả lời, "Hắn hẳn biết rõ nàng bị đưa đi đâu. Đi theo hắn có thể tiết kiệm nhiều việc."
"Tìm hắn như thế nào?" Hiên Viên Cô Vân nghi hoặc.
"Đi nhiệm vụ các. Thiên hạ sát thủ độc lai độc vãn cùng tổ chức sát thủ đều sinh ra từ đó." Diêm Diễm cau mày, "Thanh thánh quốc nhiệm vụ các hình như ở kinh thành tại một sòng bạc dưới long đất nói mấy câu hắn sẽ biết là ta."
Hiên Viên Cô Vân híp mắt, thản nhiên gật đầu.
Vài ngày sau, Vô Hồn cùng hai người gặp lại.
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Vô Hồn, hai người trong lòng trầm xuống.
"Nàng mang thai." Vô Hồn nhìn thấy hai người không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đem tình cảnh Nhược Khả Phi bây giờ nói ra.
"Cái gì?!" Hiên Viên Cô Vân kinh hô, trên mặt thần sắc biến đổi không ngừng. Diêm Diễm cũng cả kinh trừng lớn mắt. Nàng mang thai được bao lâu. Chẳng lẽ Ảm Đạm đã làm gì nàng? Không đúng, thời gian không đúng.
"Nghi ngờ gì, ngươi khẩn trương cái cọng lông." Vô Hồn tức giận nói, "Anh ta chưa chạm qua nàng!"
Hiên Viên Cô Vân trầm mặc, trên mặt biểu tình phấn khích.
"Đem người nữ nhân của ngươi về, nàng cười hiện tại đều là giả dối." Vô Hồn trắng ra.
"Vì sao giúp ta?" Hiên Viên Cô Vân nhìn Vô Hồn nghiêm túc hỏi, không phải hoài nghi, mà là thật sự khẳng định hỏi.
"Cần lý do?" Vô Hồn nâng khóe miệng, ánh mắt chấp nhất của Hiên Viên Cô Vân, là thở dài rồi mới cười khó coi, "Ta thích nàng là được rồi? Nhưng không phải thích nàng. Thầm nghĩ gặp được nàng là cao hứng rồi. Nhưng người có thể làm cho nàng cao hứng không phải ta, chỉ có ngươi. Cho nên, không có biện pháp đành phải giúp ngươi." Ngữ khí lộ vẻ bất đắc dĩ, nhún vai, một bộ bộ dạng giống như không sao cả.
Không chút để ý nói lại làm cho hai người đều ngơ ngẩn,cả kinh.
Sau một lúc lâu, ba người trầm mặc không nói gì, trong không khí một mảnh tĩnh mịch.
"Cám ơn." Thật lâu sau, Hiên Viên Cô Vân mới nghẹn ra hai chữ, giọng điệu ý vị phức tạp không cần nói cũng biết.
"Đừng sốt ruột như vậy, bây giờ nàng trúng vu thuật, hoàn toàn đem đại ca ta trở thành ngươi." Vô Hồn chau mày, "Vậy vu thuật ngươi hạ lên nàng đối đại ca trung thành, giống như trước." Bản thân mình lúc đến còn gϊếŧ chết hai người theo dõi, không biết còn có những người khác theo dõi không.
"Vậy làm như thế nào mới tốt?" Diêm Diễm phát hiện sự tình dường như không dễ dàng có thể giải quyết như vậy.
"Không biết." Vô Hồn nói ra đáp án, rõ ràng mình quả thật không biết nên làm sao bây giờ. Chưa từng nghe qua tà môn vu thuật, có thể đem một người hoàn toàn thay thành một người khác. Bản thân mình chỉ biết người biết vu thuật kia là người nam đảo nhân, còn lại một mực không biết.
"Ta muốn thấy nàng." Hiên Viên Cô Vân chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.
"Có thể. Bọn họ ngụ trong nhà gỗ trong một rừng cây, bất quá chung quanh nhiều cao thủ gác, muốn thuận lợi ẩn núp đi vào không có khả năng." Vô Hồn cắn môi, cúi đầu nói, "Chỉ là đại ca hình như muốn nàng ra ngoài du ngoạn, lúc này nghĩ biện pháp tìm cơ hội cùng nàng gặp mặt thật ra có thể."
Hiên Viên Cô Vân nghe xong không nói gì thêm, lâm vào trầm tư. Bản thân mình nhớ rõ, trước kia bên người Phi nhi là nha hoàn Tiểu Vũ! Là nàng mang đi Phi nhi, khi đó trên người nàng đã xảy ra chuyện không tầm thường.Sau đành hỏi qua phụ hoàng, phụ hoàng muốn mình cùng hắn đánh cờ rồi mới nói cho mình hồi sự. Trên đời trừ bỏ cổ có thể làm cho nhân quên mất mình là ai ngoài ra còn có vu thuật?! Không thể tin được. Không cần đưa vào trong cơ thể bất kỳ vật gì cũng có thể khống chế tư duy người đó. Như vậy, Phi nhi bây giờ cũng là tình huống như vậy?
"Hiên Viên?" Hai người sửng sốt kêu Hiên Viên Cô Vân.
"n, ta suy nghĩ làm giải vu thuật trên người Phi nhi." Hiên Viên Cô Vân ngẩng đầu, chau mày. Dường như có manh mối mình không nắm bắt được?
.......
"Cô Vân, Cô Vân ~~~" thanh âm êm ái trong phòng im ắng vang lên. Thanh âm Nhược Khả Phi làm Ảm Đạm đột nhiên bừng tỉnh. Thắp sáng ngọn nến, nhìn thấy khuôn mặt Nhược Khả Phi đau đớn, miệng đang không ngừng gọi tên Hiên Viên Cô Vân.
"Ta ở đây, ta ở đây." Ảm Đạm cúi đầu bên tai Nhược Khả Phi lẩm bẩm, nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm mại, nhỏ bé củaNhược Khả Phi.
"Không, không, không phải Cô Vân ~~" Nhược Khả Phi đứt quãng nói, Ảm Đạm cả kinh chau mày, nhìn chăm chú mới thấy Nhược Khả Phi gắt gao nhắm mắt không có tỉnh, rồi mới thoáng yên lòng. Thì ra đang nằm mơ sao? Bàn tay Nhược Khả Phi muốn rút ra khỏi bàn tay đang bị Ảm Đạm giữ lại.