Chương 108

Lúc mọi người tiến vào điện, phương trượng trong bộ áo cà sa đã đứng đợi được một lúc rồi, nghe tiếng bước chân của cả đoàn, phương trượng quay đầu lại.

“Tham kiến phương trượng chủ trì!”

Cả nhóm cùng hành lễ. Nhìn lại trước mắt thấy phương trượng dáng vẻ thong dong, mi dài râu dài, đôi mắt sắc sảo.

“Các vị thí chủ cần gì?”

Chủ trì phương trượng nhẹ nhàng hỏi. Sau điện, Minh Nguyệt cẩn thận lắng nghe thanh âm trong điện. Nàng ở chỗ này, nàng ở rất gần mình. Rất muốn đi ra ngoài nhìn nàng, nhưng bản thân mình lại làm không được. Tiếp tục nghe, lại nghe được tin tức khiến mình kinh ngạc và đau đớn. Ly Tâm độc? Nàng lại trúng loại độc khủng bố như vậy. Thời gian của nàng chỉ còn hai năm sao? Kim chi tinh, ở chỗ cao nhất trên Phật tháp, cũng là vật rất trân quý của hộ quốc tự, sư phó sẽ cho sao?

"Vật là vật chết, người là người sống. Vật chết so với người sống, tự nhiên người sống quan trọng hơn."

Chủ trì phương trượng lẳng lặng nghe mục đích của mấy người Hiên Viên Cô Vân, thản nhiên nói ra nói như vậy.

"Ý chủ trì phương trượng là có thể đem kim tinh túy cho chúng tôi?"

Hiên Viên Cô Vân hưng phấn nói. Chủ trì phương trượng gật gật đầu:

"Thỉnh các vị thí chủ ở lại đây đợi vài ngày, vật đó dù sao cũng là bảo vật trấn tự của chúng ta, đợi chúng ta cúng bái hành lễ xong thì mời vị nữ thí chủ này đến nhận."

Mọi người nhìn nhau một cái, khuôn mặt bất giác thả lỏng. Không nghĩ tới Kim chi tinh lại dễ dàng lấy được như thế, xem ra vị phương trượng trước mắt này không phải là người không hiểu lí lẽ.

"Như vậy, thực cám ơn phương trượng, chúng tôi rất muốn gửi đến quý tự chút tiền dầu vừng."

Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng thở ra, trong thanh âm tràn đầy vui sướиɠ.

"Thời gian tiến hành cúng bái hành lễ ta sẽ cho người thông tri đến các vị thí chủ. Các vị thí chủ đường xa đến đây, chắc cũng mệt mỏi rồi, xin mời dùng chút cơm thanh đạm rồi nghỉ ngơi." - Chủ trì phương trượng khẽ gật đầu, tiếp tục nói - "Bần tăng cáo từ trước."

Mọi người nhìn theo phương trượng rời đi, sau đó, tiểu hòa thượng liền dẫn mọi người đi hướng tới trà phòng dành cho khách nhân. Sau điện, Minh Nguyệt đi theo chủ trì, muốn nói lại thôi.

"Minh Nguyệt a ~~" bỗng nhiên chủ trì mở miệng, thanh âm hư vô mờ mịt.

"Có đệ tử, sư phó." Minh Nguyệt trong lòng căng thẳng, đáp lại.

"Con có nghĩ vi sư giao Kim chi tinh ra bởi cho rằng nàng là nghiệp chướng của con?" Chủ trì phương trượng đứng, xoay người nhìn Minh Nguyệt có chút co quắp.

Minh Nguyệt có chút mờ mịt nhìn chủ trì phương trượng, vốn dĩ hắn đúng là nghĩ như thế, nhưng hiện tại cảm thấy không đúng.

"Vi sư ở trước điện đã nói rất rõ ràng. Vật dù sao cũng là là vật chết, người là người sống. Vật chết sao có thể so sánh được với người sống?"

Chủ trì phương trượng thản nhiên nói, ngụ ý rất rõ ràng, không phải vì người cần Kim chi tinh là Nhược Khả Phi nên mới đưa ra, mà bất cứ người nào cần vật kia cứu mạng cũng đều đưa ra cả.

"Sư phó, là đệ tử ngu độn." Minh Nguyệt cúi đầu nói thật nhỏ.

"Ngày mai, ngươi đi tới chỗ cao nhất trên Phật tháp đợi nàng. Có thể cởi bỏ tâm kết của ngươi hay không phải xem lần này." Chủ trì phương trượng thở dài, việc người có thể làm cho đồ nhi bảo bối của mình cũng chỉ vậy thôi.

"Sư phó!" Minh Nguyệt thông suốt ngẩng đầu, mắt tràn ngập sự kinh ngạc nhìn chủ trì phương trượng, trong lòng cảm động vô cùng.

"Đi thôi." Chủ trì phương trượng xoay người, chậm rãi rời đi.

Giữa trưa, trong phòng ăn.

"Hương vị thực không tệ." Hiên Viên Cô Vân sau khi nhấm nháp xong cũng than thở. "Mặc dù là đồ chay, nhưng lại ngon hơn đồ ăn mặn."

Ảm Đạm gắp rau xanh cũng mở miệng tán thưởng. Diêm Diễm miệng không rảnh nói chuyện, gắp liên tiếp. Vô Hồn cùng Bạch Hạnh cũng lẳng lặng ăn không nói một lời, Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn một màn trước mắt. Một bữa cơm mà mất tới gần năm mươi lượng, tuy có vẻ đắt nhưng đó là chỉ nhìn bề ngoài, chứ thực ra nếu đã biết gia tài Ảm Đạm giàu có cỡ nào, vậy giá cả khỏi cần nói.

"Nhưng vì sao chủ trì phương trượng muốn Khả Phi tự mình lấy kim chi tinh? Mà không phải kêu người lấy xuống?" Bạch Hạnh có chút không hiểu. Mọi người cũng có chút khó hiểu, vì sao nàng phải tự mình lêи đỉиɦ tháp để lấy?

"Có lẽ là để tỏ ra tôn trọng đối với trấn tự chi bảo?" Bạch Hạnh thử đoán.

"Có lẽ." Hiên Viên Cô Vân nghĩ cũng chỉ có lý do này.

"Đỉnh tháp có cơ quan gì đó sao, không phải lại có cái Huyễn trận gì đó đi?" Vô Hồn đang nhớ lại đại vụ kỳ quái lúc lấy Hỏa chi tinh.

"Có cần không, nếu chủ trì phương trượng đáp ứng đem vật kia đưa ra hẳn là cũng không làm khó dễ." Ảm Đạm trầm tư nói ra ý nghĩ của mình.

"Bất kể thế nào, chờ bọn họ cúng bái hành lễ xong rồi nói." Hiên Viên Cô Vân cũng đồng ý cách nói của Ảm Đạm, thanh danh Hộ Quốc tự ở Thanh Thánh quốc rất tốt, chắc chắn sẽ không làm việc gì xấu xa.

Ban đêm, ở trong chùa, Hiên Viên Cô Vân tất nhiên cùng Nhược Khả Phi phân phòng nằm ngủ. Hậu viện tự, đại thụ che trời, mát mẻ vô cùng. Ban đêm, gió lạnh thổi qua, làm cho người ta sảng khoái. Nhược Khả Phi tựa vào bên cửa sổ, lẳng lặng đứng, để gió lạnh tùy ý lướt qua khuôn mặt. Trình Thiên Miểu trúng Ly Tâm độc khi đang mang thai, nàng là người mạnh mẽ như vậy, ngay cả bản thân nàng cũng không cách nào tránh được việc như vậy phát sinh sao? Mười sáu năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ Trình Thiên Miểu chỉ là một người bình thường. Thật không ngờ mình cũng có thể sống như một người bình thường, điều mà trước kia vẫn nghĩ chỉ là hy vọng xa vời. Xa xa, một đôi mắt trong suốt nhìn sang bên này, thật lâu thật lâu. Cuối cùng mới đóng cửa sổ nhẹ nhàng rồi chậm rãi rời đi.

Buổi chiều hôm sau, có tiểu hòa thượng đi đến thông tri Nhược Khả Phi đi tới Phật tháp, dặn dò những người khác nhất định phải chờ bên dưới.

"Nữ thí chủ, xin mời." Tiểu hòa thương đưa Nhược Khả Phi tới cửa tháp liền xoay người đứng một bên cửa canh gác.

Nhược Khả Phi quay đầu nhìn mọi người liếc mắt một cái, gật gật đầu, quay đầu vào Phật tháp. Phật tháp tổng cộng có chín tầng, Nhược Khả Phi chậm rãi bước từng bước lên trên. Không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, bích hoạ trên vách tường rất sống động, trong mỗi tầng đều có rất nhiều tượng Phật.

Lên tới tầng cao nhất, nàng cũng có chút thở không ra hơi. Bên dưới tháp tiểu sư phó có nói là ở ngay giữa tầng cao nhất, Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn lại chợt giật mình. Lúc này người đứng ở đó lại có bóng dáng quen thuộc như thế, giống như đã từng gặp. Là ai? Minh Nguyệt sớm nghe được thanh âm, cố gắng kìm nén không tiến lên nghênh đón. Phía sau yên tĩnh trở lại, Minh Nguyệt chậm rãi xoay người lại đối diện đôi mắt kinh ngạc của Nhược Khả Phi.

"Là ngươi." Nhược Khả Phi bình tĩnh trở lại,thản nhiên nói.

"Là ta." Minh Nguyệt trả lời, "Ngươi đã đến rồi."

Nhược Khẻ Phi chợt nhớ tới chủ trì phương trượng yêu cầu chỉ một mình nàng được lên, là bởi vì hắn ở đây sao?

"Chủ trì phương trượng là gì của ngươi......?" Nhược Khả Phi nhíu mày.

"Là sư phó của ta." Minh Nguyệt cười khổ, thật sự gặp nàng, lại không biết nói cái gì cho phải. Nhược Khả Phi lộ ra vẻ hiểu được.

"Ta......"

Minh Nguyệt muốn nói lại thôi. Đối diện ánh mắt lạnh như băng của Nhược Khả Phi, lời gì cũng nói không được. Nhược Khả Phi cũng lẳng lặng đứng, không nói gì.

"Kim chi tinh ở chỗ này." Minh Nguyệt xoay người lấy trên án thờ cách đó mấy thước một vật ánh sắc vàng đưa cho Nhược Khả Phi.

"Cám ơn." Nhược Khả Phi nhận lấy, thản nhiên cảm tạ, xoay người đi xuống lầu.

"Đợi chút!" Minh Nguyệt vội vàng lên tiếng ngăn Nhược Khả Phi lại.

"Chuyện gì?" Nhược Khả Phi không xoay người, lạnh lùng hỏi.

"Nàng, chân của nàng đã khỏi hẳn chưa?" Minh Nguyệt không biết nên nói gì cho phải, khó khăn vội vã thốt ra mấy lời.

"Rất tốt, cám ơn ngươi, cũng nhờ thuốc của ngươi, cũng cám ơn ngươi cứu ta ra khỏi hoàng cung." Nhược Khả Phi khẩu khí không lạnh như băng giống trước, nhưng vẫn thản nhiên.

"Nàng sống tốt chứ?" Minh Nguyệt do dự sau một lúc lâu tiếp tục hỏi - "Hắn, có tốt với nàng không?" kế tiếp lại chìm vào yên lặng.

Nhược Khả Phi chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt phức tạp của Minh Nguyệt, bỗng nhiên khẽ thở dài:

"Ngươi vẫn còn băn khoăn điều gì? Ngươi còn nhớ rõ lúc đầu ta đã nói những gì không?"

Minh Nguyệt đối diện đôi mắt trong suốt của Nhược Khả Phi, giật mình, không rõ Khả Phi định nói gì.

"Ngày ấy, ta đã nói với ngươi, ngươi để cho vị đại thẩm kia chạy thoát, nhất định sẽ có người tìm được ta." Nhược Khả Phi mỉm cười - "Ngươi làm không được."

Đôi mắt Minh Nguyệt tràn ngập phiền muộn, đúng vậy, mính không xuống tay được.

"Mà Cô Vân có thể, nếu như là huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ làm được." Nhược Khả Phi lộ ra ý cười, "Nói cách khác, ngươi biết bản thân mình thua ở chỗ nào không?"

Minh Nguyệt yên lặng nhìn Nhược Khả Phi đưa ra đáp án của nàng.

"Ngươi, không có chấp niệm sâu như hắn." Khuôn mặt Nhược Khả hiện rõ nụ cười ôn nhu, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, dường như đang hồi tưởng chuyện gì vui vẻ.

"Không có chấp niệm sâu như hắn......"

Minh Nguyệt lầm bầm, như mê muội lặp lại lời Nhược Khả Phi. Bởi vì bản thân mình không có chấp niệm sâu như hắn, cho nên bại?

"Cám ơn."

Nhược Khả Phi không có để ý tới Minh Nguyệt đang kinh ngạc, xoay người chậm rãi đi xuống lầu. Minh Nguyệt nhíu mày, muốn gọi lại, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ đi tới.

"Sư phó." Minh Nguyệt quay đầu, kinh ngạc nhìn chủ trì phương trượng xuất hiện ở phía sau mình từ lúc nào.

"Ngồi xuống đi, nghe vi sư kể chuyện xưa." Phương trượng nhẹ nhàng nói.

Minh Nguyệt theo lời ngồi xuống, cẩn thận nghe tiếng bước chân đi xuống lầu dần dần đi xa.

"Một ngàn năm trước, nàng vốn là thần nữ trên trời, lại cùng ngươi thân là ma thần có liên lụy. Thiên Đình giận dữ, đem nàng nhốt xuống Địa Ngục, đánh cho nàng hồn phi phách tán, thần thức tan nát, không cách nào siêu sinh. Tại thời khắc cuối cùng, ngươi vội vàng tiến đến, dùng pháp bảo ngươi dụng tâm (nghĩa là quan tâm chú ý luyện chế) cứu được nàng. Có điều linh hồn nàng dù được bảo tồn, nhưng thân thể bị phá hủy. Ngươi vì muốn gặp lại nàng, liền đầu thai phàm giới. Nhưng mà, pháp bảo ngươi quăng ra đã có thần trí của mình, đã yêu nàng, lại đem hết toàn lực bảo vệ nàng. Cùng nàng chuyển thế."

Chủ trì phương trượng sâu sa nói, sự kinh ngạc trong mắt Minh Nguyệt càng phát ra nồng đậm. Pháp bảo chính là Cửu vương gia sao?

"Cuối cùng người cứu nàng là pháp bảo có thần thức kia, mà không phải là ngươi." Chủ trì phương trượng cuối cùng nói ra tất cả mọi chuyện.

"Đây là sự thật sao?!" Minh Nguyệt sắc mặt trắng bệch. Mọi chuyện là như thế này, cho nên mình cùng nàng hữu duyên vô phận sao?

"Mọi sự có nhân ắt có quả." Chủ trì phương trượng thanh âm hư vô mờ mịt, "Mọi chuyện có thật hay không quan trọng như thế sao? Đây có thể là sự thật cũng có thể là chuyện xưa. Quan trọng là ngươi từ trong chuyện xưa ngộ ra cái gì?"

Chủ trì mệt mỏi cúi đầu, lẳng lặng ngồi nhìn cảm xúc lướt qua mặt hắn

"Cẩn thận suy nghĩ đi, nếu hiểu rõ tất cả rồi thì đến tìm vi sư." Chủ trì phương trượng khẽ thở dài.

Minh Nguyệt một mình tĩnh tọa, tất cả trở nên sáng sủa. Bên dưới tháp mọi người mỉm cười nghênh đón Nhược Khả Phi vừa xuống.

"Lấy được không?" Hiên Viên Cô Vân vội vàng tiến lên, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Ở đây." Nhược Khả Phi mở tay ra, trong tay cầm một vật lấp lóa ánh vàng dưới nắng mặt trời.

"Trên đó không có việc gì chứ?" Hiên Viên Cô Vân có chút bận tâm.

"Không có việc gì, chỉ là cao một chút." Nhược Khả Phi cười nói, không nói cho mọi người chuyện nàng đã gặp ai, bởi vì không cần như vậy.

"Mau ăn vào đi." Ảm Đạm ở bên chen lời.

Nhược Khả Phi đưa kim chi tinh đưa vào miệng, một cảm giác mát lành lan tỏa toàn thân. Nhược Khả Phi thoải mái nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.

"Như thế nào?" trên mặt Ảm Đạm bỗng nhiên nhiên xuất hiện một tia lo lắng, có điều không ai phát hiện ra.

"Hoàn hảo." Nhược Khả Phi nhẹ nhàng thở một tiếng, vừa mới nói xong, trước mắt tối sầm, thân mình mềm mại tuột xuống.

"Phi Nhi!!!" Hiên Viên Cô Vân ôm lấy thân mình Nhược Khả Phi, sốt ruột, sắc mặt đại biến. Mọi người cũng biến sắc.

Đây là chuyện gì?