Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 102

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xuống thuyền, Ảm Đạm tựa như đã lấy lại được cuộc sống, há hốc miệng hít lấy hít để không khí trong lành của đất liền, rồi lại thở ra một hơi thật dài.

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt, bờ cát dài vàng rực rỡ. Trên bờ cát vàng rực là vỏ sò đủ mọi màu sắc, trên bờ biển còn có một ít động vật sinh sống.

Vừa thấy mọi người bước xuống nước, trên mặt biển một đàn cá màu bạc như một dải lụa hẹp tung mình trên mặt nước, lòe lòe phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Trên bờ biển, những con rùa biển kỳ quái nằm úp sấp trên cây, thấy người vừa đi qua liền liên tục nhảy vào trong nước, phát ra nhiều âm thanh bùm bùm liên tiếp.

“ Thật xinh đẹp……..”

Trong lòng mọi người phát ra tiếng than thở. “ Cuối cùng cũng sống lại” mà Ảm Đạm không chú ý cảnh sắc xung quanh, chỉ vuốt lòng ngực của chính mình, thuận thuận khí.

“ Đúng vậy, bước chân đi trên mặt đất cảm giác thật tốt!”

Vô Hồn không sợ chết đứng ở bên cạnh Ảm Đạm vui cười. Diêm Diễm đã sớm thông minh rời đi tìm chỗ cách xa Ảm Đạm. Quả nhiên một lát sau, tiếng kêu thảm thiết của Vô Hồn truyền đến. Lại một lát, trên trán Vô Hồn xuất hiện hai cục u lớn căm tức nhìn Ảm Đạm.

Ảm Đạm vỗ vỗ tay làm như không có việc gì nói: “ Đây là đảo nhỏ không có người ở, nên dựng lều trại đi.”

“ Tại sao phải dựng lều trại?”

Vô Hồn ôm đầu mình ngồi lên bao lớn ngây ngốc hỏi: “ Trực tiếp tìm được con sò mở ra bên trong lấy ngọc trai rồi đi không được hay sao? ”

Kế tiếp, Vô Hồn lại hét thảm một tiếng, trên đầu lại thêm một cục u lớn. Vô Hồn ôm đầu không hiểu nhìn Ảm Đạm.

“ Ngu xuẩn, ta sớm đã nói, con sò kia nếu cạy mở, nó sẽ lập tức tiết ra chất hòa tan ngọc trai ngay. Chúng ta chỉ có đi tìm loại sò đã chết tự nhiên.”

Ảm Đạm đưa mắt ngắm nhìn, nói thêm: “ Có lẽ còn không có đợi người cạy mở, vừa đυ.ng chạm đến liền hòa tan.”

“ Như vậy là tà môn.” Vô Hồn sờ sờ u lớn trên đầu mình, có chút bất mãn. “ Cũng không tính là kỳ quái.”

Hiên Viên Cô Vân suy nghĩ sâu xa, lúc trước tất cả mọi người đã nhìn thấy được Dục Hỏa Phượng Hoàng vốn chỉ có trong thần thoại, mà Bối Xác tiết ra chất gì đó hòa tan ngọc trai thì cũng không có gì là lạ.

“ Nhưng, lão ca, trên thuyền có giường tốt, tại sao chúng ta lại phải làm lều trại vậy?”

Vô Hồn lúc này đã có kinh nghiệm, lắc mình ra cách xa Ảm Đạm rồi mới phát biểu. Biết rõ Ảm Đạm không muốn ở trên thuyền nên mới đề nghị hạ lều trại nhưng cứ muốn hỏi lại.

Ảm Đạm đen sầm mặt, lại muốn động thủ, nhưng phát hiện Vô Hồn đã chạy cách hắn khoảng cách rất ra. Kéo khóe miệng ra: “ Ta sẽ ở lều trại, các người cứ ở trên thuyền đi.”

Có thể ở lại trên đất bằng, đánh chết hắn cũng không trở lại thuyền. Thuyền lay động nhấp nhô, mình đã ói ra hai ngày rồi, lại lên thuyền phun ra tiếp thì xong đời.

“ Đám người kia trước hết đem lều trại dựng lên đi.”

Hiên Viên Cô Vân tức giận cười cười, nhìn hai huynh đệ đấu võ mồm, cảm tình thật tốt. Chợt nhớ đến Hiên Viên Cô Phong, giờ phút này hắn đang làm gì nhỉ?

Mấy nam nhân ba chân bốn cẳng giúp đỡ Ảm Đạm đắp lều trại, Bạch Hạnh lôi kéo Nhược Khả Phi đi dạo trên bờ cát, nhìn cái gì mới lạ cũng đều cảm thán.

Nhược Khả Phi không phải là chưa từng đi qua biển, nhưng cùng nhiều người như vậy cùng đi trên biển cũng là lần đầu tiên. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên người ấm áp, nhìn mấy người đang làm lều trại, Nhược Khả Phi lộ ra ý cười.

Kỳ thực, có tìm ra giải dược hay không đã không còn quan trọng nữa, cùng những người ở đây mỗi ngày trải qua vui vẻ thoải mái, mà Cô Vân luôn ở bên cạnh mình, như vậy là đã đủ. Cô Vân ngây ngốc của mình, vì mình buông tha tất cả vinh hoa phú quý, tất cả quyền thế.

Ánh mắt Nhược Khả Phi dừng lại ở trên người Hiên Viên Cô Vân, giờ phút này hắn cùng Ảm Đạm bàn bạc xem cái cọc nên cắm ở đâu. Dường như Ảm Đạm không đồng ý, hai người đứng đó tranh luận gì đó. Cô Vân …dường như cũng có bằng hũu a. Nhược Khả Phi nhìn bọn họ cười ôn nhu.

“ Khả Phi, ngươi đang nhìn gì thế??”

Bạch Hạnh lôi kéo tay Khả Phi hỏi. “ Nga, không có gì.” Nhược Khả Phi quay qua nhìn vẻ mặt tò mò của Bạch Hạnh: “ Hạnh nhi lần đầu tiên ra biển?”

“ Vâng, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nơi nào xinh đẹp đến như vậy”

Bạch Hạnh dường như rất cao hứng, khom người xuống nhặt lên một cái vỏ sò. Vui sướиɠ nhìn vỏ sò ở trong tay, trước kia nàng cũng đã gặp qua thứ này, rất nhiều nam nhân muốn lấy lòng nàng luôn đưa chút lễ vật ly kì cổ quái, đương nhiên cũng có vỏ sò, nhưng là lần này không giống như vậy. Đây là chính mình ở bãi biển tự tay nhặt lên.

Nhược Khả Phi nhìn Bạch Hạnh cười thỏa mãn, cũng lộ ra nụ cười thản nhiên.

“ Tốt lắm, làm xong rồi….” Ảm Đạm lớn tiếng nói xong.

“ Đêm nay ở chỗ này làm lửa trại nướng thịt ăn”.

“ Có ăn là được!” Diêm Diễm nói gọn gàng dứt khoát.

“ Có thể a” Hiên Viên Cô Vân gật đầu.

Nhược Khả Phi lẳng lặng nhìn mọi người ở bên kia, trừ bỏ Ảm Đạm, Vô Hồn cùng Diêm Diễm cũng đã đem mặt nạ bên ngoài tháo xuống, mỗi người mỗi vẻ đều tuấn mỹ, hợp lại thành một bộ hình ảnh đẹp tuyetj vời.

Mặt Ảm Đạm vẫn luôn mang mặt nạ da người, rốt cục là hình dáng như thế nào?

Trên thuyền, thủy thủ cùng thuyền trưởng lưu lại trông coi, mọi người đem vật dụng cần thiết chuyển xuống. Ở trên đảo tuần tra một vòng quả thật không có phát hiện bất kỳ một người nào.

Mà Vô Hồn vẫn không tin, tìm được trai ngọc cùng vỏ sò liền cạy mở bên trong tìm ngọc trai, kết quả thất bại phát hiện quả nhiên là vừa đυ.ng đến, con sò liền tiết ra một chất kỳ quái đem ngọc trai hòa tan mất. Mà cái không có bị hòa tan thì sau khi Ảm Đạm xem qua lại tiếc nuối nói đây lại không phải là ngọc trai họ muốn tìm.

Ban đêm, mọi người ngồi xung quanh đám lửa trại, Hiên Viên Cô Vân thuần thục nướng cá cùng thịt, Diêm Diễm lại chuyên cần làm người phụ tá, muốn cái gì liền lập tức đưa lên.

Vô Hồn ngồi một chỗ tìm một đống con sò mở ra, nói cũng không tin tay mình lại không nhanh hơn con sò. Ảm Đạm bất đắc dĩ nhìn hành vi của Vô Hồn, Bạch Hạnh thì chạy tới lui đưa trà cho mọi người.

Nhược Khả Phi lấy tay chống lấy cằm, mỉm cười nhìn bộ hình ảnh hài hòa trước mắt.

“ Ảm Đạm……..” Bỗng nhiên Nhược Khả Phi nhẹ nhàng mở miệng.

“ Cái gì?” Ảm Đạm quay đầu khó hiểu nhìn Nhược Khả Phi.

“ Mặt nạ của ngươi, nơi này bị bung nè” Nhược Khả Phi sờ sờ cằm của mình ý bảo Ảm Đạm cởi bỏ mặt nạ da người đang dính ở cằm hắn.

“ Nga, thật không?” Ảm Đạm vươn tay sờ lên cằm của mình, quả nhiên là đã đã muốn rớt ra.

“ Phiền toái” Ảm Đạm nói thầm một câu, thuận tay đem mặt nạ đã muốn rớt tháo xuống, lộ ra khuôn mặt thật của hắn.

Trừ bỏ Vô Hồn thì toàn bộ mọi người đều giật mình, đây là khuôn mặt như thế nào?!!! Làm cho người ta nhìn thấy đều quên mất hô hấp, rốt cục tỏa hào quang lóa mắt.

Ánh sáng mặt trời đang tắt dần, tất cả đều làm nền cho hắn, qua ánh lửa trại xem ra khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được. Vẻ mặt không có vấn đề gì, đem mặt nạ đang cầm trong tay vuốt vuốt nói thầm: “ mặt nạ này cũng nên đổi rồi”.

Vô Hồn kéo kéo khóe miệng, nhìn dáng điệu sửng sốt của mọi người. Bọn họ có phản ứng như thế cũng là bình thường. Nhớ ngày đó Lão ca biếи ŧɦái đi gϊếŧ một người võ công cao cường khó giải quyết. Đối phương vừa nhìn thấy mặt của hắn, biết rõ là tới gϊếŧ hắn lại có thể không có chút phản kháng nào,hắn ngược lại, giống như đang dỗ dành người đó, hai người giống nhau nhắm mắt lại một đao giải quyết.

Đối phương lại có thể phi thường nghe lời nhắm mắt lại, ngay cả lúc chết biểu tình đều là thỏa mãn như vậy. Mà quan trọng nhất, đó lại là một nam nhân!!! Sau đó, hắn không muốn làm cái dạng không có tính khiêu chiến như chuyện vừa rồi, đối mặt với thuộc hạ cũng đeo mặt nạ, là vì bọn thuộc hạ nhìn mặt của hắn mất hồn, ngay cả hắn vừa nói gì cũng không nhớ rõ, điển hình của lam nhan họa thủy!!!

Nữa ngày mọi người mới hồi hồn trở lại, thật là xinh đẹp như không phải là người, giờ phút này trong lòng mọi người đều suy nghĩ như vậy.

“ Sao ngươi lại đột nhiên tháo mặt nạ xuống rồi?” Nhược Khả Phi có chút giật mình hỏi, kỳ thực ý là muốn hỏi vì sao lại khinh địch tháo mặt nạ xuống như vậy, hắn vẫn mang theo mặt nạ không phải là vì không muốn làm cho người khác nhìn được khuôn mặt thật của hắn sao?

“ Hỏng rồi thì phải tháo xuống!” Ảm Đạm trả lời đương nhiên, lại kỳ quái nhìn Nhược Khả Phi, coi như nàng hỏi ra một vấn đề rất bình thường.

“ Trước kia không tháo xuống là vì không bị hư?” Nhược Khả Phi có chút không hiểu được, đây là logic gì đây?

“ Trước kia không tháo xuống là vì nhiều người.” Ảm Đạm trả lời ngắn gọn, ánh mắt quay lại trên tay Hiên Viên Cô Vân,

“ Tuyệt thật” Hiên Viên Cô Vân lấy thịt nướng trong tay, nhìn mặt Ảm Đạm nghiêm trang nói: “ Ngươi tuyệt đối có thể lên làm hoàng hậu Thánh Viễn quốc.”

Ảm Đạm biến sắc, phi thân hướng về phía Hiên Viên Cô Vân đánh tới, Hiên Viên Cô Vân lắc mình một cái tránh thoát, Ảm Đạm lại nhào tới. Diêm Diễm nhìn tay Hiên Viên Cô Vân đang cầm thức ăn liền thấy sốt ruột, lòng đầy căm phẫn gia nhập “ chiến đấu”. Ảm Đạm rõ ràng võ công cao hơn hai người, nhưng hai người võ công cũng không yếu, hai đấu một miễn cưỡng cũng đánh ngang tay.

Vô Hồn nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, tiếp tục tự mình nạy ra các con sò, nhưng là nạy một đống lớn rồi vẫn như trước không thu hoạch được gì.

“ Vô Hồn, đừng nạy nữa, ngày mai lại đi tìm đi”. Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt ảo nảo của Vô Hồn liền lên tiếng ngăn lại. Vô Hồn buồn bực ném vỏ sò trong tay xuống, buồn bã ngồi đó không thèm nhắc lại.

“ Cảm ơn ngươi” Thanh âm ôn nhu của Nhược Khả Phi truyền đến, Vô Hồn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Nhược Khả Phi, không khỏi sửng sốt, tiếp theo hắc hắc cười: “ Này, không có gì mà!”

Bạch Hạnh như có suy nghĩ gì nhìn mặt hai người một chút, tiếp theo lại thêm trà cho chính mình, mày cau lại, giống như chính mình đã phát hiện chuyện gì đó.

Đêm dài, tất cả mọi người đều về thuyền ngủ, Ảm Đạm cảm thấy thỏa mãn vào lều trại, chuẩn bị ngày hôm sau bắt đầu tìm kiếm con sò chết tự nhiên còn lưu lại ngọc. Mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người đau khổ sưu tầm ngọc trai kỳ dị kia, tuy rằng hiếm lạ, nhưng không phải là giống ngũ hành tinh tuý khó tìm được.

Ngày thứ tư đi tìm ngọc trai, chỉ chốc lát đã tìm được hai cái.

“ Cái này cũng muốn ăn luôn?” Vô Hồn nhìn ngọc trai trong tay nghi ngờ hỏi.

“ Ăn cái rắm, ngươi cho rằng cái gì cũng có thể ăn sao” Ảm Đạm quát khẽ, vươn tay lấy lại đây “ Ta bảo quản trước, thứ này phải nghiền nát kết hợp với thủy lộ tiên hoa, cuối cùng mới có thể dùng.”

Tiếp theo Hiên Viên Cô Vân lại tìm được lao đến đem qua.

“ Đây còn không phải là muốn ăn luôn sao?” Vô Hồn nhỏ giọng thì thầm, nhìn đến Ảm Đạm ánh mắt lạnh lẽo quét qua lại lập tức sửa miệng,

“ Tại sao ngươi phải bảo quản vậy?” Vô Hồn trừng mắt không phục.

“ Bởi vì võ công của ta cao nhất so với các ngươi, nếu bị người ta trộm đi thì làm sao bây giờ?”

Ảm Đạm nói ra lý do cũng thực là đầy đủ, tất cả mọi người đều đồng ý. Ảm Đạm đem ngọc trai cất xong, ánh mắt lại hướng về chiếc thuyền gỗ, mặt lại xụ xuống, thổ tinh túy còn ở một nơi khác của đảo, ý nghĩ chính mình lại lên thuyền, chịu bị tra tấn.

Trước khi lên thuyền, Ảm Đạm lại lấy mặt nạ ra đeo, lại biến thành tướng mạo nam tử bình thường nhất, tiếp tục lên thuyền bắt đầu hành trình về đất liền.

“ Về sau không bao giờ ngồi thuyền nữa!” Ảm Đạm vừa ói vừa phẫn hận thề, chọc cho mọi người cười vang một trận.

Nhược Khả Phi cười nhìn Ảm Đạm, trong lòng lại ấm áp, nếu không phải vì giúp mình tìm giải dược, hắn làm sao lại tới nơi đây chịu những khổ sở này.

Thực sự thực cảm tạ, cám ơn bọn họ, Nhược Khả Phi đi về hướng đầu thuyền, ngẩng đầu nhìn trời xanh thẳm bao la, biển xanh bao la, lại quay đầu chung quanh nhìn xem người ở chung quanh mình, Nhược Khả Phi lẳng lặng nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng hiện lên một tia ấm áp tươi cười không dễ phát hiện, hiện tại đã biết chính là cảm giác này, có phải gọi là hạnh phúc hay không?

Cái kia cả người cuối cùng là máu thiên hạ, ôm chính mình, muốn mình nhất định phải hạnh phúc, như vậy mình là không phải đã làm được đáp ứng câu hỏi đấy của nàng? Mẹ ta…. Nhược Khả Phi lại mở mắt ra, mãn nhãn trong suốt, nếu còn có thể nhìn thấy mẹ, tự mình nghĩ sẽ nói cho người biết, mình bây giờ là đang hạnh phúc.

“ Phi nhi…..” Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên nhẹ nhàng vang lên bên tai Nhược Khả Phi, tiếp theo thân mình bị kéo đi qua, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hiên Viên Cô Vân ôn nhu mỉm cười.

“ Nàng đang ở đây nghĩ gì thế?”

“ Không có gì, suy nghĩ cuộc sống như thế thật tốt.”

Nhược Khả Phi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hiên Viên Cô Vân. Gió biển nhẹ nhàng thổi tới, thổi qua khuôn mặt hai người.

“ Đúng vậy, có nàng đang ở bên cạnh ta đây, đi nơi nào cũng đều tốt.” Hiên Viên Cô Vân ôm bả vai của Nhược Khả Phi thật chặt.

Bản thân luôn tịch mịch cô độc, vẫn đều luôn trốn tránh, vẫn trầm luân, là Phi nhi đã cứu vớt mình, làm cho mình không hề cảm thấy lạnh lẽo, không hề cảm thấy cô độc cùng tịch mịch, cuộc sống như thế mới là cuộc sống mình muốn, với nàng cùng một chỗ như thế này mới là điều mình mong muốn nhất.

“ Cô Vân, về sau chúng ta sẽ làm gì? Tìm được giải dược xong về sau sẽ làm gì?” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Cô Vân.

“ Ừm, tìm một chỗ không có người ẩn cư đi. Để Vệ Lượng đi tìm.”

Hiên Viên Cô Vân cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhược Khả Phi.

“ Còn rất nhiều người, ẩn cư giống như không có khả năng nha, làm sao ngươi nuôi sống nhiều người như vậy?”

Nhược Khả Phi chợt nhớ đến Ảnh Vệ Môn cuối cùng đi theo Hiên Viên Cô Vân.

“ Vấn đề này là vấn đề lớn ” Hiên Viên Cô Vân cầm tay Nhược Khả Phi, trầm tư một lát, bổng nhiên giãn chân mày mỉm cười nói.

“ Chúng ta cũng làm thương nhân đi, chuyên môn theo việc làm ăn của Ảm Đạm.”

“ A?” Nhược Khả Phi sửng sốt

“Tại sao phải theo việc buôn bán của hắn?”

“ Hừ, theo việc của hắn, không lý do” Sắc mặt Hiên Viên Cô Vân có chút mất tự nhiên, cũng không thể nói cho Phi nhi mình là muốn cướp của hắn, không muốn thua bởi hắn.

“ Muốn cướp việc làm ăn của ta, ụa….”

Ảm Đạm loạng choạng phun ở bên mép thuyền, bỗng nhiên xuất hiện, vừa nôn vừa nói,

“ Vậy phải nhìn xem ngươi có khả năng này hay không … Ụa….”

“ Ngươi trước ói ra hết rồi hãy đến nói lời này đi.”

Hiên Viên Cô Vân không khách khí khıêυ khí©h nói, trước mắt ngay cả đứng đều đứng không vững, nói chuyện thế nào còn có khí thế bình thường, Ảm Đạm vừa muốn nói gì, bỗng nhiên trên thuyền xao động, bọn thủy thủ ở trên boong có chút bối rối. Mà thuyền trưởng giờ phút này cũng là gấp gáp chạy vội tới, trong miệng hô to

“ Công tử, không xong, không xong rồi!”

“ Lăn tăn cái gì?” Ảm Đạm đè nén bụng của mình đang cuồn cuộn, không kiên nhẫn hỏi.

“ Hải tặc, là hải tặc!” Thuyền trưởng vội vàng không ngừng vung tay, vội vàng nói.

“ Cái gì?” Ảm Đạm ánh mắt mỉm cười hỏi, thủy vực này khi nào thì có hải tặc? Trước kia không hề nghe qua.

“ Tại sao có thể có hải tặc? Trước kia chưa từng có nghe nói qua.”

“ Đúng vậy, thưa công tử, trước đây lâu lắm thủy vực này là có Thiên Long hải tặc, nhưng là sau khi bị triều đình nam đảo phái người tiêu diệt, sau đó không ai nghe qua có hải tặc. Nhưng là, nhưng là cờ hiệu phía trước thuyền kia quả thực là hai chữ Thiên Long.”

Thuyền trưởng nhanh chóng nói, trong lòng lại thấy khủng hoảng, trong nhà mình lại còn có thê tử cùng con nhỏ, không muốn lại chết vào lúc nàynhư vậy. Nhưng mình không hề lầm, không ai dám tùy ý treo cái cờ hiệu kia lên, đã sớm nghe nói Thiên Long hải tặc dùng chỉ màu đỏ thêu chữ trên lá cờ màu đen, vừa rồi chứng kiến không hề sai biệt, đây rốt cục phải làm như thế nào cho phải đây?

Mọi người đi lên đầu thuyền đưa mắt nhìn về phía xa, quả nhiên nhìn thấy phía trước là một chiếc thuyền lớn khí thế dào dạt đang tiến về hướng bên này, mà trên thuyền tất cả lá cờ đúng là chữ đỏ trên nền cờ đen.

“ Hải tặc?” Nhược Khả Phi nghi hoặc nhìn chiến thuyền thực lớn kia. Tiếp theo trên tay căng thẳng, Hiên Viên Cô Vân nắm tay nàng thật chặt, nhẹ giọng nói

“ Yên tâm, có ta ở đây!”

“ Vâng” Nhược Khả Phi quay đầu nhìn Hiên Viên Cô Vân cười, đúng rồi, có Cô Vân ở bên cạnh mình, sinh tử có gì quan trọng đâu? Sinh thì đi cùng hắn, tử cũng có hắn đồng hành, còn có gì chưa đủ đây?

“ Được rồi, hai người, ghê tởm chết, ai chết còn chưa biết đâu!” Ảm Đạm đè lại cảm giác muốn phun trong ngực mình, làm mất vui lớn tiếng cắt đứt lời hai người nói.

“ Đến một người gϊếŧ một người không được sao?” Vô Hồn nhìn thuyền kia đang dần dần đến gần, khóe miệng hiện lên nụ cười khát máu, tay nhẹ nhàng đặt ở trên thanh kiếm của mình.

“ Công tử, làm sao bây giờ? Không thể để bọn họ lên thuyền a”. thuyền trưởng ở bên cạnh sốt ruột đến phát khóc.

“ Vậy ngươi có thể chuyển hướng thuyền chạy nhanh hơn sao?” Ảm Đạm đã sớm xem ra tốc độ con thuyền ở phía xa đã tăng tốc lên.

Thuyền trưởng nghẹn họng, nói không ra lời. Trốn không thoát, vậy phải làm thế nào đây?

“ Nhìn xem ý đồ của đối phương rồi nói sau.” Ảm Đạm bình tĩnh nhìn con thuyền phía trước đang ngày càng tới gần.

Sắc mặt Thuyền trưởng xanh mét, gật gật đầu, hi vọng đối phương chỉ là đòi tiền tài, đem thứ quý giá cho bọn hắn thì sẽ có thể đi.

“Hửm?” Ảm Đạm nhìn con thuyền càng ngày càng tới gần, nhíu mày, sắc mặt Hiên Viên Cô Vân cũng khác thường. Đứng ở đầu thuyền là một hắc y nhân, khuôn mặt che một miếng vải đen, đang giơ đao vung lên, người đứng phía sau đều theo hắn vung đao lên, hắn dường như là thủ lĩnh của đối phương.

Nhưng, dáng hình người nọ cũng quá nhỏ gầy, Nhược Khả Phi nhìn nhìn, vẫn chưa đến 1m6, nhỏ như vậy lại là nam tử thủ lĩnh đối phương? Ảm Đạm nheo mắt lại cẩn thận đánh giá người ở trên thuyền đang ngày càng tới gần, Hiên Viên Cô Vân cũng trầm mặt, trong hai mắt giống nhau là đều lộ ra tia sáng rực kỳ quái.

“ Để cho bọn họ lên thuyền” Hai người trăm miệng một lời nói ra, nghe được thanh âm của họ giống nhau, hai người lại liếc mắt nhìn nhau, lại trăm miệng một lời phát ra tiếng Hừ lạnh.

“ Tốt, thật tốt, Lên thuyền!!!” Vô Hồn liều lĩnh nhìn thuyền kia chậm rãi tới gần.

“ Trước tiên đừng tùy tiện động thủ.” Ảm Đạm vuốt cằm của mình, híp nửa mắt cười nguy hiểm.

Hiên Viên Cô Vân nhăn mày nhíu mi, xem ra hắn cũng đã phát hiện sao? Trước đừng tùy tiện động thủ? Mọi người đối diện nhìn nhau, lời này ý là kêu mọi người trước tiên không cần phản kháng sao?

Thuyền chậm rãi tới gần, người trên thuyền điều khiển, hai thuyền dựa vào gần một chút, nhẹ nhàng đánh lên, lập tức có người ở hai thuyền liền mang tấm ván gỗ đi tới, đi ở đàng trước đúng là một hắc y tiểu tử đầu lĩnh đối phương.

“ Đả kiếp! không nên cử động, không cần phản kháng, tiền đều giao ra đây…”

Một người đứng ở phía sau đầu lĩnh áo đen giơ cổ họng tru lên, một đôi mắt nhỏ lại làm càn đánh giá xung quanh.

“ Nữ… ừm, ừm….” Hắc y đầu lĩnh vừa mới nói chữ ừm ừm hai tiếng, hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “ Tiền tài lưu lại, nữ nhân… không, mỹ nữ lưu lại, những người khác có thể cút”

Dứt lời, đưa đôi mắt nhìn ngó lung tung. Nhược Khả Phi cẩn thận nhìn đầu lĩnh áo đen đi tuốt ở đằng trước, lại nhìn thấy ánh mắt hắn, lại có thể trong suốt thần kỳ, lại theo miếng vải đen che mặt xem tiếp

Mắt Nhược Khả Phi lạnh xuống. “ Nhanh chút, tiền giao ra đây, mỹ nhân lưu lại, ngươi… còn ngươi nữa lưu lại” đầu lĩnh áo đen chỉ chỉ Bạch Hạnh và Nhược Khả Phi.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắc y đầu lĩnh dừng lại ở trên mặt Vô Hồn, bỗng trong mắt là một mảng kinh diễm, khi thấy vết sẹo trên mặt hắn thì lại là tiếc hận. Thế này mới chậm rãi đánh giá mỗi người đang đứng trên boong. Nhìn đến mặt lạnh của Diêm Diễm thì lại chỉ vào Diêm Diễm nói

“ Ngươi, cũng lưu lại.” Ảm Đạm híp mắt nhìn tất cả, không hề động. Kỳ quái là nhóm người đứng phía sau đầu lĩnh áo đen cũng đều không hề động, dường như là đợi thủ lĩnh phân phó xong.

“ Di….” Mắt hắc y thủ lĩnh dừng ở trên mặt Hiên Viên Cô Vân thì trong mắt phát ra thần thái không hiểu, thẳng tắp đi về phía bên này, vừa đi vừa cười

“ Ngươi cũng phải lưu lại” Ảm Đạm trắng dã đôi mắt, không nói gì, Vô Hồn cùng Diêm Diễm trừng mắt nhìn chằm chằm thủ lĩnh áo đen, muốn biết hắn rốt cục muốn làm gì.

“ Hắc hắc, ngươi… ở lại bên cạnh ta.” Hắc y đầu lĩnh cười kỳ quái, đi hướng về phía Hiên Viên Cô Vân, đưa tay ra định sờ mặt của Hiên Viên Cô Vân.

Mắt Nhược Khả Phi lạnh xuống, bình tĩnh đón nhận trước, đưa chân của mình ra, mà đầu lĩnh áo đen hiển nhiên không có chú ý tới phản ứng của Nhược Khả Phi, chính là đang si ngốc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hiên Viên Cô Vân.

“ Bùm” một tiếng, kèm theo tiếng kêu sợ hãi của đầu lĩnh áo đen

“ Ôi!!!” đầu lĩnh áo đen ngã thật mạnh trên boong, mặt cùng sàn tàu tiếp xúc thân mật, hắn lúc này đau kêu lên tiếng.

“ Công…. Đầu lĩnh, ngươi không sao chứ?” Người ngay từ đầu, lúc lên thuyền lên tiếng vội vàng đi lên tiến đến đỡ đầu lĩnh. Nhược Khả Phi mặt không chút thay đổi thu chân về, đi trở về bên người của Hiên Viên Cô Vân, mắt lạnh lùng nhìn người đang đau cau chặt chân mày.

Khóe miệng Hiên Viên Cô Vân tràn đầy nụ cười, nhìn thật kỹ, cũng là nụ cười ấm áp hạnh phúc. Ảm Đạm kéo kéo khóe miệng, nàng… đang ghen?

Người khác nghẹn họng nhìn trân trối, đặc biệt là mọi người ở trên thuyền. Đây là có chuyện gì? Đầu lĩnh hải tặc bị một nữ tử nhỏ bé nhu nhược đưa chân bẫy ngã? Bọn hải tặc hiển nhiên cũng giật mình, mà cũng có vài người chú ý tới, người vừa rồi hô muốn cướp thuyền, bắt đầu là kêu hắc y đầu lĩnh kia là “Công” cái gì…? Là nam tử gì đây?

“ Lớn mật” Đầu lĩnh áo đen đứng lên phẫn nộ nhìn Nhược Khả Phi.

“ Lớn mật cái gì?” Khóe miệng Hiên Viên Cô Vân hiện lên nụ cười, trên tay lại ôm chầm Nhược Khả Phi, trong lòng đã muốn nở hoa, tiểu Phi nhi của mình hiển nhiên là nhìn ra kia là nữ nhân, muốn có ý đồ phi lễ với hắn nên mới đưa chân gạt chân của nàng ta

Ha ha, Phi nhi của mình là đang ghen. “ Lớn mật …. Ưm….”

Đầu mục áo đen không có chú ý tới chính mình đã dùng thanh âm vốn dĩ của mình, thanh âm mềm nhẹ, rõ ràng là nữ tử, mà nàng chính là si ngốc nhìn khuôn mặt mỉm cười đẹp tuyệt mỹ của Hiên Viên Cô Vân, quên mất đem lời nói ra.

Nhược Khả Phi hơi hơi nheo mắt lại, bắn ra tia sáng nguy hiểm.
« Chương TrướcChương Tiếp »