Xung quanh căn phòng lúc này toàn một màu trắng như những tấm vải lụa bủa vây lấy Thuận, phía trước mặt là một nhân ảnh mờ ảo, phảng phất, hướng ánh mắt đượm buồn, sầu thảm nhìn Thuận đau đáu.
Tiếng quạt kêu lên "ken két", sợi dây dần dần xiết lấy cổ của Thuật mỗi lúc một chặt thêm, Thuận bắt đầu cảm thấy khó thở, chân tay không ngừng vẫy vùng, mỗi lúc như thế sợi dây dường như càng xiết chặt lại. Sắc mặt của Thuận bắt đầu tím tái, nhưng đường gân máu hiện rõ lên to như đầu đũa, Thuận không còn thở được nữa, đôi mắt trợn ngược, mở tháo láo, lòng trắng dần dần xâm chiếm trọn đôi mắt, cái lưới bắt đầu lè ra thở dốc, hai hàm răng nghiên chặt, bặm vào lưỡi, làm tứa máu thâm xì, cảm tượng khúc lười thò ra bên ngoài có thể đứt và rơi ra bất cứ lúc nào. Thuận gồng mình lên giãy giụa, các đầu ngón tay bám chặt vào nhau, cẳng chân duỗi thẳng ra, một dòng nước ấm nơi đũng quần từ từ tuôn chảy, cả thân thể của Thuận giật giật lên vài lần, cái đầu nghẻo sang một bên, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của Thuận trong sự tiếc nuối khôn nguôi. Hai dòng lệ khẽ trào ra nơi khoé mắt, lăn dài xuống gò má đã phù nề, tím tái. Vậy là trong đêm cô độc, không người thân bên cạnh, Thuận đã lẻ loi lìa cõi đời rời xa nhân thế.
Tiếng khóc thảm thiết của Khuyên và bé Phúc Quý, tiếng gào khóc thê lương của bố mẹ khi phải chứng kiến cái chết tức tưởi, đau đơn của Thuận, đau đớn thay kẻ đầu bạc lại phải tiễn kẻ đầu xanh. Tiếng bàn tán, xì xào của những người chứng kiến, kẻ thì căm phẫn nguyền rủa, kẻ thì ác mồm ác miệng đặt điều, cũng có những người tỏ ra thương xót, nhưng sự thương xót ấy không phải là dành cho Thuận mà thương xót cho vợ con của Thuận, người vợ trẻ góa chồng, con thơ phải mồ côi cha.
Tất cả những âm thanh ấy cứ vang vọng khắp căn phòng, thứ âm thanh hỗn tạp hòa quện vào nhau tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, tang thương, huyên náo. Lúc này nhân ảnh mờ ảo mới dần dần hiện ra trước mắt của Thuận, khuôn mặt ấy cũng không khác Thuận là mấy, cũng tím tái với vết hằn thâm đen ở cổ như bị xiết bởi một sợi dây, cái lưỡi thâm tím thè lè ra bên ngoái, cất tiếng nói âm vang:
- Giờ thì anh đã chứng kiến tất cả rồi đấy. Chết không phải là hết rồi đâu. Anh chết rồi còn cha mẹ già, còn vợ trẻ, con thơ họ sẽ phải sống sao đây với chuỗi ngày dài đen tối, tương lai mịt mờ.Nghe những lời nói phát ra từ cái nhân ảnh mờ ảo, Thuận nhìn nó với vẻ nuối tiếc hối hận, gào lên trong đau đớn:
- Tôi, tôi không muốn chết.
Thuận vừa gào thét vừa khóc lóc như một đứa trẻ. Nhân ảnh nhìn Thuận với vẻ cảm thông:
- Chẳng phải những ngày qua anh đang nung nấu cái ý nghĩ sẽ tự kết liễu cuộc đời mình hay sao? Có trách thì nên trách anh quá tham, sân, si mà thôi.
- Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết đâu. Tôi phải làm sao đây?
Quá hoảng hốt, giật mình sợ hãi, Thuận ngã lăn lóc xuống nền nhà, cú ngã đau điếng khiến Thuận tỉnh mộng trở lại với thực tại. Hóa ra nãy giờ, chỉ là tưởng tượng, tự huyễn hoặc của bản thân Thuận mà thôi.
Nhưng không, cái nhân ảnh mờ ảo ban nãy vẫn đang ngồi vắt vẻo trên lan can ban công, ngay trước mắt của Thuận. Thuận đưa tay dụi mắt liên hồi, nhân ảnh đó vẫn ngồi đó, phảng phất khi tỏ khi mờ. Kinh hãi Thuận run run cất tiếng hỏi:
- Anh, anh là ai?
- Là chủ của căn nhà này, nói đúng ra là chủ của căn nhà này cách đây mười năm rồi. Tôi tên Tuấn, những lời thốt ra của cái bóng lờ mờ nghe có phần chua chát, đắng cay. Kèm theo đó là tiếng khóc thút thít, nức nở, ai oán.
- Anh nói thế.. nghĩa là sao? Tôi không có hiểu.
- Anh của ngày hôm nay không khác gì tôi của mười năm về trước, có điều khác là tôi giờ đã là người thiên cổ, còn anh vẫn có cơ hội để làm lại từ đầu.
- Nghĩa là tôi.. tôi vẫn chưa chết.
- Phải anh chưa chết, vừa rồi chỉ là viễn cảnh nếu anh tìm đến cái chết.
- Tôi, tôi không muốn chết.
Khẽ quay đầu lại hướng về phía của Thuận, nhân ảnh ấy hiện ra với vẻ u uất, nhưng khuôn mặt vẫn toát lên vẻ trẻ trung, thanh thoát của một chàng trai khôi ngô, tuấn tú. Im lặng hồi lâu, nhân ảnh mới cất tiếng nói.
- Anh có còn nhớ khi anh nghe bé Phúc Quý nhà anh chơi đùa trong phòng không? Là tôi về chơi với cháu, tôi rất quý cháu, nó cùng tầm tuổi con trai của tôi, nhưng..
Giọng nói của nhân ảnh trầm xuống, gục đầu buồn bã, rồi tiếp tục.
- Cũng bởi trò đen đỏ đã đẩy tôi đến bước đường cùng, khiến tôi quẫn trí tìm đến cái chết. Cũng chính trong căn phòngnày, tôi đã thắt cổ để kết liễu cuộc đời mình, để lại bố mẹ già, vợ và đứa con thơ bé dại.
- Tôi không muốn anh cũng có cái kết cục như tôi, tôi đã cho anh cơ hội để anh làm lại từ đầu, nhưng anh đã không biết trân quý điều đó, anh còn nhớ con số mười ba chứ?
- Là anh giúp tôi sao?
- Phải, là tôi đã đi giật số của người ta về cho anh, nhưng tôi đã sai. Tôi cứ nghĩ như thế sẽ giúp anh thoát được kiếp nạn này, nhưng tôi đã nhầm. Những thứ có được không phải do công sức mình bỏ ra mà có thì chỉ như những thứ phù phiếm trên đời này. Sớm có đó rồi cũng sẽ sớm mất đi mà thôi.
Thuận như vỡ lẽ ra những giá trị tưởng chừng như đơn giản, nhưng phải khó khăn lắm mới có được. Thuận gục đầu, đưa tay vuốt mái tóc trong tiếng thở dài. Nhân ảnh cũng đã tan biến vào hư vô. Chỉ còn tiếng nói âm vang vọng lại.
- Nhờ anh nhắn với mẹ tôi, hãy cho tôi về nhà với mẹ, tôi ở đây lâu quá rồi. Cảm ơn anh, chúc anh mọi điều an yên, đừng có lầm đường, lạc lỗi một lần nữa nha. Tôi đi đây!
Trời vừa tỏ sáng, Thuận thấy bản thân thật nhẹ nhõm, phấn chấn, lên xe về nhà mẹ đẻ để đón mẹ con Khuyên.
Ông bà Hòa, Khuyên và bé Phúc Quý đang ngồi trên thềm nhà, bao trùm một bầu không khí nặng nề, u buồn. Vừa dựng chân chống xe, Thuận đã chạy lại quỳ sụp xuống chân ông bà Hòa mà xin tha thứ cho những lỗi lầm của bản thân đã gây ra trong thời gian qua, ông bà chỉ biết im lặng, bà Hòa đưa mắt nhìn về phía của Khuyên, Khuyên khẻ mỉm cười gật đầu. Lúc này bà Hòa mới lên tiếng:
- Có xin lỗi, xin tha thứ thì hỏi con Khuyên và thằng Phúc Quý ấy, cha bố nhà anh.
- Mẹ này - Giọng Khuyên ấp úng, ngập tràn trong hạnh phúc, bé Phúc Quý rời vòng tay mẹ lao nhanh về phía Thuận, đưa tay quàng lấy cổ ba, đôi môi không ngừng hôn lên má của Thuận, Thuận chỉ biết rưng rưng nước mắt, không giấu nổi niềm hạnh phúc, vui sướиɠ, vỡ òa trong tiếng cười mãn nguyện của cả nhà.
Vài ngày sau, để thực hiện tâm nguyện của ân nhân, Thuận tìm đến bà chủ nhà nói ra mong muốn của con trai bà. Một lễ cầu hồn và cầu siêu cho linh hồn của anh Tuấn được tổ chức chu đáo, cẩn thận để anh có thể luôn hồi chuyển kiếp.
Cũng sau ngày đóThuận quyết tâm dứt ra khỏi số đề, tu chí làm ăn lo cho tổ ấm bé nhỏ bên vợ hiền, con ngoan. Là tấm gương sáng về làm kinh tế và là một người đàn ông mẫu mực trong gia đình. Vợ chồng Thuận để tỏ lòng biết ơn đối với anh Tuấn đã đón mẹ của anh về để chăm sóc, coi bà như cha mẹ của mình vậy.
(Hết)