Chương 1

Thuận và Khuyên là đôi bạn thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên trên mảnh đất ven biển nghèo nàn. Để kiếm kế sinh nhai, bố mẹ của họ đã phải rất vất vả lao động với đủ thứ nghề để nuôi con cái của mình khôn lớn.

Đến tuổi trưởng thành, cả hai người đều không muốn nối nghiệp của cha mẹ, ngày ngày sâu bơi, vật lộn với biển cả để kiếm miếng ăn qua ngày. Hiểu được tâm sự của con cái, cha mẹ của họ cố gắng xoay sở để xin cho Thuận và Khuyên được đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài.

Nhiều năm lăn lộn, cùng nhau trải qua biết bao buồn vui, thăng trầm của cuộc sống, nhất là nỗi lòng cô đơn nơi xứ người, khiến họ càng xích lại gần nhau, giữa hai người bắt đầu nảy nở tình yêu nam nữ, hẹn ước với nhau khi trở về nước sẽ làm đám cưới.

Ông trời cũng không phụ lại lòng người, có được số vốn nho nhỏ khi trở về nước, được sự đồng thuận của hai bên gia đình một đám cưới giản đơn nhanh chóng diễn ra, Thuận và Khuyên chính thức về chung một nhà. Căn nhà cấp bốn tuy xập xệ nhưng luôn đầy ắp tiếng cười, cuộc sống cứ thế êm đềm trôi đi. Không bao lâu sau, tin vui lại đến với gia đình nhỏ, Thuận và Khuyên chào đón thành viên mới trong gia đình, một bé trai kháu khỉnh chào đời, niềm vui như được nhân đôi, cả hai nâng niu đặt tên cho con là bé Phúc Quý, với mong ước con trai sau này sẽ có được cuộc sống hạnh phúc, phú quý.

Từ ngày bé Phúc Quý chào đời, gánh nặng cơm áo gạo tiền lại càng đè nặng nên đôi vai của hai vợ chồng. Ở quê nghèo, để kiếm đủ ăn cũng là mơ ước đối với nhiều gia đình, nhưng với bản tính hiền lành, chăm chỉ và chút kinh nghiệm tích lũy được khi còn ở nước ngoài. Thuận và Khuyên mở một quán tạp hoá nhỏ, lời lãi tuy không được là bao nhưng cũng đủ lo lắng cho cuộc sống gia đình và lo cho bé Phúc Quý được đầy đủ, sung túc hơn so với đám bạn cùng trang lứa.

Theo thời gian, quê hương ngày càng thay da đổi thịt, dịch vụ du lịch biển ngày càng phát triển, cũng vì thế mà công việc buôn bán của hai vợ chồng cũng thêm phần thuận lợi, nhiều lúc sau một ngày lao động vất vả, Thuận nằm thủ thỉ với vợ:

- Với đà làm ăn như thế này, chắc sắp tới vợ chồng mình mua thêm căn nhà ngoài khu du lịch để thuận tiện cho việc buôn bán, mà lời lãi cũng khá khẩm hơn.

- Dạ, em cũng tính bàn với mình về việc đó.

Cả hai âu yếm nhìn nhau, nở nụ cười mãn nguyện và chìm vào trong giấc ngủ. Nói là làm, mấy ngày hôm sau, hai vợ chồng chạy xe hàng chục cây số ra tới khu du lịch, cả ngày rong ruổi tìm kiếm, đến gần xế chiều họ bắt gặp căn nhà ba tầng nằm án ngữ ngay ngã ba đại lộ Lê Duẩn, xem ra cũng còn khá mới, có mặt tiền khá đẹp và rộng rãi rất thuận tiện cho việc kinh doanh, cả hai đều rất ưng ý về điều đó. Thuận quay qua nhìn Khuyên tham khảo ý kiến, thấy vợ gật đầu tỏ ý hài lòng, liền lấy máy ra bấm gọi cho số điện thoại ghi trên tấm biển "bán nhà" treo trước cửa.

- A lô, xin hỏi có phải số điện thoại chủ căn nhà số 13 trên đường Lê Duẩn không ạ ?

Đầu dây bên, tiếng một người phụ nữ già nua đáp lại, giọng run run, chậm rãi xem ra sức khoẻ, không còn được tốt:

- Là tôi đây, chú muốn mua nhà phải không ?

Sau một hồi điện đàm, hai bên gặp gỡ trao đổi, vừa ưng ý với địa thế của căn nhà vừa hài lòng về giá cả hợp lý, xem ra còn rẻ hơn đôi chút so với thị trường. Cả Thuận và Khuyên nhanh chóng đi đến thống nhất mua lại căn nhà. Vì căn nhà cũng còn khá tốt, không gian lại phù hợp với việc kinh doanh, nên hai vợ chồng không phải mất quá nhiều công sức để chỉnh trang lại ngôi nhà cho đẹp đẽ.

Buổi trưa mùa hè, hôm đó có cả bố mẹ của Thuận và Khuyên tham gia đón tiếp khách đến tham dự lễ tân gia. Vui vì mua được căn nhà mới bề thế, cùng với sự nhiệt tình của quan khách, Thuận uống khá nhiều nên hơi mệt, bước đi xiêu vẹo, ẵm theo bé Phúc Quý lên phòng trên để nghỉ ngơi. Khuyên lo lắng cho chồng nên dõi theo cho đến khi Thuận mở cửa phòng bước vào trong rồi mới tiếp tục cùng mọi người thu dọn.

Công việc tân gia cũng đã hòm hòm, quan khách cũng đã ra về, chỉ còn lại bố mẹ hai bên và Khuyên đang ngồi uống nước dưới sảnh. Bà Hoà - Mẹ của Thuận nhìn Khuyên mới cất tiếng nói:

- Con nên cho cháu xuống chơi với ông bà cho vui.



Khuyên nhìn mẹ chồng lễ phép gật đầu rồi nhanh chóng leo lên gác đón bé Phúc Quý. Đưa tay với nắm cửa, thì bên trong phòng phát ra tiếng cười khúc khích như đang chơi đùa cùng với bố của con trai nên Khuyên liền quay lưng bước xuống nhà dưới, không muốn cắt ngang hai bố con:

- Cháu nó đang với bố ở trên phòng, con xin phép lát cho cháu xuống chơi với ông bà ạ.

Bố mẹ của Thuận nét mặt không được vui nhìn con dâu, Khuyên tinh tế nhận ra điều đó nên quay trở nên để bế con trai xuống chơi. Trong phòng vẫn là tiếng cười khúc khích của bé Phú Quý, Khuyên vặn tay nắm cửa bước vào thì tiếng cười của con trai đã im bặt, chỉ còn tiếng ngáy nghe rõ từng nhịp thở của Thuận. Bé Phú Quý đang nằm trong vòng tay của bố ngủ ngon lành, Khuyên có chút băn khoăn đưa tay gãi đầu thì phía sau có tiếng của ông bà nội, ngoại:

- Thôi, cháu nó đang ngủ thì để cho nó ngủ. Khi khác bố mẹ rảnh rỗi ra thăm cháu cũng được.

Khuyên đưa mắt nhìn bố mẹ áy náy. Rồi theo xuống nhà, đợi cho bóng dáng của mọi người đi khuất, Khuyên mới kéo cửa lên phòng nghỉ ngơi. Sau một ngày mệt nhoài, vất vả đón tiếp khách khứa, Khuyên nép mình vào bên chồng và con đánh một giấc ngủ say.

Tới tối, cơn đói bụng cồn cào làm thức giấc, quay qua thì không thấy bố con của Thuận trong phòng, Khuyên vùng dậy bước vội xuống nhà, tiếng bát đũa, xoong nồi va vào nhau lẻng xẻng:

- Sao anh không đánh thức em dậy, để đó em rửa một loáng là xong à.

- Thấy em ngủ ngon quá nên anh,.. để đó anh rửa nốt cho, em coi cho con ăn đi, cũng trễ rồi đó.

Khuyên nhìn chồng âu yếm, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng nên má Thuận rồi ẵm cho con ăn tối.

Kể từ ngày dọn ra nhà mới, công việc buôn bán, kinh doanh của hai vợ chồng Thuận phất lên như diều gặp gió, bé Phúc Quý như thấu được nỗi vất vả của bố mẹ nên rất ngoan ngoãn một mình chơi đùa mà không có quấy khóc.

Thuận là người không có ham nhậu nhẹt, trà cháo nhưng vì công việc kinh doanh phải thường xuyên tiếp đối tác, thế nên những buổi tiệc tùng tại nhà cũng diễn ra thường xuyên hơn. Trong đám bạn bè làm ăn, có nhóm của Du mỗi lần đến nhà ăn nhậu là Khuyên thấy không có hài lòng cho lắm, nhưng vì giữ thể diện cho chồng và công việc làm ăn nên cô miễn cưỡng tiếp đón.

Đám của Du trong lúc ăn nhậu không chỉ hay nói ra những lười tục tĩu mà còn hay bà tán đến chuyện con số, lô đề. Biết tính của chồng, trước giờ Thuận luôn chí thú làm ăn chứ không có đam mê hay dính dáng gì đến trò đỏ đen nên Khuyên cũng khá yên tâm.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dần dần những lời rỉ tai của đám Du, Thuận cũng thử chơi một vài con số lấy lệ, chủ yếu là để làm hài lòng đám bạn làm ăn. Chả biết có hay không chuyện "cờ bạc đãi tay mới" nhưng Thuận rất may mắn, dường như ngày nào Thuận cũng trúng số, kéo theo đó những buổi nhậu nhẹt, bàn số đề giữa Thuận và đám của Du ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, Khuyên bắt đầu thấy bất an trong lòng. Đêm xuống chỉ còn hai vợ chồng, Khuyên nhỏ to với Thuận:

- Anh xem hạn chế giao lưu với đám ông Du thôi, có công việc liên quan thì cafe cà pháo trao đổi cũng được. Chứ dạo này em thấy anh,..

Khuyên bỏ dở câu nói giữa trừng rồi cất tiếng thở dài. Như hiểu ý của vợ, Thuận quay qua lấy tay gối đầu cho vợ ôm vào lòng an ủi:

- Em yên tâm đi, anh chơi mấy con số cho vui vậy thôi, chứ không có ham mê gì mấy trò đỏ đen đâu mà em lo.



Quả nhiên, để vợ không phải phiền lòng, những ngày sau đó đám của Du cũng không còn thường xuyên lui tới nhà của hai vợ chồng nhậu nhẹt nữa. Khuyên thấy vậy nên phần nào cũng an lòng.

Công việc tất bật, lại vướng bé Phúc Quý nên những việc giao lưu, trao đổi làm ăn đều do một mình Thuận đảm nhận, Khuyên chỉ việc chăm con và trông nom cửa hàng. Không biết có phải do thường xuyên ở nhà không ra ngoài mà Khuyên bắt đầu hay cáu bẳn mỗi khi chồng đi về trễ, những bữa cơm đầy đủ gia đình ngày càng thưa thớt. Thay vào đó, mỗi tối thức khuya đợi cơm chồng là mỗi lần Khuyên cảm thấy thất vọng, ấm ức trong lòng. Thuận trở về nhà trong trạng thái lúc nào cũng say xỉn, quần áo xộc xệch, lạnh nhạt, không còn quan tâm tới hai mẹ con như trước đây nữa.

Bức bối trong người, trong một lần không thể kiềm chế cảm xúc, Khuyên đã to tiếng với chồng:

- Anh Thuận, anh xem lại con người anh đi, anh làm em quá thất vọng rồi đấy. Anh làm quá nữa là mẹ con em về bên nhà ngoại chứ không thể ở đây chứng kiến cảnh này mãi như thế này đâu.

- Giỏi, cô giỏi lắm rồi. Cô muốn thì cô đi đi.

Nói rồi Thuận xiêu vẹo lên phòng, để Khuyên một mình đứng đó khóc rấm rức trong lòng. Căn nhà dần trở nên lạnh lẽo, vắng tiếng cười, Khuyên dần quen với cảnh Thuận đi triền miên, trở về là say xỉn, nôn thốc nôn tháo ra khắp nhà, không còn quan tâm đến hai mẹ con.

Cơn gió thoang thoảng, mát lành mang theo hương vị mặn mòi của biển cả, bên trong căn nhà sáng trưng đèn điện mà tâm hồn của Khuyên thấy cô đơn quá. Ôm bé Phúc Quý trong lòng, đôi mắt nhìn xa xăm, vẻ mệt mỏi, u buồn, cuồng mắt thâm đen, thỉnh thoảng đôi dòng lệ khẽ tuôn rơi lã chã. Thằng cu Phúc Quý trong vòng tay mẹ cũng không còn ríu rít nói cười nữa, nó trở nên lầm lỳ, nhìn Thuận với vẻ tức giận, đôi mắt đỏ lừ, gườm gườm. Thuận dường như không nhận ra vẻ bất ổn của hai mẹ con, những đêm say triền miên vẫn tiếp tục tái diễn, công việc làm ăn, buôn bán bê trễ, những mối khách hàng lớn dần dần không còn liên hệ làm ăn, khiến cho Khuyên rất phiền não.

Tức nước thì vỡ bờ, để lại mảnh giấy trên bàn, Khuyên ẵm con về nhà mẹ đẻ. Cô muốn rời đi vài ngày để tâm hồn được thảnh thơi, để Thuận có thời gian nhìn nhận lại bản thân.

Dường như thói quen của Thuận đã thấm vào trong máu, mẹ con Khuyên có hiện diện trong căn nhà này hay không đã không còn quan trọng nữa.

Đêm này, một đêm không trăng, không sao, con đường về nhà trở nên heo hút, chỉ vỏn vẹn vài ánh đèn vàng le lói, yếu ớt. Trong điệu bộ thất thểu, ống ngắn, ống dài, siêu vẹo bước đi, về đến phòng Thuận lăn ra ngủ như chết.

Trời về khuya, sương buông xuống phủ mờ không gian xung quanh, đem theo hơi lạnh tê tái. Cánh cửa sổ va đập vào nhau tạo ra những tiếng "cạch cạch". Thu mình nằm gọn lỏn vào trong chiếc chăn, cái cảm giác lành lạnh nơi bàn chân như có bàn tay ai đang nắm lấy khiến Thuận giật mình tung chăn vùng dậy. Căn nhà im ắng quá, đưa tay ôm đầu, dường như trận rượu hồi tối vẫn còn dư âm khiến đầu đau như búa bổ, Thuận đưa chân dò dẫm tìm đôi dép để lấy nước uống. Cánh cửa phòng mở toang hoang bị một cơn gió thổi mạnh, đập một tiếng "rầm", căn phòng trở nên tối om, bóng đèn ngủ lờ mờ cùng với làn sương mờ ảo càng làm cho nó trở nên ma mị. Thuận thấy cô đơn ngay trong căn phòng của chính mình, tiếng gió rít lên qua khe cửa tạo nên những âm thanh "ồm ồm" nghe như tiếng người nói vọng về từ một nơi xa xăm lắm:

- Quay lại, quay lại đi,..

Thuận không tin vào những gì tai mình đang nghe, thốt lên:

- Cái quái quỷ gì thế này ?

Nhưng không gian xung quanh vẫn yên ắng, cảm giác sợ hãi bao trùm lấy thân thể,...

(Còn tiếp)