Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, không khí ngưng đọng.
Một giây sau, trong mắt của lão bà ánh lên sự vui mừng như điên khiến người ta sợ hãi, nụ cười dịu dàng trên mặt trong chớp mắt biến thành dữ tợn.
“Ngươi nhìn thấy ta!”
Phương Hưu lại một lần nữa hắn biến thành thi thể mất đầu.
***
Tuyệt đối không được để họ biết ngươi có thể nhìn thấy!
Những con chữ máu lại lần nữa đập vào 2 mắt Phương Hưu!
Phương Hưu lại một lần nữa từ trên giường bật dậy, thở dốc từng hơi.
Đm đm đm, tiện nhân đáng chết!
Sau khi trải qua cái chết khiến hắn sợ hãi thêm một lần nữa, trong lòng bắt đầu hơi tức giận.
Ta chết đi, rồi sống lại, tua lại cái chết? Tuần hoàn vô hạn? Mỗi lần chết đi sẽ quay lại thời điểm ban đầu? Lưu lại giống như trong trò chơi?
Vừa nãy cúi đầu không nhìn nàng, nàng lại chủ động đến gần, chuyện này càng thêm phần chắc chắn cho suy đoán của ta, đó là nàng phải xác định ta có thể nhìn thấy nàng sau đó mới có thể ra tay.
Não bộ của Phương Hưu hoạt động nhanh chóng.
Lúc này, một giọng nữ dịu dàng lại xuất hiện lần nữa.
“Lão công, đến giờ ăn sáng rồi.”
Lão bà nở nụ cười dịu dàng đi vào trong phòng ngủ.
Lần này, Phương Hưu trực tiếp lấy điện thoại ra, bắt đầu giả vờ chơi điện thoại, lướt video ngắn, ý định xem các tiểu tỷ tỷ, nhưng những điệu nhảy rất chuyên nghiệp lúc này lại không thể gợi nên chút hứng thú nào trong hắn.
Sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
“Lão công, sao ngươi lại nhìn người phụ nữ khác trước mặt ta, có phải ngươi không thích ta không?”
Ta thích cái mẹ gì! Phương Hưu âm thầm chửi ầm lên.
Hắn tiếp tục lướt video ngắn để dời lực chú ý, lần này hắn đã có kinh nghiệm, cố ý để điện thoại rất gần, như dán lên mặt, lấy nó làm cái để cản tầm mắt.
“Lão công, ta nhớ ngươi không bị cận, tại sao lại để điện thoại gần như thế? Có phải ngươi nhìn thấy ta không?”
Trong chớp mắt, Phương Hưu giật mình!
Chẳng lẽ không được làm những động tác lạ thường?
Nhưng sau khi lão bà nói xong câu đó cũng không nói gì nữa.
Điều này khiến Phương Hưu thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, khi hắn lướt đến video tiếp theo, ánh mắt bỗng nhiên ngừng lại.
Bời vì tiểu tỷ tỷ trong video tiếp theo... lại là lão bà!
Trong video, lão bà cười tươi như hoa, dịu dàng như nước nói: “Lão công, ta đẹp không?”
Đồng tử của Phương Hưu bỗng nhiên co rút, ánh mắt không khống chế được mà nhìn vào mặt của lão bà.
“Ngươi nhìn thấy ta!”
“Con mẹ nhà nó!”
Phương Hưu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lập tức ném điện thoại vào tường, vỡ nát bét.
Nhưng lão bà lại tụ lại, khuôn mặt dữ tợn, làn da nứt ra, trong miệng không ngừng lặp lại câu: “Ngươi nhìn thấy ta! Ngươi nhìn thấy ta!”
“Ta nhìn thấy mẹ nhà ngươi!”
Phương Hưu tức giận gào lên, đấm một phát thật mạnh lên khuôn mặt đang nứt ra của lão bà.
Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày hắn trở thành người đàn ông đánh lão bà, đồng thời vẫn luôn ghét loại hành vi này.
Nhưng cuộc đời là như thế đấy, kiểu gì ngươi cũng trở thành kiểu người mà mình ghét.
Phương Hưu đấm một cái vào mặt lão bà, sau đó ngay lập tức kêu lên đau đớn, tay hắn như đánh vào tường gạch, lập tức gãy xương.
Mà lão bà không sứt mẻ tí nào, trong mắt ánh lên sự tham lam, điên cuồng, không để cho Phương Hưu thời gian phản xạ lại, mở ra cái miệng to như chậu máu, cắn một cái đứt cánh tay của hắn.
“Aaa!”
Trong phòng vang lên tiếng hét thảm thiết.
Lần này Phương Hưu chết rất thê thảm, kinh khủng hơn mấy lần trước rất nhiều, ít nhất mấy lần trước là một đòn chí mạng, lần này là bị cắn từng miếng đến chết.
Người bình thường rất khó có loại kinh nghiệm này, tận mắt nhìn thấy một thứ kỳ dị gặm nhấm cơ thể ngươi từng miếng một cho đến chết.
Tỉnh lại lần nữa, Phương Hưu đã mất hết lý trí, cái chết lần trước quá thảm khốc nên hắn không thể nào tỉnh táo được.
Bởi vì thực sự quá đau.
“Ahh! Đm! Đm! Đm!”
Phương Hưu chửi ầm lên như tên điên.
“Lão công, đến giờ ăn sáng.”
Lão bà cười hời hợt đi tới.
“Ta ăn mẹ nhà mi!”
“Mẹ nó lão tử gϊếŧ chết ngươi!”
“Ngươi nhìn thấy ta!”
“Ta nhìn thấy ** ngươi!”
Phương Hưu bắt đầu công kích lão bà, cực kỳ giống cừu non lao vào lão hổ.
Kết quả chẳng có gì đáng ngạc nhiên, hắn lại chết, đồng thời chết cực kỳ thảm.
***
Lần thứ tư.
Sau khi liều mạng với tư tưởng “vò mẻ không sợ sứt”, Phương Hưu đã bình tĩnh lại, lần này hắn chọn nhắm mắt lại.
Nếu đã khó để vờ không nhìn thấy, vậy cứ nhắm mắt lại.
Có lẽ là do chết nhiều nên hắn cảm thấy bản thân mình đã không sợ chết như lúc trước nữa, không sợ vì mười tám năm sau lại là một anh hùng hảo hán.
“Lão công, đến giờ ăn sáng.”
Phương Hưu không nhìn, mắt vẫn luôn nhắm lại, dường như vẫn đang ngủ.
“Lão công, còn chưa dậy sao? Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi.” Giọng nói của lão bà vang lên bên tai.