Sau đó trần nhà bắt đầu rung chuyển giống như có thứ gì đó chạy bên trên.
Mọi người kinh ngạc tái mặt.
“Quỷ dị! Quỷ dị đuổi đến rồi!”
“Sao có thể! Vương Tử Đằng và Ngô Đại Hải là những hai người đấy, sao có thể ăn nhanh như vậy?”
Phương Hưu cũng nhanh chóng nghĩ tới, có khả năng là do bản thân tấn công quỷ dị, hoặc là mình cướp dao phẫu thuật của đối phương đã phá vỡ quy luật gϊếŧ người của nữ bác sĩ.
“Đi mau!”
Hắn quát một tiếng rồi đẩy cánh cửa phía Tây ra, chạy vào, những người khác cũng lách vào trong.
Trong cánh cửa ở tận cùng phía Tây vậy mà lại là một cầu thang dẫn lên lầu, thế là họ bắt đầu liều mạng lên lầu.
Trong đó Phương Hưu có tốc độ nhanh nhất, mặc dù linh tính của hắn cạn kiệt nhưng sự củng cố do thắp sáng tâm linh mang lại còn đó, hắn có thể điều khiển được phần lớn cơ bắp trên cơ thể, bộc phát ra sức mạnh kinh người.
Nhưng hắn có nhanh cũng chẳng nhanh bằng quỷ dị, nữ bác sĩ gần như không có năng lực đặc thù gì, chỉ có sở trường là chân dài, bò nhanh.
Chỉ trong tích tắc, nữ bác sĩ đã xuất hiện trên cầu thang, nàng ta hoàn toàn làm lơ người khác, chỉ nhào thẳng vào Phương Hưu.
Phương Hưu vốn không tránh kịp, hắn tức khắc ngã lăn ra đất, tứ chi dài ngoằng của nữ bác sĩ như chiếc kìm sắt đè chặt lấy tứ chi hắn.
Grao!!!
Nữ bác sĩ gào lên tiếng gầm giận dữ, nàng ta há cái miệng như chậu máu, cắn mạnh vào cổ Phương Hưu.
Phụt!
Máu tươi bắn ra.
Phương Hưu chết.
Xúc cảm lạnh lẽo, nhớp nháp truyền tới.
Trước đó, Phương Hưu đã từng gặp chuyện này một lần, có điều tất cả lựa chọn của hắn chỉ có một.
Gϊếŧ Vương Tử Đằng, gϊếŧ Ngô Đại Hải, thắp sáng linh tính, cướp dao phẫu thuật.
Hắn không thể từ bỏ dao phẫu thuật, một con dao phẫu thuật từng cắt vô số quỷ dị cộng thêm năng lực thống khổ nữa chính là một chiêu ắt chết!
Dao phẫu thuật phá vỡ, năng lực đau khổ dẫn tới cái chết, sự phối hợp tuyệt vời!
Dù cho làm thế sẽ chọc giận nữ bác sĩ, phá vỡ quy luật gϊếŧ người, hắn cũng không tiếc.
Chỉ có điều lần này hắn chọn chạy thoát từ phía Bắc.
Phía bắc là thang máy, hơn nữa còn có thể khởi động nhưng tốc độ khởi động thang máy quá chậm, ngay lúc cửa thang máy sắp khép lại, một cánh tay trắng bệch thò vào, Phương Hưu lại chết.
Phía Nam!
Phía Nam là phòng phẫu thuật vô cùng hỗn loạn, các thiết bị y tế bị nghiền thành mảnh vụn bằng sức lực rất lớn, nơi đâu cũng có vết máu thẫm lại.
Lại là đường chết!
Phương Hưu chết!
Cuối cùng chỉ còn lại cánh cửa phía Đông.
Nếu như cánh cửa này không có đường sống, vậy thì Phương Hưu chỉ có thể từ bỏ dao phẫu thuật trong tay.
Thế nhưng may mắn là phía Đông thực sự có đường sống!
Đấy là một hành lang dài, một bên hành lang là nhà vệ sinh công cộng, đi tiếp về phía trước sẽ có ba lối rẽ ở trái, phải và chính giữa.
Giây phút nhìn thấy nhà vệ sinh, trong đầu Phương Hưu lập tức nhớ lại cảnh tượng lúc trước đi qua bệnh viện tâm thần.
Sở dĩ ký ức sâu sắc đến vậy là bởi vì hắn chỉ nhìn thấy nhà vệ sinh này trong bệnh viện tâm thần, lúc đó hắn đi qua nhà vệ sinh, tiến về phía bên trái, rồi nhìn thấy một tấm biển.
Bên trên viết [Lối thoát hiểm]!
Giống như trung tâm thương mại, trường học, bệnh viện đều được xây dựng một lối thoát hiểm cần dùng khi khẩn cấp, có treo biển hướng dẫn.
Mặc dù không biết lối thoát hiểm của bệnh viện tâm thần có an toàn hay không nhưng việc duy nhất hắn làm được bây giờ là thử.
Hắn liều hết sức mình chạy vào lối thoát kia, thế nhưng mới chỉ chạy tới nhà vệ sinh công cộng, hắn đã lại bị nữ bác sĩ gϊếŧ chết.
Lẽ nào chỉ có thể từ bỏ dao phẫu thuật sao?
Phương Hưu nhanh chóng đánh tan suy nghĩ ấy.
Mặc dù tốc độ của nữ bác sĩ vượt qua bản thân hắn nhưng hắn hoàn toàn có thể lợi dụng vô số lần chết đi rồi hồi sinh để tính toán quỹ đạo tấn công của nữ bác sĩ.
Nếu như chết đi sống lại được vận dụng tốt, ở một trình độ nào đó điều này ngang với biết trước tương lai!
...
Lần chết đi sống lại thứ chín.
“Đi về phía Đông!”
Trong đại sảnh, Phương Hưu không hề dừng lại, hắn trực tiếp dẫn Triệu Hạo vào cánh cửa phía Đông.
Còn hai đồng nghiệp trốn sau cột đá cũng không ngu, họ vội vàng đi ra chạy về cánh cửa phía Đông.
Sau khi vào cánh cửa phía Đông, tiếng gào không phải của con người lại vang lên, trần nhà rung lên kịch liệt.”
“A!”
Trong tiếng kêu chói tai của ba người Triệu Hạo, nữ bác sĩ xuất hiện trên trần nhà.
Ba người kia bị dọa sắp tiểu ra quần, họ liều mạng chạy, chỉ sợ mình thành người cuối cùng.
Thế nhưng nữ bác sĩ trực tiếp vọt qua đỉnh đầu họ, đánh thẳng về chỗ Phương Hưu.
Lúc này Phương Hưu đang cắm đầu chạy.
Triệu Hạo cả kinh: “Hưu ca, nhanh lên...”
Hắn còn chưa dứt lời đã trực tiếp ngẩn ra bởi vì sau đó, hắn nhìn thấy một màn cực kỳ ảo diệu.