Cứu… Cứu chúng ta?
Tất cả mọi người đều bất ngờ, dù là họ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Phương Hưu đánh người là vì lý do này.
Phương Hưu nói xong, không hề cho đám người có thời gian suy nghĩ liên miên liền tiếp tục ra tay.
Một giây sau, một tiếng hét thê lương, thảm thiết khác lại vang lên.
Lần này người ngã xuống là Ngô Đại Hải.
Tư thế của Ngô Đại Hải không khác Vương Tử Đằng là mấy, ôm đũng quần ngã xuống đất kêu rên, tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai liên tục không ngớt.
Tuy nhiên khả năng chịu đựng của hắn ta rõ ràng không bằng Vương Tử Đằng, kêu thảm thiết hai tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
Ai cũng biết nơi duy trì nòi giống của đàn ông là nơi yếu ớt nhất, với lại Phương Hưu ra tay không hề lưu tình, đá rất mạnh vào đó, hoàn toàn khiến nó vỡ nát.
Vậy nên trong thời gian ngắn hai người Vương Tử Đằng và Ngô Đại Hải chắc chắn sẽ không thể hoạt động.
Lần này đám người hoàn toàn bùng nổ, bởi vì Phương Hưu vô duyên vô cớ đá hai người trọng thương là Vương Tử Đằng và Ngô Đại Hải.
“Hưu ca, ngươi ngươi… ngươi đây là…” Triệu Hạo vô thức kéo dãn khoảng khách với Phương Hưu và lấy tay che đũng quần.
Mấy người còn lại đều nhìn Phương Hưu với ánh mắt chất vấn và đề phòng.
“Phương Hưu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Tấn công Vương Tử Đằng là vì cứu chúng ta, vậy tấn công Ngô Đại Hải thì sao!” Một người đồng nghiệp nổi giận đùng đùng chất vấn.
Không ai tình nguyện ở cùng với người có thể tấn công mình bất cứ lúc nào, hơn nữa ra tay rất ác, trực tiếp đoạn tử tuyệt tôn.
Sắc mặt Phương Hưu không hề thay đổi khi đối mặt với sự chất vấn của đám người, bình tĩnh nói: “Giữ một người làm dự bị.”
Dự…Dự bị?
Mọi người nhìn gương mặt bình tĩnh của Phương Hưu, sóng to gió lớn lập tức dâng lên trong lòng, bởi vì Phương Hưu làm việc trực tiếp, tàn nhẫn, cũng vượt ngoài dự đoán của mọi người, làm họ chấn động.
Thật ra không ai muốn mình là người bị gϊếŧ, tới lúc phải lựa chọn thì vẫn phải chọn.
Nhưng Phương Hưu chưa cho người khác cơ hội thương lượng hoặc lựa chọn đường sống đã trực tiếp ra tay đánh người.
Tới bây giờ họ vẫn rất đề phòng Phương Hưu, sợ Phương Hưu lấy mình làm người dự bị.
Tuy nhiên Phương Hưu không tiếp tục ra tay, mà bình tĩnh nói: “Bên phải là đường cụt, muốn sống có thể đi bên trái.”
Mấy người nghi ngờ nhìn Phương Hưu, rõ ràng là không tin tưởng hắn.
Một người hỏi: “Nếu đường sống ở bên trái, vậy sao ngươi không đi?”
“Ta đợi sờ đùi.”
Sờ gì? Bắp đùi á?
Trong những người ở đây, ngoài Triệu Hạo ai cũng nghĩ là mình nghe nhầm.
Trong quỷ vực thì bắp đùi ở đâu mà sờ? Sờ đùi của quỷ à?
Đúng lúc này, tiếng khớp xương chuyển động vang lên, chỉ thấy nữ bác sĩ từ trên trần nhà nhảy xuống, tiếng răng rắc, răng rắc được phát ra từ chân tay của nàng ta.
Trên khoé miệng của nàng ta vẫn còn dính máu đỏ tươi, đang rơi tí tách xuống đất.
“Aaa!”
Hai người sợ hãi hét to một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, nhưng có lẽ là sợ Phương Hưu lừa mình nên bắt đầu do dự chỉ chạy đến đầu hành lang bên trái, không dám đi sâu vào trong.
Phương Hưu thì ngược lại, hắn không có bỏ chạy mà nghênh đón nữ bác sĩ đang đi tới.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ dừng lại ở gần chỗ Vương Tử Đằng đang nằm.
Vương Tử Đằng thấy Phương Hưu đi tới, trong mắt ánh lên sự hận thù và tức giận, hắn vươn tay, dù phải liều mạng cũng muốn nắm lấy ống quần Phương Hưu để chết cùng hắn.
Bịch!
Phương Hưu đạp một phát, cái tay mà Vương Tử Đằng thò tới bị hắn giẫm nát dưới chân.
“Aaa! Ngươi! Ngươi!”
Đau đớn tột cùng khiến Vương Tử Đằng trở nên điên cuồng, nỗi tức giận gần như thiêu đốt tất cả sự lý trí của hắn.
Lúc này, Phương Hưu từ từ cúi đầu xuống, bóng tối che phủ khuôn mặt hắn, biểu cảm của hắn thay đổi.
Bỗng nhiên trở nên dữ tợn, điên cuồng!
Thậm chí còn hơi say mê.
Trên mặt hắn nở nụ cười điên cuồng, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Thích sự báo đáp của ta không?”
“Không không không!”
Sự say mê trên mặt của Phương Hưu đạt tới đỉnh điểm theo tiếng hét cuối cùng của cuộc đời Vương Tử Đằng.
Xoẹt!
Ánh sáng bạc lại loé lên, đầu của Vương Tử Đằng lìa khỏi cổ, đầu hắn rơi trên mặt đất, trong đôi mắt toàn là sự sợ hãi và nỗi hận đến thấu xương, chết không nhắm mắt.
“Đây chính là mùi vị của sự báo thù sao? Thật sự khiến người ta say mê!” Cơ thể của Phương Hưu bất giác run lên.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thành quả của trả thù, hưng phấn đến nỗi mất kiểm soát.
Máu của Vương Tử Đằng nóng hổi bắn lên mặt hắn, lúc này Phương Hưu cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch khi cảm nhận được sự ấm nóng đó.
Hắn bắt đầu suy nghĩ viển vông, một ngày nào đó lão bà sẽ chết trong tay mình, đó sẽ là cảnh tượng tuyệt mỹ đến mức nào.