Phương Hưu vừa chết đi sống lại cũng không làm bất kỳ hành động bất thường nào, hắn diễn lại như phim truyền hình, hoàn toàn tái hiện lại những hành động lần trước mình làm.
Sờ bắp đùi, chạy trốn, xuống cầu thang.
Trong cầu thang có ánh đèn lờ mờ, ở đó bóng tối giống như một thứ gì đó có tính hạt bay trong không khí.
Hai người điên cuồng chạy nước rút xuống, một tầng, hai tầng, ba tầng…
Không lâu sau có tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía trước của hai người.
Sau đó truyền đến tiếng thét.
“Quỷ! Quỷ đuổi tới rồi!”
Phương Hưu vẫn nhảy từ trên cầu thang xuống giống lần trước, nhảy xuống một tầng, thành công gặp được đám người Vương Tử Đằng.
“Là Phương Hưu và Triệu Hạo! Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là quỷ đuổi tới rồi.” Một người đồng nghiệp thở gấp nói.
Triệu Hạo kinh ngạc nhìn đám người hỏi: “Sao các người chạy chậm vậy?”
“Vậy mà chậm sao? Chúng ta chạy ít nhất 20 tầng. Ngược lại là hai người sao chạy nhanh vậy?”
“...”
Cuộc đối thoại vẫn diễn ra giống lần trước.
“quỷ đánh tường! Chắc chắn là quỷ đánh tường…”
Vương Tử Đằng bắt đầu giới thiệu về quỷ đánh tường, nhưng hắn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng “cạch”.
Cửa mở.
Mà Phương Hưu đang yên lặng đứng trước cửa.
Vương Tử Đằng ngây ngẩn cả cười, những người khác cũng sững người, đã nói là quỷ đánh tường mà? Sao bỗng nhiên lại tìm ra cửa rồi?
Tuy nhiên đám người cũng không nghĩ nhiều mà chạy như điên về phía cánh cửa.
Một đám người nhanh chóng đi đến chỗ nga ba một lần nữa, dừng bước.
“Phương Hưu, ngươi… có phải đã thắp sáng linh hồn đúng không?” Sắc mặt của Vương Tử Đằng hơi phức tạp hỏi.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào người Phương Hưu.
Trước đó họ đã nghe thấy Vương Tử Đằng nói, chỉ có ngự linh sư mới có thể chống lại quỷ, mà chỉ có thắp sáng linh hồn mới có thể trở thành ngự linh sư.
Bây giờ nghe thấy Vương Tử Đằng hỏi Phương Hưu như thế, đương nhiên mọi người đều cảm thấy có hy vọng sống.
Cũng không thể trách tại sao Vương Tử Đằng hỏi như vậy, dù sao cách Phương Hưu phá giải trận của quỷ đánh tường lần này cũng khác lần trước, lần trước là phá bằng cách tìm kiếm, mà lần này Phương Hưu trực tiếp đi đến chỗ cánh cửa, mở cửa ra.
Vậy nên Vương Tử Đằng mới tưởng là Phương Hưu dựa vào linh tính để cảm nhận vị trí của cửa.
Đối mặt với ánh mắt vừa mong chờ vừa phức tạp của đám người, Phương Hưu cũng không lập tức trả lời mà lấy điện thoại ra, nhìn thời gian trên đó.
Ngay sau đó hắn ngẩng đầu lên nói: “Còn một phút nữa, sau một phút quỷ sẽ xuất hiện.”
Trong chớp mắt đám người vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi.
“Sao ngươi có thể biết chính xác thời gian quỷ xuất hiện, xem ra ngươi thật sự đã trở thành ngự linh sư, Phương Hưu, chỉ cần ngươi có thể đưa ta ra khỏi quỷ vực, 500 vạn! Ta sẽ cho ngươi 500 vạn!” Vương Tử Đằng vội vàng nói.
“Phương Hưu, ngươi mau dẫn chúng ta chạy trốn.”
“Ngươi chắc chắn biết nên chọn đường nào, chỉ cần ngươi có thể dẫn chúng ta ra ngoài, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.”
Ngay lúc này Phương Hưu lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không vội.”
Một câu không vội của hắn khiến đám người nôn nóng muốn chết.
“Trước khi rời khỏi, ta muốn làm một việc.”
Ngô Đại Hải tức đến mức suýt nữa chửi ầm lên: “Chuyện gì có thể so với chạy trốn càng…”
“A!”
Một tiếng hét thê thảm vang vọng khắp nơi, cắt ngang lời nói của Ngô Đại Hải.
Nhất thời mọi người đều sững sờ nhìn Phương Hưu đang chậm rãi thu chân lại, Vương Tử Đằng vẫn đang nằm co quắp như con tôm trên mặt đất.
Lúc này mặt của Vương Tử Đằng trông rất đáng sợ, sắc mặt đỏ lên, nổi gân xanh, cả người mất khống chế run lên, từng tiếng hét thê lương, thảm thiết từ trong miệng hắn vang lên.
Mọi người đứng nhìn hắn, trong phút chốc dường như nghe được tiếng trứng vỡ nát.
“Ngươi… ngươi… a a a!” Vương Tử Đằng đau đến mức không nói nên lời, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Ngô Đại Hải với tư cách là chó săn lập tức phản ứng lại, nổi giận đùng đùng chất vấn Phương Hưu: “Phương Hưu! Ngươi đang làm gì! Sao bỗng nhiên ngươi lại đá… đá người!”
Mấy người đồng nghiệp còn lại cũng nhao nhao hùa theo.
“Đúng vậy, đang yên đang lành sao lại đánh người!”
Tất cả mọi người đều không ngờ Phương Hưu lại bỗng nhiên ra tay, hơn nữa còn ra tay ở bên dưới nặng như thế, ngay cả Vương Tử Đằng là người trong cuộc cũng không ngờ đến.
Hắn không thể nào hiểu được, tại sao sau khi mình nói cho 500 vạn liền bị đánh, chẳng lẽ là chê ít tiền? Chê tiền ít thì ngươi cứ việc nói ra!
Lúc này, Phương Hưu mới giải thích,
Chỉ thấy hắn bình tĩnh nói: “Con quỷ này có tốc độ vượt xa con người cho nên hết một phút sẽ lập tức có người bị gϊếŧ, bây giờ Vương Tử Đằng mất đi khả năng hoạt động thì người phải chết tiếp theo chính là hắn, vậy nên ta đang cứu các ngươi đó.”