Hơi mở ánh mắt mê muội mông lung, hai cánh tay mảnh khanh linh hoạt mà cởi bỏ y phục trên người mình, y phục rộng thùng thình trên người theo động tác tao nhã mà mê người của hắn tạo nên tầng tầng cuộn sóng, ngón tay hắn bắn ra, áo ngoài liền phiêu nhiên rơi xuống đất, thân thể tuyệt đẹp ẩn hiện dưới tầng áσ ɭóŧ kia càng khiếm người ta tơ tưởng.
Hơi hơi nghiêng người làm bên gáy cùng xương quai xanh lộ ra một độ cung cực kỳ hoàn mỹ mê người, bên dưới áo ẩn hiện vừa làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, vừa làm cho người ta ảo não…
Nhìn hắn ở trên người mình, không chút nào để ý lộ ra thân thể, Phong Ly có chút thất thần, hắn chưa từng biết một người cởϊ qυầи áo cũng có thể cởi nhẹ nhàng tuyệt đẹp rồi lại quyến rũ mềm mại như vậy, nhất cửa nhất động kia như là một bức tranh động lòng người, làm cho người ta say mê vô cùng.
Người này biết rõ hành động như thế nào có thể tăng thêm vẻ đẹp của chính mình, biết từ góc độ nào có thể làm cho ngươi khác thấy hắn càng thêm tao nhã, hắn bày ra không phải là vẻ đẹp của thân thể, mà là cái loại hấp dẫn tự nhiên thánh khiết cùng hoàn mỹ.
Càn Khôn cũng không có cố ý mà bày ra cái gì, hắn chính là làm theo bản năng của chính mình,
mà giờ khắc này, trong mắt của hắn chỉ có Phong Ly. Hắn cởi áσ ɭóŧ, rút trâm cài, một mái tóc đen xinh đẹp rối tung, một khắc đó liền che lấy toàn bộ thân thể, nổi bậc trên da thịt tuyết trắng như ngọc của hắn, khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai rặng mây đỏ, sóng mắt lưu chuyển, môi đỏ mọng khẽ nhếch, xinh đẹp không thể tả bằng lời.
Hắn quyến rũ mà phóng đãng, hắn giống như rừng đào, nồng nhiệt mang theo rụt rè, nhiệt tình nhưng mềm mại, đích thực là phong tình vạn chủng, tươi đẹp khuynh thành.
Phong Ly cố gắng bảo trì thanh tỉnh, bắt buộc chính mình phải nhớ rõ nhục nhã này, tương lai phải trả thù gấp trăm ngàn lần với nam nhân đang cưỡng chế ở trên người mình. Thế nhưng làn da không ngừng nhận lấy những nụ hôn làm hắn cả người mềm yếu đáy lòng nổi lên sóng gió,
hắn có chút hoảng hốt, sung sướиɠ của thân thể khiến hắn không thể xem nhẹ, thời điểm
lòng bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve trên khuôn ngực hắn, giống như thấm vào trong lòng của hắn. Lí trí của hắn nói cho hắn biết nguy hiểm, thân thể hắn lại sa vào trong ấm áp, không, không thể như vậy, hắn không thể để cho người này dễ dàng mà nắm giữ hắn.
“Ly, không cần kháng cự, theo ta, để cho chúng ta cùng một chỗ” Đôi môi đỏ mọng mê người ghé vào bên tai hắn nhẹ nói, ngậm lấy tai mềm mại của hắn, nơi đó liền trở nên vô cùng mẫn cảm, thanh âm trầm thấp mềm nhẹ cơ hồ làm cho xương cốt người ta trở nên mềm yếu.
Nụ hôn ẩm thấp xẹt qua đuôi lông mày của hắn, tới đôi mắt, chóp mũi, sau đó khảm ở trên môi hắn, cái lưỡi mềm mại miêu tả hình dãng đôi môi hắn, hơn nữa cường ngạnh mà kiên trì xông vào bên trong khoang miệng của hắn, tinh tế chạm vào từng cái răng của hắn, dụ dỗ hắn mở ra khớp hàm khép chặt.
Phong Ly không thừa nhận đã bị hấp dẫn, nhưng hắn thích loại miệng lưỡi tương giao này, cảm giác thân mật khắng khích, làm cho tim của hắn sinh ra một chút lo lắng không rõ, hắn cũng không ghét Thiên Hoa Đào hôn.
Càn Khôn kỹ xảo thành thạo cùng kinh nghiệm lên giường phong phú, khiến cho hắn tinh tường hiểu được như thế nào làm cho một người đạt được kɧoáı ©ảʍ, mặc dù trong lòng hắn cảm giác chinh phục đang mãnh liệt, nhưng dù sao hắn cũng thương tiếc Phong Ly, không đành lòng thương tổn hắn, yêu khiến cho hắn nghĩ phải bằng mọi cách có được nhu tình yếu đuối, sợ hãi cùng xấu hổ và giận dữ trong lòng Phong Ly, quân vương thoạt nhìn không ai bì nổi này, bất quá đến cùng cũng là một nam nhân cần tình yêu thôi.
Phong Ly có thể mãnh liệt cảm nhận được dòng nhiệt lưu trong cơ thể, cảm giác xa lạ làm hắn lo sợ không yên mà không biết làm sao, hắn cũng không phải không có du͙© vọиɠ, cũng không phải trời sinh lãnh cảm, mà là chưa từng có người nào làm cho hắn có ý niệm trong đầu, tim hắn chưa từng tỏa nhiệt. Nhưng giờ phút này, hắn bắt đầu không rõ, hắn cảm nhận kiêu ngạo cùng kiềm chế của bản thân đang chậm sụp đổ, đối mặt với Càn Khôn cường thế, hắn đột nhiên có một loại cảm giác mình là kẻ yếu, khi Càn Khôn giơ tay tiến vào tiết khố vuốt ve bộ vị trọng yếu của hắn, một loại tê dại không cách nào hình dùng xông thẳng tới đại não, cả người hắn nhịn không được phát ra run rẩy.
“Không, không…”
“Thoải mái như vậy sao?” Nghe được Phong Ly phát ra rêи ɾỉ không thể khắc chế, trong nháy mắt Càn Khôn cảm thấy được miệng đắng lưỡi khô, Phong Ly sắc mặt ửng hồng nằm ngửa trên sàn nhà hắc ngọc bóng loáng, con ngươi màu tro ánh vàng luôn lộ ra lạnh lùng nhã nhặn che kín bởi một tầng sương, con ngươi vì động tác của mình không tự giác co rút lại cùng thả lỏng ra, tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, thái dương hỗn độn chảy mồ hôi, khuôn mặt thanh tú nhìn như ôn nhu mang theo nét trẻ con.
“Ly, Ly, Ly…” Không hiểu sao cảm giác cảm động tràn ngập trong lòng, Càn Khôn cảm thấy lệ đã tụ tập ở khóe mắt, bổ nhào lên người Phong Ly, cuồng loạn gọi tên của hắn, hận không thể cứ như vậy đem hắn dung nhập vào trong thân thể của chính mình.
“Khóc cái gì…đừng khóc…” Nghe được Càn Khôn gọi, Phong Ly nỗ lực tránh ánh mắt hắn, hắn vươn tay muốn hủy diệt nước mắt kia, căn bản không ý thức được chính mình đang làm cái gì, hắn thậm chí không nhớ rõ người trước mặt này là địch nhân của hắn.
Cảm xúc ấm áp từ da thịt truyền đến, quần áo trên người hắn đều rời khỏi thân thể, thân thể cùng thân thể kề sát, thời điểm da thịt cùng da thịt chạm nhau, run rẩy truyền khắp thân thể hai người…
Nhìn biểu tình Càn Khôn, Phong Ly có loại cảm
giác nhục nhã khi chính mình bị hắn xem là nữ nhân, đặc biệt sau khi một dòng nước ấm áp chảy vào trong cơ thể hắn, sau đó Càn Khôn đột nhiên ngã vào trên người hắn, từng ngụm từng ngụm thở dốc, hô hấp nóng bỏng của người kia thổi vào bên tai của hắn, không khí tràn ngập mùi tìиɧ ɖu͙©, hết thảy lúc đó làm hắn không thể chịu đựng được, xấu hổ và giận dữ, ủy khuất, phẫn nộ, mất mác, thất bại làm cho hắn muốn khóc lớn một hồi, hắn khẽ cắn môi: “La lớn tiếng như vậy, không biết còn tưởng rằng bị thượng chính là ngươi.”
Càn Khôn rời khỏi thân thể Phong Ly, quan tâm mà đem hắn chuyển lên giường, nhẹ nhàng an ủi: “Thực xin lỗi, Ly, ta tuyệt không muốn thương tổn ngươi, thế nhưng lần đầu tiên đều là như vậy, nếu ngươi thật sự không thích, chúng ta có thể đổi vị trí, ta tuyệt không để ý.”
“Thiên Hoa Đào, ngươi thật là thấp hèn” Phong Ly nghe vậy lại tức giận: “Ta dù chết cũng sẽ không để cho ngươi bính lần thứ hai, về phần thân thể thấp hèn của ngươi, ta lại càng không có hứng thú.”
“Ly, không cần vũ nhục ta, cũng đừng tức giận” Càn Khôn vẫn là hảo hảo khuyên bảo: “Ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Tiện nhân! tiện nhân! tiện nhân!” Phong Ly gào to.
“Ngươi…” Càn Khôn chán nản.
“Tiện nhân! Ta sẽ không bỏ qua cho người, ngươi chờ cho ta” Phong Ly nghiến răng nghiến lợi: “Ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi hối hận vì hành động hôm nay.”
Càn Khôn không nghĩ rằng Phong Ly lại cố tình gây sự như vậy, cũng đã đến mức này, không thể thành thực một chút sao? Hắn cũng có chút tức giận, mặc cho ai bị gọi “tiện nhân, tiện nhân” như vậy cũng sẽ tức giận, tóm lại, Phong Ly rất tùy hứng: “Được, có bản lĩnh liền giáo huấn, còn không thì đem ta gϊếŧ, nếu không…” Một câu nói lăn qua lăn lại trong cổ họng, rốt cục cũng nói ra: “…một người không thể cử động như ngươi có thể làm gì ta…”
“Ngươi…” Phong Ly toàn thân một trận co rút, tay chân loạn chuyển, tức giận công tâm, trừng mắt nhìn càn khôn, môi run run, nghĩ muốn nói gì, nhưng cuối cùng hai mắt khẽ đảo, ngất đi.
Càn Khôn kinh hãi, bổ nhào lại: “Ly, Ly, ngươi không sao chứ, ngươi thế nào, đừng dọa ta…”
“Càn Khôn, ngươi thật sự muốn làm như thế sao?”
Đứng ở sao lưng Càn Khôn, nhìn hắn khoanh tay biểu tình lãnh ngạo nhìn xuống Phượng Tiên đảo, Thiên Chi Nhai lại một lần nữa nghĩ hắn có phải hay không sai lầm rồi?
“Đã làm, sẽ không hối hận” Càn Khôn lạnh lùng nói.
Nhẹ nhàng thở dài, Thiên Chi bất đắc dĩ nói: “Càn Khôn, ta nói rồi, ngươi không có mệnh làm thượng đế, ngươi sao phải khổ như vậy chứ? Phương thức quyết liệt như vậy, thiên giới sẽ vì vậy mà nguyên khí đại thương.”
“Chi Nhai thúc, ta với ngôi vị thiên đế một chút cũng không có hứng thú, nhưng có vị trí thượng đế, có thể giúp ta ngang hàng với Phong Ly cùng hắn dây dưa cả đời, theo lời ngươi nói, chỉ cần hắn không chinh phục được ta, hắn liền vĩnh viễn sẽ không đối ta chán ghét.”
Càn Khôn lạnh lùng cười: “Chỉ có Thiên Hoa Đào mới có thể ngăn chặn đại nghiệp thống nhất của Phong Ly, đây không phải là nguyên nhân các ngươi đến tìm ta sao? Nhưng nếu các ngươi không cho ta lợi ích khiến ta vừa lòng, ta dựa vào cái gì giúp các ngươi ngăn chặn hắn? Sinh tử tồn vong của thiên giới với ta có quan hệ gì? Chi Nhai thúc, ta không phải là khờ dại cái gì cũng không biết, ta cũng không phải là Thu Nhan Thứ ngây ngốc bị các ngươi lợi dụng, nếu năm đó Tu Trạch không có yêu thương hắn, kết cục của hắn là bi thảm như thế nào, các ngươi chẳng lẽ không có nghĩ tới? Hay là các ngươi hẳn là biết rõ, nhưng không thèm để ý?”
Thiên Chi Nhai nhíu mày:
“Không, Càn Khôn ngươi hãy nghe ta nói…”
“Không, Chi Nhai Thúc, là ngươi hãy nghe ta nói ” Càn Khôn đánh gảy lời của hắn: “Vốn ta đã muốn an phận làm Thiên Càn Khôn yếu đuối vô năng, vĩnh viễn nhìn quân vương ma giới cao cao tại thượng, chưa bao giờ dám nghĩ đến hắn, nhưng, ngươi muốn ta biến thành Thiên Hoa Đào, thân là hoặc thần Thiên Hoa Đào sẽ không thỏa mãn với hiện trạng, thân thể hắn tràn ngập du͙© vọиɠ cùng tham lam, hắn sẽ không tiếc thủ đoạn mà đoạt lấy.”
“Không, Càn Khôn, ta vẫn tin tưởng, Thiên Hoa Đào là thiện lương, hắn chỉ là bị phẫn nộ cùng tuyệt vọng mê hoặc tâm linh, hắn đa tình mà nặng nghĩa, cho nên thân là hoặc thần mới có thể thống khổ.”
“Có lẽ thiên hoa đào có thiện lương, có nhu tình, nhưng thiện lương kia, nhu tình kia, từ bảy trăm năm trước, ngay khi nhìn thấy cái người trong hoa viên ma giới, yếu ớt cùng nhu tình duy nhất của hắn đã cho thiếu niên như xuân phong kia tất cả, không còn có dư thừa tình cảm cho người khác.”
Trong mắt Càn Khôn mang theo một tia nhu tình, mang theo ưu thương thản nhiên: “Đối với thượng đế, đối với thiên giới chư thần, từ rất nhiều năm trước ta sẽ không biết nói như thế nào để diễn đạt tình cảm của ta, cho nên bây giờ ta với các ngươi chỉ còn lợi ích, các ngươi cho ta đủ lợi ích, ta giúp các ngươi bảo vệ thiên giới, làm cho nó sẽ không bị diệt nhanh chóng, đơn giản như vậy.”
“Càn Khôn, không cần cực đoan như vậy” Thiên Chi Nhai biểu tình trầm trọng.
“Cực đoan? Không, ta rất bình tĩnh” Càn Khôn cười cười, ánh mắt bi phẫn: “Ta chưa từng có bình tĩnh như vậy. Ta rốt cục học được như thế nào là lạnh lùng đối đãi hết thảy, có lẽ như vậy mới phù hợp với thân phận hoặc thần của ta.”
“Ngươi còn oán hận?” Thiên Chi Nhai muốn ôm người yếu ớt kia vào trong lòng ngực an ủi, Càn Khôn trong lòng thống khổ nhưng thần sắc vẫn là một mảnh đông lạnh, rồi đột nhiên phát hiện, người trước mắt này đã không phải là hài
tử mỗi lần
xong nhiệm vụ trở về, liền trốn ở góc tường khóc, kiên cường của hắn có thể phá hủy hết thảy: “Càn Khôn, ngươi biết không? Các chức vụ của chư thần thiên giới, có lẽ ngươi cảm thấy chức trách này phi thường quá quắt, nhưng nó cũng là một trong những chư thần, nó cần phải tồn tại, cho dù không phải ngươi, cũng sẽ có người khác…”
“Rất đúng, cho dù không phải ta, cũng sẽ có người khác, như vậy vì cái gì là ta, vì cái gì không phải người khác?” Càn Khôn bên môi lộ ra chua sót, thanh âm cũng mang theo rất nhiều rất nhiều oán hận: “Dựa vào cái gì lại là ta? Bởi vì ta là con của thưởng đế? Chi Nhai thúc, ta tình nguyện sinh ở nhân giới, cho dù chỉ là đứa con của nông phu hoặc ngư dân, cho dù vô cùng khốn khổ, vô cùng gian nan, cũng tốt hơn so với làm con thượng đế, bảo con của thượng đế là thần, kỳ thật lại ngay cả một người cũng không bằng, không, phải nói căn bản không được tính là một người.”
“Càn Khôn…!”
“Ngươi muốn nói cho ta biết, là vì thượng đế chí công vô tư? Hừ, hắn thật chí công vô tư sao, một khi đã như vậy, hắn sao không vô tư, đem ta nhốt cả đời, cần gì phải biến ta thành Thiên Càn Khôn?”
Càn Khôn tựa hồ vô cùng kích động: “Ta hận mình là hoặc thần, hận mình là đứa con thượng đế, nhưng ta lại càng hận chính là nếu hắn vô tư, vì cái gì không kiên trì, làm cho ta hoàn toàn tuyệt vọng? Ta không thể tha thứ chính là hắn để cho ta chịu sự sỉ nhục cùng thống khổ này, ta không thể tha thứ chính là, hắn nếu cũng có thời điểm ích kỷ, vậy tại sao không ích kỷ ngay từ đầu? Không cần ở trong lúc ta thống khổ nhất, tuyệt vọng nhất khiến ta hiểu được, nguyên lai ta vốn có lựa chọn khác!”
“Càn Khôn, hắn là phụ thân của ngươi, thân là thượng đế, hắn so với người khác càng phải gánh vác nhiều, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không yêu ngươi…” Thiên Chi Nhai la to.
“Yêu ta?” Càn Khôn hừ lạnh một tiếng: “Thượng đế cũng biết cái gì gọi là làʍ t̠ìиɦ sao? hắn không phải bảo chư thần đều phải mất đi thất tình lục dục sao? Như vậy hắn đang làm cái gì? Ngươi nói như vậy, ta cảm thấy rằng hắn so với ta hôm nay càng không xứng đáng ngồi đế vị này.”
Lời nói của Thiên Chi Nhai bị ngăn ở cổ họng, một câu cũng không nói nên lời.
“Cho ngươi đến du thuyết ta, còn không bằng đi du thuyết các nữ tiên bảo các nàng đừng tới nơi hẹn của ta” Càn Khôn lạnh lùng xoay người: “Thân là thượng đế, không phải hắn có cái quyền đó sao? Có thể hạ lệnh kêu chữ tiên nữ không cần đến phượng tiên đảo không phải sao?”
Thiên Chi Nhai thở dài: “Ngươi biết rõ ta sẽ không làm như vậy, thượng đế cũng sẽ không làm như vậy.”
“Nếu hắn không muốn thiên giới diệt vong, liền sớm hạ lệnh truyền ngôi cho ta, nếu không chờ Ly dùng vũ lực san bằng thiên giới đi” Càn Khôn bỏ lại câu này liền phất tay áo rời đi: “Ngươi có biết, Ly, hắn…có năng lực làm như thế.”
Thiên Chi Nhai đứng một hồi, thấy Càn Khôn không hề quay đầu lại, chỉ biết nói: “Ta sẽ đem lời của ngươi nhắn lại cho thượng đế, nhưng hy vọng ngươi không cần thương tổn nữ tiên.”
Mà suy nghĩ của Càn Khôn đã sớm bay thật sự xa rất xa, không biết Ly sẽ như thế nào đối phó hắn? Hắn thừa nhận hắn rất vô dụng, sau khi phát hiện Phong Ly hôn mê, hắn cư nhiên lại chạy trốn.
Hắn cũng không muốn rời khỏi Ly, nhưng sau khi Ly tỉnh dậy khẳng định sẽ không chút nào nghĩ ngợi mà dồn hắn vào chỗ chết, mà hắn thật sự không muốn chết, cho nên chỉ có thể rời đi. Hắn biết sau khi chuyện đó phát sinh, hắn còn nói ra lời nói làm tổn thương lòng tự trọng của Phong Ly, cuối cùng còn chạy trốn, sau khi Phong Ly tỉnh dậy nhất định sẽ càng thêm tức giận, nhưng hắn hy vọng Phong Ly có đủ
thời gian nghĩ lại về mối quan hệ của bọn họ, không cần nhanh như vậy liền có kết luận, hắn nguyện ý dùng cả đời để đền bù lại thương tổn hắn đã gây ra cho Phong Ly, vĩnh viễn xem Ly như trân bảo trân quý nhất mà che chở, chỉ cần Ly…nguyện ý thương hắn…
Thiên giới Ngọc Hòa điện.
“Như thế nào? Hắn nói như thế nào?” Thiên đế vừa nói vừa vuốt râu, thần thái an tường.
“Hoa Đào hắn muốn vị trí của thượng đế” Thiên Chi Nhai bạch y ngân phát (áo trắng tóc trắng) lạnh lùng nói.
Thiên đế nở nụ cười, vừa lòng nói: “Hoa Đào rốt cục thức tỉnh rồi, cũng không uổng phí một phen khổ tâm của bản đế.”
“Thế nhưng, bệ hạ, Hoa Đào hắn hận ngươi, hắn không phải tự nguyện kế vị ngươi, trong lòng hắn chỉ có đoạt lấy” Thiên Chi Nhai thần thái càng thêm lạnh như băng: “Này chẳng lẽ chính là ngài muốn?”
“Bốn ngàn năm trước, thời điểm Hoa Đào vừa mới sinh ra, bản đế liền phát hiện tính cách hắn trời sinh yếu đuối cùng đa tình, là người thừa kế duy nhất của thiên giới, không thể có nhược điểm như vậy, hơn nữa thời điểm lựa chọn tư chức cư nhiên lãi bắt được hoặc thần pháp khí, dự cảm bất hảo của bản đế càng tăng thêm. Quả nhiên sau khi hắn trở thành hoặc thần, cư nhiên càng trở nên yếu đuối cùng tự ti, với đế vị hoàn toàn đánh mất lòng tự tin, bất luận bản đế áp dụng phương pháp khích lệ gì, đều không hề có tác dụng, đến cuối cùng thậm chí còn lựa chọn trốn tránh. Tình nguyện là một con sâu chết tiệt không ở trong ngũ hành, cũng không nguyện quay về.”
“Chín trăm năm qua, bất luận bản đế dùng cách nào trì hoãn thời gian đầu thai chuyển thế của hắn, dùng mọi cách đưa thiên địch bên cạnh hắn đuổi đi, hắn cũng có biện pháp sau khi chuyển thế rất nhanh mà chết oan chết uổng, hai trăm năm trước, trừ bỏ thời gian chờ đợi ở âm phủ, hắn ở dương gian chưa đến bảy mươi năm, cư nhiên liền chết chín lần, lần nhanh nhất kia, mới sinh ra vài ngày liền chết, quả thật làm cho bản đế tổn thất bao nhiêu đầu óc.”
Thiên đế liên miên cằn nhằn mà nhắc lại chuyện cũ, nghĩ đến nhi tử của hắn, hắn liền bấc đắc dĩ: “Vốn bản đế cũng nghĩ hắn là quyết tâm rơi vào luân hồi nhân giới, cũng không trông cậy vào hắn kế thừa đế vị, không nghĩ tới bảy trăm năm trước hắn cư nhiên lại coi trọng đứa con của Ma quân Tu Trạch, còn nỗ lực phấn đấu, chỉ dùng bảy trăm năm liền tu luyện thành yêu, hết thảy mới có chuyển biến.”
“Thế nhưng, bệ hạ, Hoa Đào bây giờ là yêu, không phải thần, hơn nữa ta thấy Hoa Đào cũng không muốn trở thành thần, nếu không hắn sẽ không liên tiếp mười kiếp đều làm côn trùng có hại, thương tổn vô số hoa cỏ trong thiên hạ, khiến nhiều loại hoa biến mất, cây cỏ khô héo, dựa theo luật lệ thiên giới, hắn không có cách nào qua được thiên kiếp, hắn nếu muốn thành tiên, thiên kiếp này một cửu cũng không qua được” Thiên Chi Nhai tạt bát nước lạnh: “Chẳng lẽ ngài muốn một cái yêu tộc kế vị sao? Chư thần thiên giới sẽ đồng ý sao?”
“Mặc kệ hắn là người hay yêu, hắn thủy chung vẫn là nhi tử của bản đế, là người thừa kế duy nhất của ta, điểm này là thực sự không thể thay đổi, hơn nữa năng lực của hắn rõ như ban ngày, bản đế tin tưởng, một ngày nào đó, hắn sẽ đem ma giới nhét vào bản đồ thiên giới, đứa con của Tu Trạch như thế nào có thể so sánh với đứa con của bản đế.”
Nhắc tới điểm này, thiên đế nói tựa như phụ thân trong thiên hạ, luôn cho rằng con mình mới là giỏi nhất: “Hơn nữa bản đế tin tưởng, Hoa Đào chỉ tạm thời làm yêu tộc, chỉ cần hắn nghĩ thông suốt, hắn nhất định có biện pháp thông qua thiên kiếp, trở thành một cái thần chân chính. Lấy kiếu ngạo của hắn, hắn sẽ không dễ dàng bị sai bảo, bản để truyền đế vị cho hắn, hắn sẽ tùy ý ra ngoài, khinh thường mọi thứ, nhưng hắn đoạt đi thứ gì đó, hắn chết cũng sẽ không buông tay. Thiên giới giao cho hắn, ta rất yên tâm.”
Thiên Chi Nhai thở dài một hơi, tuy rằng biết rõ mỗi một chuyện thượng đế làm đều là vì lo lắng cho lợi ích của thiên giới, chính mình cũng vẫn nghe theo mệnh lệnh của hắn mà làm việc, đã mấy ngàn năm, chính mình vẫn không thể hiểu được cách làm của hắn, thủ đoạn như vậy, dù là ai cũng chịu không được, sự hiểu biết của hắn với nhân tính đã vô cùng đáng sợ, đến nỗi mỗi người đều bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay mà đừa bỡn, ai cũn trốn không thoát, tránh không khỏi.
“Chi nhai, có lẽ ngươi cảm thấy bản đế làm như vậy rất tàn nhẫn, thế nhưng ai bảo ta chính là thượng đế” Thiên
đế chỉ liếc mắt nhìn Thiên Chi Nhai một cái, liền hiểu được hắn đang suy nghĩ gì: “Bản đế không có sai, ngươi cũng không có sai, không cần ái náy.”
“Thế nhưng, Nhan Thứ, Hoa Đào, bọn họ cũng không có làm sai cái gì a” Thiên Chi Nhai ảm đạm, “Ta lại lợi dụng bọn họ.”
“Không, ngươi không có lợi dụng bọn họ” Thiên đế mỉm cười nói: “Nhan Thứ là đệ tử của ngơi, trên danh sách của thiên giới, hắn vốn
nên là long thần, tuy rằng vì ngăn cản Tu Trạch xâm lấn, hắn không thể đắc đạo thành tiên, nhưng mà hắn thủy chung vẫn là một phần tử của thiên giới, hắn chẳng qua là hoàn thành chức trách của hắn mà thôi. Mà Hoa Đào là nhi tử của bản đế, là người thừa kế đế vị, người của thiên giới thì không thể từ chối nhiệm vụ. Tu Trạch, Phong Ly pháp lực cao thâm thì thế nào, ma giới dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo thì thế nào, chính cái gọi là [ma cao một thước, đạo cao một trượng] tà bất thắng chính chính là định luật].
“Thế nhưng…” Thiên Chi Nhai còn muốn nói điều gì.
“Chi Nhai, ngươi đừng quên, ngươi cũng là thần, thần không nên có nhiều tình cảm” Thiên đế nhắc nhở hắn: “Chẳng lẽ ngươi hy vọng nhìn thấy thiên giới bị hủy bởi ma trảo?”
Nhìn đến biểu tình không hờn giận của thượng đế, Thiên Chi Nhai biết mình đã không thể nói ra thêm lời nói nào. Hắn nhẹ nhàng thở dài, xem ra cuộc sống ẩn cư nới thâm sơn rừng rậm ở thiên giới mới thích hợp với hắn, không biết xong việc này, hắn có thể hay không vứt bỏ thân phận địa vị, vĩnh viễn ẩn thân nhân giới, không bao giờ…quả những chuyện này nữa.
“Ngươi thay bản đế truyền lời cho Hoa Đào, nói bản đế đã đồng ý yêu cầu của hắn, ba ngày sau truyền ngôi cho hắn, bảo hắn thả nữ tiên về chỗ cũ “Thiên đế nhìn Thiên Chi Nhai: “Về phần nói như thế nào, Chi Nhai ngươi hẳn là rõ ràng.
“Vâng.”
Thiên đế vô cùng đắc ý thỏa mãn rời đi, sau lưng của hắn trời đất ưu thán.