Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Thế Đợi Quân An

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ngươi xem ngươi xem, đã biến thành cái dạng này rồi… Khuôn mặt thật là nhỏ nhắn non nớt quá đi… Làm ông đây nhịn sắp chết rồi”

Tiếng nói của nam nhân ngày càng ti tiện hạ lưu. Tai ta ong ong, mất đi ý thức

Đến khi tỉnh lại lần nữa, ta đã thấy mình đang nằm trong một gian phòng sang trọng quý phái. Ta miễn cưỡng ngồi dậy, nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn làm từ gỗ đàn hương, chạm trổ hoa văn, xung quanh có phủ lụa tím được thêu tinh xảo

Mắt nhìn bốn phía, ta phát giác có nam nhân trong phòng. Nhìn lại chính mình, khóe miệng không khỏi co quắp. Trên người ta chỉ mặc đúng một cái yếm đỏ tươi thêu hoa mẫu đơn, bên ngoài khoác một tấm voan màu vàng mỏng tang. Cái yếm quá nhỏ, không thể che được ngực của ta, mặc cũng như không mặc

Lại nhìn tiếp xuống dưới. Qủa nhiên,… Đôi chân trắng muốt đập vào mắt ta, phủ hờ một lớp vải mỏng trong suốt

Ta đã bị đưa đến đâu thế này?

Đầu óc quay cuồng, bụng dưới nóng bỏng. Ta nheo mắt, ánh mắt mơ mơ hồ hồ. Chỉ chốc lát ta đã ngã xuống giường, thở dốc. Tơ lụa thấm đẫm mồ hôi dán chặt vào da thịt khiến ta khó chịu. Ta thiêm thϊếp trên giường, cuối cùng không chịu được, cọ hai chân lên trên chăn nệm

Ý thức của ta dần mất đi. Cả gian phòng hoa lệ tràn ngập hương khí, tiếng rêи ɾỉ cực kì khıêυ khí©h. Tay ta mất tự chủ liền đưa lên ngực xoa nắn, cảm thấy thoải mái không ít. Da thịt tê ngứa, ta cắn môi, lại đưa hai chân khép vào cố nín nhịn

Bên ngoài có tiếng nha hoàn và nam nhân vang lên. Ngay sau đó cánh cửa mở tung, ta co rụt cả người lại. Bên dưới đã sớm chảy ra hoa mật nóng bỏng dính dính. Nước mắt ta trào ra dàn dụa. Thật là quá thẹn với chính mình, hận không thể đập đầu vào đá mà quyên sinh

Trong đầu ta chỉ hiện lên những hình ảnh giao hoan oanh oanh yến yến. Ta cắn chặt môi. Tiếng bước chân lại gần, người đó vén màn lên rồi dừng lại

Ta ngẩng đầu khó khăn nhìn nam nhân bạch y trước mắt

Hắn nhìn thấy ta bỗng ngẩn ra một chút, nhưng toàn thân không hề có chút suy chuyển. Một lúc sau, hắn mới đi tới phía ta. Ta mơ hồ nghĩ trong đầu, không biết có phải do ta đang tự tưởng tượng ra, hay người đứng trước mặt ta chính là Thương Âm?

Người kia cười khẽ: “Thì ra đây là lễ vật mà Tưởng Vương gia chuẩn bị? Qủa là tốn không ít tâm tư”

Qủa nhiên là hắn. Ta dùng hai tay bọc lấy thân mình. Bên dưới tê ngứa khiến ta thật không chịu nổi. Toàn thân ta nóng bức, thực sự rất cần “giải dược”. Ta si mê nhìn cổ hắn, nhìn cánh môi của hắn. Thật mềm mại, nhất định sẽ là “mỹ vị”

Ta rất nhớ… Cảm giác được hôn lên đôi môi ấy…

Nghĩ đến đó ta bất giác liếʍ liếʍ môi. Đột nhiên ý thức của ta liền thanh tỉnh, ta nhận ra hành động của ta bây giờ có biết bao nhiêu phần đồi phong bại tục. Ta cắn mạnh lên môi trên khiến một ngụm máu phun ra. Cơn đau khiến cho ta thêm vài phần tỉnh táo

Hắn đi đi lại lại vài vòng trước giường. Ta gắng sức thu mình vào phía trong, co rụt cả người lại, hai má đỏ bừng hét lớn: “Ngươi dám động vào một đầu ngón tay của ta, ta sẽ chặt đứt tay ngươi!”

Hắn dừng lại, nhìn ta khó hiểu, mãi một lúc sau mới bật cười, tỉ mỉ quan sát ta

“Rốt cục cũng lộ nguyên hình rồi sao, Hoa Nhi gia?”

Không biết có phải do ta nghe nhầm không, nhưng giọng điệu của hắn hoàn toàn là châm biếm

Ta khép chặt hai chân lại. Dương khí thuần khiết từ phía hắn tỏa ra so với giải dược còn hữu dụng hơn nhiều, thật khiến ta muốn nhích lại gần. Ta thực sự rất muốn xông tới, hôn hắn, đốt cháy ngọn lửa du͙© vọиɠ đang thiêu đốt bên trong

“Thân là đệ nhất võ công cõi âm, sao lại bất cẩn bị hại thành như vậy?”

Hắn cúi thấp mặt xuống. Từng sợi tóc của hắn vương lên khuôn mặt ta. Móng tay của ta như đã khảm vào lòng bàn tay, thực sự không kiềm được mà khóc. Nếu như bây giờ ta và hắn giao hoan, khác nào khiến ta quay trở lại 800 năm trước, vĩnh viễn mắc kẹt, không thể nào thoát ra được. Ta muốn hắn đến điên rồi. Tại sao mỗi lần ta và hắn gặp nhau, đều vào đúng những lúc ta thê thảm nhất như vậy?

Khóe mắt ta ứa lệ, “Thương Âm! Ngươi cút ra ngoài cho ta, ngươi không ra ta sẽ gϊếŧ ngươi. Bổn gia không muốn thị tẩm!”

Thần tình của hắn cuối cùng cũng thu về. Hắn nheo đôi mắt đen như mực, hỏi ta, “Là ai nói cho nàng biết tên của ta? Cả thiên hạ này, chỉ sợ cũng không ai dám gọi ta như vậy. Mẫu Đơn cô nương cũng thật to gan”

Hai mắt ta đẫm lệ, nghiến răng nghiến lợi, hô hấp không thông

Hắn cúi đầu, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt ta. Toàn bộ mạch máu trong người ta dường như nổ tung. Chân đạp đạp không nhịn được rên lên một tiếng. Nước mắt lại càng được đà mà rơi

“Thật mẫn cảm…”

Dù hắn không quan tâm tới ta, nhưng trong lòng ta vẫn coi hắn như phu quân của mình. Bị trượng phu đối xử như hạng dâʍ ɭσạи như vậy, ta không thể chấp nhận được

“Thương Âm, tên khốn kiếp. Đồ biếи ŧɦái lưu manh. Ngươi còn không mau cút ra ngoài”

Ta đẩy hắn ra. Cuối cùng hai tay không còn khí lực, lại thành nắm chặt lấy hắn. L*иg ngực hắn mát lạnh, thật dễ chịu. Hắn không hề phản ứng lại, ngược lại còn đưa tay lên bóp lấy cổ tay ta, một tay còn lại đưa lên trước mặt, nhẹ nhàng lau đi máu sót trên môi ta rồi thu tay về liếʍ một cái

Mặt ta đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, thân thể vặn vẹo. Bị kí©h thí©ɧ đến như vậy, ta nhịn không nổi liền cuống quýt bò lên người hắn. Hai tay lướt xuống cởi bỏ y phục cho hắn. Thương Âm mặc dù bề ngoài nho nhã, nhưng ta biết hắn là người luyện võ lâu năm. Khi ta mới làm quỷ sai, đã nghe nói rằng hắn cầm binh đi đánh Ma tộc. Chỉ tiếc rằng không lâu sau, hắn lại nhập ma chướng sát thần, phải chịu trời phạt

Da thịt ta cọ lên l*иg ngực bóng loáng của hắn. Thật thoải mái. Ta thích chí thở nhẹ

Nhớ quá. Ấm áp quá. Ta thực sự rất nhớ cảm giác này

“Mị Nhi Xuân. Tưởng Vương gia thật là chu đáo” Hắn lướt mắt, đưa tay lên vai của ta, “Tam thiên lục giới, xem ra chỉ có mình nàng dám làm thế này với bản thái tử”

Ta nghe không hiểu, tay khoác lên cổ hắn, chu môi định hôn

“Muốn sao?” Hắn thấp giọng, hơi thở phun lên mặt ta

Làm sao không muốn chứ. Ta không còn quan tâm tới chuyện hắn bỏ rơi ta như thế nào, ta vẫn cứ ngu ngốc thích hắn

Cùng nam tử mình yêu thương triền miên, có nữ nhân nào có thể cưỡng lại được

“Đúng vậy… Ta muốn… Nhưng đối với ngươi…” Ta mở to mắt nhìn hắn, trên môi hé ra tia cười ảm đạm, “… Ta chỉ là một món đồ chơi mà thôi…”

Ta toàn tâm toàn ý

Động tác của hắn liền dừng lại. Hắn để mặc ta nằm trên ngực hắn mà sờ mà cắn, một lúc sau liền hất ta xuống. Ta bất mãn nhích lại gần

Ngón tay

hắn đưa lên ấn vào huyệt thái dương của ta một cái. Đột nhiên đầu óc ta như có một dòng suối trong chảy qua, thanh tỉnh không ít. Ta thấy hắn đứng dậy khỏi giường, cởϊ qυầи áo. Xương quai xanh lộ ra, thật là mười phần mê người

Thấy hắn như vậy ta liền kinh hãi, hét lên

“Ngươi làm cái trò gì vậy, đồ, đồ biếи ŧɦái!!” Ta nóng nảy, ôm chặt lấy cơ thể

“Cởϊ qυầи áo” Hắn liếc mắt nhìn ta, “Lòng nữ nhân thật là sáng nắng chiều mưa, lúc nãy là ai bò lên người bản thái tử?”

“Ngươi còn nói nữa ta sẽ chặt đứt của ngươi. Chặt đứt tiểu đệ đệ của ngươi!”

Hắn cởi ngoại bào, đắp lên người ta. Ta sửng sốt gạt gạt khóe mắt. Hắn bộ dạng tràn đầy hứng thú, chỉ chỉ xuống bên dưới. Ta khép chặt hai chân. Hắn mỉm cười đầy ý vị, “Không hiểu Mẫu Đơn cô nương sẽ dùng thủ pháp gì? Đừng nói dối, nàng đã ướt thành như vậy rồi. Không lẽ Mẫu Đơn cô nương định dùng miệng cắn đứt sao?”

Bên trong hắn mặc trường bào màu trắng có thêu hoa văn, nhìn vô cùng có khí chất. Nghe hắn dùng giọng điệu ôn nhu trầm tĩnh nói ra những thứ thô tục như vậy, khuôn mặt ta lại càng đỏ hơn. Lúc sinh tiền ta chưa bao giờ từng nghe hắn ăn nói như vậy

Hắn thu lại thần sắc, nhìn ta khẽ cười lẩm bẩm, “Bộ dạng xinh đẹp của nàng như vậy, lại bị hắc y che dấu. Đáng tiếc, hồng y nàng mặc khi còn ở nhân gian, so với bộ dạng bây giờ vẫn còn thua xa nhiều lắm”

“… Ai cần ngươi bình phẩm…” Ta thở một hơi, than nhẹ. Thật sự sắp không nhịn nổi nữa rồi

Hắn nhìn ta một cái, rồi lại quay ra phía cửa, nói

“Nam nhân của nàng ở đâu, bản thái tử đưa nàng đi”

Ta toàn thân chấn động, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hắn

“Sao? Nàng không tin bản thái tử?”

Hắn nhìn ta

Ngón tay ta siết chặt vào ngoại bào. Bên trên còn vương hơi thở của hắn. Ta nghiêng mặt, tự dùng ngoại bào bao lấy rồi tiến đến

Hắn xem ra… sẽ không xuống tay với ta

Đương nhiên rồi, hắn đã có Chiêu Cẩm công chúa, sao còn có thể đối với loại canh suông ăn sáng như ta mà phát sinh dục niệm cơ chứ

Thật đúng là phật ý của Tưởng Vương rồi. Ta lấy đâu ra nam nhân, nam nhân của ta sớm đã không cần ta nữa

“Ta không có nam nhân, ngươi không cần lo cho ta, ta chỉ xin ngươi một việc…. Van cầu ngươi…” Ta khàn khàn nói, trong lòng lạnh lẽo, nhức nhối, “Ngươi hãy trói ta lại, sau đó không cần lo cho ta, cũng đừng để ý ta, xin ngươi”

Một đêm không ngủ

Ý thức của ta hoàn toàn bị dược tính chi phối. Ta nằm trên giường không ngừng lăn qua lăn lại, không còn nhớ rõ thân thể va vào ván giường không biết bao nhiêu lần. Miệng rêи ɾỉ, bên trong thiêu đốt, những lời gì ta đã nói ra, ta cũng không còn nhớ

Ta đã chịu được

Thương Âm an vị bên ngoài, ta hoàn toàn có thể cảm nhận được. Hắn ngồi bên ngoài suốt một đêm

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn tiến vào, vén bức rèm lên. Ta toàn thân mệt lả nằm giữa giường, tóc dài rối tung, mồ hôi đầm đìa. Trường bào trên người ta bị đá xuống cuối giường, ướt đẫm một mảng

Hắn tiến lại gần. Ta ôm chặt lấy thân thể, không muốn bị hắn nhìn

Hắn lại buông hai tay ta ra. Mắt hạ xuống môi ta, đưa tay lên xoa xoa, “Cắn thành ra như vậy sao?”

Ta không nói chuyện. Trên môi vốn đã tê dại, trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi

Hắn mang gương đồng lại cho ta nhìn. Trong gương là một nữ tử hai má phiếm hồng, mị nhãn như tơ. Lớp sa mỏng ẩm ướt dính chặt lên da thịt càng lộ vẻ quyến rũ, yếm đỏ tà tà mặc trên người. Vết hồng đỏ trên cổ dần tan ra, lộ ra vùng da trắng như tuyết. Nhìn ta bây giờ, thật không thua kém gì hạng nữ nhân mua vui chuốc cười chốn dương gian

“Thái tử có ý gì?” Ta yếu ớt hỏi hắn, toàn thân trống rỗng

“Bộ dạng này, tốt nhất đừng để nam nhân khác nhìn thấy” Hắn cởi trói cho ta, đem áo khoác phủ lên người ta rồi quay người ta ra đối diện hắn. Tay cầm ly trà đưa qua, màu xanh thanh dịu, hương vị sảng khoái bay lên, “Uống một chút đi”

Ta không còn chút khí lực. Hắn liền đút cho ta. Ta không hề chống cự, uống được vài ngụm, tinh thần đã có chút tốt hơn, nhưng người vẫn mệt lả, tựa đầu vào vai hắn

Cảm giác thật là yên bình. Ta không muốn nghĩ ngợi gì nữa, liền nhắm mắt lại

Hắn quay đầu nhìn lại chiếc giường, cười nói: “Cả cái giường bị nàng làm ướt rồi”

Ta đỏ mặt, giãy dụa, “Tại sao ngài có thể hạ lưu như vậy, thả ra, ta phải đi”

“Đi đâu, tỷ võ chiêu thân sao?” Thanh âm hắn không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói
« Chương TrướcChương Tiếp »