Thâm cung vắng vẻ, đìu hiu. Do ta bị hành hạ từ bé nên đêm xuống không thể ngủ ngon giấc. Ta luôn sợ có chuột bò qua mặt, sợ có kẻ lợi dụng đêm đến bóp cổ. Mặc dù hôm nay ta đã có một nơi đặt lưng yên bình, nhưng vẫn trằn trọc khó ngủ. Một hạt mưa táp vào cửa sổ, hay cơn gió đưa cửa “kẽo kẹt” nhè nhẹ cũng làm ta bừng tỉnh ngay tức khắc.
Ta không ngủ được nên trợn trừng mắt nằm co quắp trên giường.
Vầng trăng tỏa ánh sáng dịu nhẹ, bỗng nhiên, ta nhìn thấy có bóng con thỏ trên tấm vải mỏng dán cửa sổ. Thỏ nhảy nhẹ nhàng rồi chợt biến thành một phu nhân có cái bụng to đùng. Phu nhân lẩm bẩm gì đó rồi biến thành em bé đang nằm. Cái bóng hắt lên cửa sổ cứ biến đổi liên tục.
Đêm xuân tĩnh mịch, ta muốn hỏi “Lệnh Cửu, là huynh à?” nhưng hé miệng lại chẳng phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Nhiều năm về sau nhớ lại, không biết lúc ấy hắn đã kiên nhẫn đến mức nào chỉ vì thấy ta ngủ mà không dám nhắm mắt. Thật ra hắn chỉ muốn nói với ta rằng “Công chúa cứ yên tâm ngủ đi, đã có ám vệ trở thành mắt của người rồi, không cần sợ nữa”.
Kể từ ấy, ta dễ chìm vào giấc ngủ.
Xem chừng Lệnh Cửu có rất nhiều tài vặt. Thỉnh thoảng hắn sẽ gập lá trúc thổi sáo, đưa tiếng sáo du dương, trong veo vào trong giấc mộng của ta.
Có lần ta quá đỗi hiếu kỳ về hắn, lén lút ngồi dậy đi đến đặt tay lên ô cửa sổ. Chỉ đẩy phắt một cái thôi là mở được cửa, là sẽ nhìn thấy đôi mắt sâu lắng đen láy kia, vậy nhưng cuối cùng ta lại sợ hãi rụt tay về.
Ta sợ hắn không vui, sợ không còn ai ở bên ta trong đêm đài đằng đẵng nữa.
Cửa sổ đột nhiên được mở ra từ bên ngoài.
Ngoài khung cửa có vầng trăng sáng, tròn vành vạnh. Lệnh Cửa đứng ngoài phơi sương đêm.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn không đeo mặt nạ. Hắn rất khôi ngô, ít nói và lạnh lùng hệt như thanh kiếm rời vỏ, nhưng lại cũng dịu dàng nhờ có màn đêm êm đềm.
Hắn đưa sáo trúc cho ta, tay hắn gồ rõ khớp xương, hắn không thích nói nhiều.
Ta kinh ngạc cầm cây sáo.
Thấy ta không làm gì cả, hắn chau mày nhẹ, đặt bàn tay cầm cây sáo của ta đến dưới môi. Nói nhanh một chữ duy nhất: “Thổi.”
Ta làm theo lời hắn trong vô thức. Âm thanh phát ra từ cây sáo hòa vào cơn gió vυ"t cao.
Ta trợn tròn mắt, tuy không nói ra được cảm xúc nhưng thật lòng ta vô cùng vui sướиɠ, bởi đây được xem như lần đầu tiên ta “nói”.
Lệnh Cửu đứng nghiêm trang, ta không nói được câu “Cảm ơn” nên muốn phủi đi sương đọng trên áo hắn.