Chương 1: Vũ dạ phong tiêu sách - Ngân kiếm mang lãnh hàn
Mưa, mưa đêm, mưa rả rích.
Gió phần phật, mưa rì rào, xuân lạnh liu riu.
Mưa lạnh mờ sông trời, trời mênh man, sông mênh man, bóng cây hai bên bờ sông cũng mênh man.
Gió lùa tàng cây, mưa quét vào tàng cây, lùa lá lác đác rơi, quét lá lác đác rơi.
Lá thấm nước, nước thấm lá, nhỏ giọt nhỏ giọt. Hạt nước nơi vành nón tre cũng nhỏ giọt, nhỏ giọt.
Không chỉ có nón tre, người đó còn khoác áo tơi, nón tre nhỏ giọt nước mưa, áo tơi cũng nước mưa nhỏ giọt.
Những giọt mưa thủy chung rơi cùng một chỗ, người đó cũng thủy chung đứng dưới cây, dưới cây liễu bên phải cầu.
Cầu trải giăng hai bên bờ sông, dài, rộng, có thể qua một lượt hai cỗ xe song mã lớn, cũng có thể để sáu người đi hàng ngang, tuy là cầu gỗ, xem ra rất chắc chắn.
Bên này cầu nối liền với đường đi, bên kia đương nhiên cũng nối liền đường đi.
Tận đầu một bên đường là thị trấn, thấp thoáng ánh đèn.
Ánh đèn trong mưa mơ hồ, mục quang của người đó cũng mơ hồ trong mưa.
Mục quang từ dưới vành nón chiếu ra, bắn về bên trấn, trang nghiêm, cũng bén nhọn. Mắt lâu lâu vần còn chớp, mục quang lại không một chút biến hóa. Mặt người đó đeo khăn đen che lại, nhìn không thấy biến hóa biểu tình của hắn, nhưng hiển nhiên, hắn đang đợi gì đó.
Đêm mưa, bên sông, dưới cây, người che mặt đang chực chờ... không khí quỷ bí!
Mưa đang vang động, gió đang vang động, nước sông đang vang động, lá cây đang vang động... Còn người đó, vang cũng không vang, động cũng không động.
Bên kia trấn xa xa, đèn lửa dần dần rơi rụng.
Tiếng trống canh rơi rụng, theo gió, thanh âm đơn điệu truyền đến, đã là canh hai.
“Canh hai...”. Người đó chung quy lên tiếng, giọng nói đắng nghét trầm thấp, lung lay trong mưa gió, liền bị gió vùi đi, bị mưa dập đi.
Ánh đèn cũng lung lay trong mưa gió, lại chưa từng tan biến. Đó là ánh đèn di động.
Ánh đèn từ đầu trấn truyền ra, từ từ đi tới.
Người bịt mặt cũng phát giác ánh đèn đó, mục quang càng hiển lộ nét sắc bén.
Hắn lại vẫn không động đậy, lẳng lặng chờ đợi.
Ánh đèn càng lúc càng gần, tuy chậm, đã đến bên cầu. Là một trản đèn l*иg treo bọc giấy bôi sáp, không trách gì có thể vượt qua mưa gió.
Đèn chỉ là một ngọn cô đăng, người lại có hai.
Người cầm đèn đi bên trái, thụt đằng sau, vận kình trang màu xanh, bên hông giắt trường đao dài ba thước, đầu đội nón trúc.
Người đi đầu bên phải hữu thủ cầm dù, cẩm y, đeo kiếm.
Ánh đèn l*иg vàng mù tuy không sáng lắm, dưới ánh sáng bắn ra, tướng mạo của hai người lại có thể nhìn thấy được.
Cẩm y nhân cỡ ba mươi, mắt phượng, để râu, tướng tá uy vũ, cử chỉ cũng phong độ.
Thanh y nhân cũng ba chục có, nhìn cũng rất phiêu hãn, thiếu phần uy vũ, phần phong độ, tay gã cầm đèn đi theo, không còn nghi ngờ gì nữa là người dẫn đường cho cẩm y nhân.
Xem ra gã đích xác chỉ là một người hầu cận.
Đến dưới cầu, gã theo bản năng giơ cao l*иg đèn lên.
Đèn lửa liên tục thiểm động. Mục quang của người bịt mặt dưới tàng cây bên bờ đối diện cũng thiểm động, liền bước ra, bước ra khỏi bóng cây.
Hắn đi tịnh không nhanh, nhưng cũng tịnh không chậm, hai người mới lên tới đầu cầu, hắn cũng xảo hợp vừa đi lên cầu, liền dừng lại.
Cẩm ý nhân đối diện cơ hồ đồng thời dừng bước.
Thanh y nhân lại bước tới hai bước rồi mới phát giác, gã ngẩn người, thu gót, trừng trừng nhìn người bịt mặt. Nhưng người bịt mặt không lý gì tới, chỉ nhìn cẩm y nhân.
Cẩm y nhân cũng chỉ nhìn người bịt mặt, mục quang của y rất bén nhọn, mục quang của người bịt mặt càng bén nhọn hơn, đơn giản giống như kiếm, kiếm bén! Tơ mưa miên man cũng phảng phất bị mục quang tựa như kiếm của hắn chém đứt đoạn!
Cẩm y nhân không khỏi rùng mình, nhưng mục quang của y lại tịnh không co rục lại, trái lại còn biến thành sắc bén hơn, cũng giống như kiếm!
Mục quang của thanh y nhân cũng chưa từng thoái lùi, gã căn bản cũng chưa từng tiếp xúc đến mục quang của người che mặt. Gã trừng được một hồi, chợt quay đầu lại nhìn về phía cẩm y nhân.
Cẩm y nhân lại tựa hồ đã quên đi gã còn đó, không lý gì tới gã, càng không nói năng gì.
Chủ nhân không nói gì, kẻ dưới đáng lẽ nên nói! Gã nghĩ ngợi như vậy, liền xông tới trước mặt người bịt mặt hét lớn: “Ngươi là ai?”.
Người bịt mặt nhìn cũng không nhìn, quát nhẹ: “Đi ra!”.
“Đi ra?”. Thanh y nhân tức giận: “Ngươi chặn đường, còn kêu ta đi ra? Ngươi có biết chủ nhân của ta là ai không?”.
“Ta biết!”.
Thanh y nhân ưỡn ngực: “Vậy ngươi có biết ta là ai không?”.
Người bịt mặt cười lạnh một tiếng: “Ngươi là ai cũng không quan hệ gì!”.
Thanh y nhân càng ưỡn ngực dữ hơn: “Ta...”.
Người bịt mặt chợt ngắt lời: “Ta nói đi ra, lần thứ nhì!”.
Cẩm y nhân bên kia chợt mở miệng: “Đi ra!”.
Thanh y nhân vụt quay đầu lại: “Đại gia, người hà tất phải dây dưa với hắn, thứ đồ không ra gì này, nửa đêm làm trò quỷ cản đường, người cứ an tâm, không cần lo, để kẻ bề tôi này đi giáo huấn hắn, để cho hắn sau này biết người biết ta!”.
Cẩm y nhân khóe miệng hơi hé ra, cũng không nói gì nữa.
Thanh y nhân liền quay đầu lại, trừng mắt nhìn người bịt mặt: “Ta nói cho ngươi biết, biết điều thì ngươi mau rút lui biến mất, nếu không, một võ sư hộ viện nho nhỏ như ta cũng đủ để đánh bại ngươi rồi!
Người bịt mặt không thèm nói gì.
Thanh y nhân càng đắc ý, đặt đèn l*иg bên lan can cầu, hữu thủ trờ xuống, nắm lấy cán đao bên hông, tiếng nói càng vang vọng: “Ngươi...”.
Người bịt mặt ngắt lời: “Lần thứ ba, đi ra!”.
“Không đi thì sao!”. Thanh y nhân nắm đao càng chặt.
“Chết!”. Người bịt mặt hồi đáp một cách ngắn gọn lãnh khốc.
Thanh y nhân cười cuồng dại, lắc cổ tay, bạt đao! Đao vừa ra khỏi vỏ, tiếng cười còn chưa dứt, người gã đã phóng qua!
Người bịt mặt tựa như còn chưa phát hiện, thậm chí vẫn không thèm nhìn tới gã.
Đó bất quá là một khoảng cách ngắn, gã xông sát tới, trường đao quạt xuống, nhắm vai phải của người bịt mặt chém xuống!
Đao rất nhanh, mắt thấy vai phải của người bịt mặt sắp bị chém đứt, giữa giây phút điện quang thạch hỏa đó, người bịt mặt nửa người chợt nghiêng qua, hữu chưởng liền thò ra khỏi áo tơi, ngân quang trong chưởng loang loáng, nghênh hướng đao quang!
“Keng”, trường đao dài ba thước của thanh y nhân bắn vụt ra, thoát khỏi tay bay đi!
Gần như cùng một lúc, ngân quang lại nhoáng lên! Cái nón tre đội trên đầu thanh y nhân liền bay ra!
Đao bay vào khoảng không, hết đà rơi xuống, mũi đao hướng xuống, đâm phập lên bản gỗ giữa cầu, lưỡi đao không ngừng rung động!
Nón tre cũng rớt bên đó, chính giữa xẻ một đường, cơ hồ chẻ nón tre làm hai phần!
“Tong tong”, trên sàn cầu nhỏ mấy tiếng kỳ dị, hoa máu tung tóe không ngừng!
Máu từ mi tâm của thanh y nhân phún ra, gã gào thảm, hai tay loạn trảo, đi loạng choạng vài bước, chân đạp vào khoảng không, té xuống cầu!
Nước dưới cầu bắn ùm lên!
Vài con quạ trên tàng cây quanh quẩn lập tức bị kinh động, vỗ cánh ré lên, bay tứ tán!
“Quác quác quác”, tiếng quạ kêu không ngớt rúng động lòng người, vang vọng giữa bầu trời, nghe trong đêm càng gia tăng sự khủng bố!
Mặt cẩm y nhân chung quy đã có biến hóa, nhưng y vẫn rất trầm tĩnh, hữu chưởng vẫn cầm dù, tả chưởng vẫn để thấp như cũ.
Người bịt mặt lại có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, không biết đã hồi phục lại tư thế ban đầu từ hồi nào, hữu chưởng sát nhân không ngờ đã chui vào trong áo tơi sát na ngân quang nhoáng lên.
Tiếng quạ kêu cuối cùng đã dứt, bóng quạ không biết cũng đã biến mất về đâu.
Gió quần quật, mưa châm chấm, dòng nước rầm rì, vẫn giống hệt như vài sát na trước. Bên lan can, ánh đèn l*иg vàng ám cũng còn lất phất.