Kiếm lại muốn chém xuống!
Một luồng kình phong từ sau lưng Ủng Kiếm công tử vụt lướt tới!
Ủng Kiếm công tử xoay mình, nhìn thấy Thẩm Thắng Y giữa không trung tung ra một cước!
Công thế yếu chứ không mạnh, Thẩm Thắng Y một cước đó đã tận hết sức lực!
Ủng Kiếm công tử đương nhiên nhìn ra, không thèm tránh né, nghênh đón bằng một cước!
Hai cước chạm nhau giữa không trung, Ủng Kiếm công tử thân người bất động, Thẩm Thắng Y lại bay ngược trở lại, rớt xuống như một cục bùn!
“Ngươi muốn chết trước cũng không phải không thể!”. Ủng Kiếm công tử nhảy vọt lên như một con cọp, kiếm chỉ về phía Thẩm Thắng Y!
Thẩm Thắng Y còn cảm thấy hàn khí trên kiếm, chàng miễn cưỡng ngước đầu, gắng gượng nhướng mắt!
Chàng nhìn Ủng Kiếm công tử, trong mắt không có vẻ van xin, càng không có nét sợ sệt!
“Không sợ chết, được, ta thành toàn cho ngươi!”.
Ủng Kiếm công tử cười cuồng dại phất kiếm!
Kiếm chưa đâm ra, y bỗng nhìn thấy trong mắt Thẩm Thắng Y tựa như có vẻ cười cợt, một nét cười rất kỳ quái!
Y ngây người, chợt nghe thấy sau lưng có thanh âm cơ quan vang động!
Bắp thịt trên mặt y lập tức méo mó!
Y vụt quay người lại, trên lưng y không ngờ đã ghim bảy mũi cương châm xanh lè!
Mục quang của y lần theo hướng, nhìn thấy một người loạng choạng đi ra khỏi vùng lau sậy!
Người đó tả thủ ôm ngực, giữa kẽ ngón tay ngập máu, hữu thủ nắm chặt một cái hộp sắt hình vuông, mặt mày oán độc!
“Phong Lâm!”. Ủng Kiếm công tử thoáng miệng kêu lên.
“Chính thị Phong Lâm!”.
“Thất Bộ Đoạn Hồn châm!”.
“Chính thị Thất Bộ Đoạn Hồn châm!”.
“Giao giải dược cho ta!”.
“Ngươi còn muốn giải dược?”. Phong Lâm cười lớn, hắn vừa há miệng, máu từ khóe miệng chảy ra.
Ủng Kiếm công tử mặt mày vừa kinh hoàng vừa giận dữ, thét lên một tiếng, bộc phát về phía Phong Lâm!
Bảy bước, y chỉ chạy được bảy bước, liền gập người ngã gục, mặt mày biến thành một màu tím bầm!
Thất Bộ Đoạn Hồn châm quả nhiên danh bất hư truyền!
Phong Lâm lạnh lùng nhìn Ủng Kiếm công tử ngã gục!
“Ngươi gạt ta, ngươi phải chết!”. Lạnh lùng nói xong câu đó, Phong Lâm cũng gục ngã!
Hắn không ngờ vì để báo thù mà chi trì cho tới bây giờ!
Biến hóa trong một giây phút đó, cả Thẩm Thắng Y, Bộ Yên Phi hai người cũng phải trợn tròn mắt.
Mắt Bộ Yên Phi tựa hồ linh hoạt hơn, láy động trước Thẩm Thắng Y, nàng nhìn nhìn Ủng Kiếm công tử, lại nhìn nhìn Thẩm Thắng Y, chợt hỏi: “Y thật đã chết?”.
“Thất Bộ Đoạn Hồn châm của Phong Lâm không phải là kim thêu!”. Thẩm Thắng Y mỉm cười: “Đây thật là một chuyện đáng cao hứng, y nếu không chết, ngươi và ta chết chắc!”.
“Tạ ơn trời!”. Bộ Yên Phi nhảy vụt dậy.
“Thương thế của nàng tựa hồ không nặng?”. Thẩm Thắng Y cũng gượng đứng dậy.
“Hình như vậy, còn ngươi?”. Bộ Yên Phi loạng choạng đi về phía Thẩm Thắng Y.
“Cũng không ghê gớm lắm, ta còn chi trì được!”. Thẩm Thắng Y thở phào.