“Y chỉ dùng tả cước thi triển khinh công, thân hình nhanh nhẹn mà không linh mẫn, lẹ mà không sống động, hữu cước tất nhiên đã thụ thương, vết thương tất nhiên cực nặng, khà khà! Bộ Yên Phi nếu giúp Thường Tam Phong một tai, ta nghĩ mình không cần phải ra tay!”.
Y cười cười, ta thủ cầm cái hộp đàn hương lên, đột nhiên cất bước đi về phía hành lang!
* * * * *
Bụi lau đã đến tận cùng.
Tận cùng của bụi lau là một bãi cát.
Thường Tam Phong vừa hạ xuống bãi cát, nhìn thấy Bộ Yên Phi như tiên tử trong mây, tà bạch y phất phơ trên vùng loạn thạch!
“Bộ Yên Phi, đánh y đằng sau!”. Thường Tam Phong kêu lớn, phóng về phía Bộ Yên Phi!
Bộ Yên Phi chừng như không nghe, ngồi đó bất động.
Thường Tam Phong không khỏi hoảng kinh!
Gã gắng gượng kêu, thân hình đã chậm một bước, lại thêm hoảng kinh, lại chậm thêm một bước nữa!
Thẩm Thắng Y đã đến!
Người đến, kiếm đến!
Thường Tam Phong vụt rú lên một tiếng, thân hình đột nhiên mau mắn gấp bội, bay qua bãi cát, chúi đầm đâm mình xuống nước!
Nước bắn tung toé, nước bắn lên lại đỏ như máu!
Máu tươi phún trào từ sau lưng Thường Tam Phong đã nhuộm đỏ mặt nước xung quanh!
Bằng vào võ công của gã, dưới tình huống của Thẩm Thắng Y trước mắt, muốn gϊếŧ gã thật không dễ gì, chỉ là gã đã táng đảm, rồi lại tuyệt vọng, đầu óc chân tay rối loạn, người phóng đến lại là Thẩm Thắng Y, đằng sau dậm chân, mượn lực sử lực, một kiếm tề phi cùng thân người, muốn không chết cũng không được!
Thẩm Thắng Y một kiếm đâm ra, người lăn ngã dưới đất, cả đứng cũng đứng không vững.
Thẩm Thắng Y cũng còn là người!
Chân bị thương trầm trọng như vậy, chàng còn có thể tuốt từ xa đuổi tới gϊếŧ Thường Tam Phong, bất quá là nhờ vào tinh thần!
Thường Tam Phong vừa gục ngã, chàng cũng chỉ còn nước ngã gục.
Nếu người ngồi trên loạn thạch là người nào khác, chàng có khi còn có thể gắng gượng chi trì, nhưng là Bộ Yên Phi, chàng thật an tâm, một khi an tâm, chân khí ngưng chú làm sao mà không tản mác được?
Chàng biết Bộ Yên Phi là một cô gái ra sao, chàng tin Bộ Yên Phi tuyệt đối không làm gì bất lợi cho chàng.
Chàng nặng nề hít thở mấy hơi, ngồi dậy nửa người, đưa mắt nhìn Bộ Yên Phi nhoẻn cười.
Chàng không ngờ còn có thể cười được.
Bộ Yên Phi cười không nổi, nàng chỉ liếc nhìn Thẩm Thắng Y, mục quang dời đi, trên mặt không ngờ lại mang thần sắc kinh hoàng!
Thẩm Thắng Y cũng cảm thấy kỳ quái, lần theo ánh mắt của Bộ Yên Phi, lập tức nhìn qua Thu Tuyết am trên mặt nước, nhìn thấy thanh y nhân trong Thu Tuyết am đang dựa lan can quan sát!
Thanh y nhân cười lên, chung quy đã phóng mình qua lan can, bay ra khỏi Thu Tuyết am!
Tả thủ của y cầm cái hộp đàn hương, hữu thủ nắm chặc cán kiếm, chỉ dùng song cước bơi bơi, mũi chân điểm đi điểm lại trên lau sậy bên mặt nước, rơi mình trên bãi cát!
Thẩm Thắng Y cuối cùng đã nhìn thấy người cuối cùng trong số Thập tam sát thủ, mục quang của chàng chợt co thắt!
“Là ngươi!”.
“Là ta!”.
“Ta đã sớm nghĩ đến là ngươi!”.
“Ồ?”.
“Cao Hoan để lại trên vuông lụa trắng kỳ thật không phải là ‘Bàng Giải’ [1], mà là ‘Bành Kỳ’ [2] --- Ủng Kiếm công tử!”.
Ủng Kiếm công tử!
Thanh y nhân tâm cơ ghê gớm nhất, thủ đoạn tàn độc nhất trong số mười ba sát thủ thì ra là Ủng Kiếm công tử năm năm trước đã bại dưới kiếm của Thẩm Thắng Y!
Ủng Kiếm công tử chỉ cười.
“Ta biết ngươi, cũng biết ngươi trú ở đâu, Cao Hoan nếu nói ra danh tánh của ngươi, người ta tìm tất nhiên là ngươi...”.
“Cho nên ta không thể không gϊếŧ Cao Hoan!”. Ủng Kiếm công tử nói tiếp giùm Thẩm Thắng Y: “Ta vốn không phải là đối thủ của ngươi, cho nên ta gϊếŧ Cao Hoan xong, cũng không thể không chạy!”.
“Cao Hoan chết dưới kiếm của ngươi, tội danh sát nhân, ta nghĩ ngươi nhất định đổ lên mình ta!”.
“Đó thật là nhất cử lưỡng tiện!”.
“Như vậy bọn chúng mới tiếp tục tin ngươi, như vậy ngươi mới an bài được kế hoạch hôm nay!”.
“Ngươi cũng biết kế hoạch của ta?”. Ủng Kiếm công tử cười thật vui vẻ.
Mắt thấy kế hoạch của mình từng bước từng bước tiến triển, từng bước từng bước thành công, y làm sao mà không vui được.
Thẩm Thắng Y lại thở dài: “Ngươi không ngờ có thể khiến bọn chúng từng người từng người bán mạng cho ngươi!”.
“Đó kỳ thật không có gì, ta chỉ bất quá tận lực lợi dụng sự hiểu biết của mình đối với hoàn cảnh ở đây!”. Ủng Kiếm công tử liếc nhìn Thu Tuyết am trên nước: “Thu Tuyết am không tệ, là nơi người du ngoạn tất phải đến, nhưng ngươi tịnh không phải là người thích du ngoạn, Biên Bức chỉ nói cho ngươi biết ước chiến trên cồn cát chứ không phải trong Thu Tuyết am, là ta tuyển chọn Thu Tuyết am đợi ngươi, ngươi theo thuyền lá vượt khỏi vùng lau sậy, nhìn thấy Thu Tuyết am, ngươi tất sẽ không chèo tuốt tới Thu Tuyết am, ta ở Thu Tuyết am dĩ nhiên là an toàn nhất, còn ngươi một khi đạp chân lên cồn cát, tất sẽ đυ.ng hết trận này tới trận khác, ngươi muốn đến được đây, gặp được ta, Thập tam sát thủ tất nhiên đã tử thương sạch, ngươi cũng tất nhiên mang trọng thương!”.
Ủng Kiếm công tử trầm giọng nói tiếp: “Ngươi nếu mang trọng thương, ta có tám thành nắm chắc phần thắng!”.
Thẩm Thắng Y cười lạnh: “Thập tam sát thủ không có ai là tầm thường, ngươi liên thủ cùng bọn chúng vốn có mười thành chắc thắng, bỏ mười thành mà nắm lấy tám thành, ngươi thật ra là thông minh hay là ngu xuẩn đây?”.
“Thông minh!”. Ủng Kiếm công tử từ từ bước tới: “Ta nếu liên thủ cùng bọn chúng, ngươi tuy thua chắc chết chắc, bọn chúng vị tất đã chết hết, mục đích của ta lại là để cho bọn chúng chết hết dưới kiếm của ngươi!”.
“Sao ngươi lại làm vậy?”. Thẩm Thắng Y kinh ngạc.
Bộ Yên Phi một bên chợt xen lời: “Vì một vạn lượng vàng!”.
“Ồ?”. Thẩm Thắng Y ngây người.
Ủng Kiếm công tử lại cười lớn, tả thủ xoay lật, quăng hộp đàn hương trong tay xuống bãi cát!
Nắp hộp mở tung ra, mấy tờ ngân phiếu bay ra, theo gió lăn lông lốc trên cát!
Trong hộp còn có một cuộn dày!
Ủng Kiếm công tử lại cả nhìn cũng không thèm nhìn tới, cười lạnh một tiếng: “Một vạn lượng vàng còn chưa lọt vào mắt ta đâu!”.
“Vậy ngươi vì cái gì?”. Bộ Yên Phi không khỏi hiếu kỳ, hỏi truy.
“Hai chuyện!”.
“Chuyện thứ nhất?”.
“Tiếp lấy toàn bộ mối lái, tài sản của Thập tam sát thủ!”.
Tâm can độc ác làm sao, ý niệm cuồng vọng làm sao.
Thẩm Thắng Y không nhịn được hỏi một câu: “Ngươi bắt đầu có ý niệm đó từ hồi nào?”.
“Lúc biết ngươi khiêu chiến Thập tam sát thủ!”.
“Chuyện thứ hai?”.
“Muốn cái mạng chó của ngươi!”. Thần thái của Ủng Kiếm công tử chợt biến thành đanh ác cực kỳ, nỗi giận dữ oán độc trong lòng y lộ hết trong thần thái đanh ác!
Thẩm Thắng Y không nói gì.
Chàng toàn thân tắm máu, cả đứng cũng đứng không vững, nhưng hữu thủ nắm kiếm vẫn kiên định.
Đứng không vững còn có thể ngồi xuống, kiếm nếu không nắm chắc, coi như là dâng mạng!
Ủng Kiếm công tử chăm chăm nhìn thân người đẫm máu của Thẩm Thắng Y, chăm chăm nhìn hữu thủ cầm kiếm của Thẩm Thắng Y, chợt cười lạnh: “Ngươi còn muốn đánh bạc?”.
“Ta vốn không phải là người cam tâm thúc thủ!”. Thẩm Thắng Y giọng nói rất bình tĩnh.
Giọng nói của Ủng Kiếm công tử lại kích động phi thường: “Được, ta thành toàn cho ngươi!”.
“Xoẻng”, kiếm của y liền rút ra khỏi vỏ, liền rạch xuống!
Thân người Thẩm Thắng Y cơ hồ cùng một lúc từ dưới đất búng lên, gạt đỡ một kiếm đó, kiếm của chàng bay khỏi tay.
“Ngươi còn có thể chạy đi đâu!”.
Bộ Yên Phi chợt lên tiếng: “Ngươi là ma quỷ!”.
“Chửi hay lắm!”. Ủng Kiếm công tử nhướng đôi hàng lông mày nhìn sang: “Ngươi nhất định muốn trợ giúp Thẩm Thắng Y, ta cũng không thể phật ý ngươi, vậy ngươi đi trước một bước xuống hoàng tuyền dẫn đường cho Thẩm Thắng Y đi!”.