Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

Khó lòng lắm nàng mới còn chút khí lực nhảy từ trên quan tài xuống.

Chân nàng mới vừa đυ.ng đất, tai đã nghe một tràng thanh âm binh khí rút khỏi vỏ.

Mục quang của nàng mới ngước lên, bên mắt đã liếc thấy kiếm phong loang loáng!

Kiếm, mười thanh kiếm!

Mười thanh y thiếu niên phục sức như nhau, mười đôi mắt sắc bén như ưng, phừng phừng như lửa, mười khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, trong số có hai còn in dấu bàn tay đỏ ửng!

Mục quang nhất tề bắn về phía Bộ Yên Phi, mũi kiếm nhất tề chĩa về phía Bộ Yên Phi!

Gầm thét như sấm sét!

Mười thanh y thiếu nhiên đồng thời triển động thân hình giữa cơn lôi đình, mười mũi trường kiếm sắc bén như chân cua bắn về phía Bộ Yên Phi!

Uy thế đó hung mãnh làm sao, thanh thế đó kinh người làm sao!

Bộ Yên Phi không khỏi mặt mày tái nhợt!

Nàng cũng biết không hay rồi, đang định nhún người nhảy ra, biết đâu được mới vừa di động, một luồng áp lực vô hình đã từ bốn phương tám hướng ép tới!

Mười kiếm đó rõ ràng đã phong bế hết thân hình nàng!

Cho dù là lúc bình thường, bị hãm trong “Vô Trường kiếm trận” đó, nàng muốn đào thoát cũng không phải là chuyện dễ, huống hồ hiện giờ nàng thật đã hết hơi!

Lại một tiếng gầm thét, kiếm trận chung quy đã phát động!

Vô Trường kiếm trận vừa phát động, không có ai có thể ngăn chặn nữa!

Tinh, khí, thần, lực của mười thanh y thiếu niên đã dung hòa thành một thể!

Mười thanh kiếm đâm tới thành uy thế không thể kéo ngược trở lại!

Kiếm thế đang lưu động, kiếm quang đang thiểm động!

Mũi kiếm mười điểm, trăm điểm, ngàn điểm, vạn điểm đan dệt thành một lưới kiếm dày kín đến cùng cực!

Lưới kiếm vừa hạ xuống, người bị khổn trong kiếm trận e rằng phải nát thịt tan xương!

Lưới kiếm đang hạ xuống!

Kiếm khí sâm hàn thấu vào xương cốt, mồ hôi lạnh của Bộ Yên Phi toát ra từ trên chót mũi liền bị ngưng kết trong kiếm khí!

Một thứ sợ hãi chưa từng có đâm phập vào đầu nàng!

“Chém!”. Tiếng hét như phích lịch vang lên!

Lưới kiếm lao xuống!

Cũng ngay sát na đó, một mũi kiếm như ánh chớt, như cầu vồng đột nhiên xé gió bay qua!

Kiếm quang huy hoàng thần tốc đập mạnh lên trên lưới kiếm!

“Keng keng” liên tục một loạt tiếng động, mũi kiếm bay tản, lưới kiếm bay tản!

Mười thanh y thiếu niên loạng choạng thoái lùi, mười thanh kiếm không ngờ có tới sáu rơi rớt dướt đất!

Bên cạnh Bộ Yên Phi lại có thêm một người.

Người đó tả thủ giơ kiếm, tay áp sát môi, sống kiếm áp trên sống mũi, dọc giữa trán!

Kiếm quang lấp loáng, sắc bén, mục quang của người đó càng lấp loáng, càng sắc bén!

“Thẩm Thắng Y!”. Mười thanh y thiếu niên đột nhiên đồng thời kêu lên!

Người đó đương nhiên là Thẩm Thắng Y!

Trừ Thẩm Thắng Y ra, còn có ai có thể tung ra một kiếm huy hoàng như vậy, thần tốc như vậy!

Lại còn có ai có thể một kiếm đánh phá Vô Trường kiếm trận!

Một kiếm đó hiển nhiên đã khuynh tận hết tất cả lực lượng của chàng, chàng đứng thẳng tại đó, đột nhiên mồ hôi rơi như mưa, toàn thân ướt đẫm!

Ngực chàng không ngừng phập phồng, nhưng mục quang vẫn kiên định, tay còn kiên định hơn!

Mười thanh y thiếu niên ngây ngô nhìn Thẩm Thắng Y, trong tròng mắt vừa kinh hãi, vừa giận dữ, sáu người rướn thân, liền thu hồi lại trường kiếm bị đánh rơi hồi nãy!

Kiếm trong tay, vẻ kinh hãi trong mắt sáu người đã bớt đi ba phần!

Hai chục ánh mắt đan dệt, thân hình của mười thanh y thiếu niên lại triển động!

Kiếm quang lại bốc lên!

“Dừng tay!”.

Một tiếng hét lớn rạch phá không gian truyền đến!

Thẩm Thắng Y mục quang chớp chớp, nhìn thấy Vô Trường công tử đang khoanh tay đứng đằng kia.

Đôi mắt không có tình cảm, không có biến hóa của Vô Trường công tử cũng đang nhìn Thẩm Thắng Y!

“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng!”.

“May mắn gặp gỡ!”. Thẩm Thắng Y chỉ có một câu đó.

“Chỉ tiếc lần này ngươi và ta tương phùng vẫn không phải lúc!”. Vô Trường công tử cười lạt: “Linh cữu của gia phụ đang đưa về cố hương phương bắc, thứ cho ta không tiện lưu lại, không bồi tiếp được! Khởi quan, khởi trình!”.

Bốn tiếng cuối cùng đương nhiên là nói với mười thanh y thiếu niên.

Chữ thứ tư vừa nói xong, hắn cất bước bỏ đi, không quay đầu lại.

Hắn không ngờ hoàn toàn không truy cứu chuyện linh cữu của Vô Trường quân bị đánh rớt giữa đường.

Hắn thậm chí cũng không hỏi Bộ Yên Phi là ai? Thẩm Thắng Y tại sao phải xuất thủ?

Mười thanh y thiếu niên tức tối trừng mắt nhìn Thẩm Thắng Y, rồi cũng tra kiếm vào vỏ, khiêng quan tài lẳng lặng đi theo sau Vô Trường công tử.

Thẩm Thắng Y dõi mắt nhìn theo, cười khổ.

Chàng đương nhiên biết món nợ này, Vô Trường môn tất sẽ hoàn toàn tính trên đầu chàng.

Chàng đương nhiên cũng tưởng tượng được nỗi oán độc phẫn hận trong lòng Vô Trường công tử!

Đó cũng là chuyện không có đường lựa chọn!

Chàng thở dài một hơi, chợt nhớ tới Bộ Yên Phi, mục quang vụt xoay lại.

Bộ Yên Phi tịnh không đi.

Bộ Yên Phi đang nhìn chàng, vừa thấy chàng quay đầu lại, liền hỏi: “Bọn chúng thật ra là ai vậy?”.

“Người của Vô Trường môn!”.

“Vô Trường môn?”. Bộ Yên Phi thất kinh: “Người có đôi mắt cá chết kia lẽ nào là Vô Trường công tử?”.

“Nàng cũng biết hắn?”.

“Ta còn biết ngươi đã đánh bại Vô Trường quân”.

“Chuyện nàng biết tựa hồ không ít”.

“Nghe nói Vô Trường quân vì vậy mà ôm hận tự tận”.

“Ừm!”.

“Cái bọn chúng đang khiêng là quan tài của Vô Trường quân?”.

“Nàng không nghe lời nói của Vô Trường công tử sao?”.

“Không trách hồi nãy bọn chúng lại hung tàn với ta như vậy!”.

“Ta đối với nàng lẽ nào không hung?”. Thẩm Thắng Y hữu thủ tung ra, bấu về phía Bộ Yên Phi!

Gần sát như vầy, lại xuất kỳ bất ý, Bộ Yên Phi làm sao có thể tránh kịp, kinh hãi la lên một tiếng, cổ tay phải đã bị Thẩm Thắng Y nắm giữ.

“Lần này nàng còn đi đâu được chứ?”. Thẩm Thắng Y mặt mày tựa như hiển lộ hung quang sát khí.

Bộ Yên Phi lại cười: “Ngươi muốn gϊếŧ ta thì hồi nãy không thể cứu ta, hồi nãy ngươi không nỡ, không lẽ bây giờ ngươi nỡ sao?”.

Thẩm Thắng Y ngây người!

“Ngươi hồi nãy tại sao lại cứu ta?”.

Thẩm Thắng Y hừ lạnh một tiếng, không hồi đáp.

Trên thực tế cả chính chàng cũng không biết tại sao, chỉ nhớ có một luồng nhiệt huyết đột nhiên dâng lên đầu, người bay tới, kiếm đâm ra!

“Không cần biết ngươi không chịu được hay là sao, ngươi đã cứu ta, ta...”. Bộ Yên Phi liếc Thẩm Thắng Y: “Ta vẫn cảm kích ngươi”.

“Nàng tốt hơn hết là quên đi”.

“Ta làm sao mà quên được? Ta làm sao có thể quên được?”.

Thẩm Thắng Y chỉ còn nước ngậm miệng.

Mục quang của Bộ Yên Phi rơi trên bàn tay đang nắm cổ tay phải của nàng, mặt chợt đỏ ửng lên: “Sao ngươi còn chưa buông tay của người ta?”.

Thẩm Thắng Y tới giờ mới sực tỉnh, giống như lưng bàn tay bị độc xà cắn một phát, hoảng vía buông tay.

“Bọn chúng hồi nãy thi triển Vô Trường kiếm trận?”.

“Hình như vậy”.

“Xem ra tịnh không lợi hại như trong truyền thuyết”.

“Vậy sao?”.

“Ta tuy không thể đánh phá nó với một kiếm như ngươi, nhưng nếu có kiếm trong tay, trước khi kiếm trận phát động, bằng vào thân thủ của ta, tin rằng cũng không khó gì đột phá ra được!”.

“Vậy sao?”.

“Chỉ tiếc ta chưa bao giờ mang kiếm...”.

“Vậy người bình thường gϊếŧ người dùng cái gì?”. Thẩm Thắng Y mục quang lạnh buốt: “Dùng tay?”.

“Ta chưa từng gϊếŧ người!”.

“Ngươi là một trong Thập tam sát thủ mà?”.

“Phải!”.

“Sát thủ sở dĩ được gọi là sát thủ là vì đi gϊếŧ người cho người ta có phải không?”.

“Phải!”.

Thêm Bình Luận