Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

“Thẩm Thắng Y!”. Bộ Yên Phi lại không khỏi thoát miệng la lên một tiếng.

Thẩm Thắng Y không khỏi cười lớn: “Thì ra người nàng đơn tư là ta!”.

Mặt Bộ Yên Phi lập tức đỏ ửng lên.

“Ngươi là Thẩm Thắng Y?”. Nàng chợt hỏi như vậy, nàng tựa hồ còn chưa tin tiểu tử cười như kẻ trộm trước mắt là Thẩm Thắng Y danh động giang hồ.

“Lạ thật, nàng tuy vì ta mà đơn tư, thì ra tịnh không thật sự quen biết ta”.

Bộ Yên Phi trừng mắt nhìn Thẩm Thắng Y, tựa hồ muốn nghiêm mặt, nhưng gương mặt đỏ bừng vừa mới trầm xuống lại cười tủm tỉm.

Nụ cười đó còn đẹp hơn trăm hoa đua nở.

“Ta còn nghĩ ngươi khác biệt với người ta, thì ra cũng chỉ có hai con mắt, một cái mũi!”.

“Ồ?”.

“Biên Bức sao rồi?”.

“Lão tựa hồ không biết mình cười rất khó nghe, nói cho lão biết lão cũng không tin, ta chỉ còn nước nghĩ cách bịt miệng lão lại!”.

Bộ Yên Phi biến sắc: “Lão có còn có thể cười nữa không?”.

“Nàng yên tâm, biện pháp ta dùng vĩnh viễn có hiệu quả!”.

Bộ Yên Phi thở dài một tiếng: “Ngươi có biết Thu Tuyết am gần Tây Hồ...”.

“Biên Bức đã có nói qua”.

“Ngươi có biết ta là ai không?”. Câu nói đó của Bộ Yên Phi mới vừa nói xong, đã như một làn sương không hơi không tiếng theo gió hạ mình xuống cây bạch dương!

Người của nàng xem tựa hồ còn nhẹ nhàng hơn cả làn sương, không trách gì tên của nàng ọi là Bộ Yên Phi.

Thẩm Thắng Y nhìn liếc thấy, cũng không khỏi động dung.

“Kinh công cao minh đến mức đó, vốn không có mấy ai, nàng nếu không phải là Bộ Yên Phi thì còn có thể là ai chứ?”.

Bộ Yên Phi cười: “Thì ra ngươi cũng biết nịnh con gái”.

“Ta chỉ là nói thật”.

“Người nói thật nghe nói đều là kẻ khờ”.

“Ta không phải là kẻ khờ!”.

“Ồ?”.

“Nàng lại giống như một a đầu khờ!”.

Bộ Yên Phi cong cong môi.

“Nàng nếu không phải là một a đầu khờ, hiện tại sao còn có thể ở lại đây?”.

“Ta chỉ bất quá...”.

“Nàng chỉ bất quá lo Biên Bức không kịp nói cho ta rõ, ôi, a đầu khờ ơi là a đầu khờ, Biên Bức cho dù không kịp, nàng chỉ cần dán một tờ giấy bên cửa, ta vẫn có thể nhìn thấy, có biết không”.

“Ta ở lại đây có gì không tốt?”.

“Vậy nàng còn muốn ta nói rõ?”. Thẩm Thắng Y cười cười có vẻ không có hảo ý nhìn Bộ Yên Phi.

“Ngươi muốn gì?”. Bộ Yên Phi thoái lùi một bước.

Thẩm Thắng Y không đáp, tả thủ đã sờ lên cán kiếm, Thẩm Thắng Y chỉ cười.

“Bọn ta đã hẹn mùng bảy tháng bảy...”.

“Thập tam sát thủ đã mất đi năm người, còn lại tám người, ngày mùng bảy tháng bảy, ta phải đồng thời ứng phó tám người các ngươi, nhưng hiện tại nếu ta thanh toán nàng, đến lúc đó chỉ cần ứng phó bảy người, bảy so với tám không phải luôn luôn dễ dàng ứng phó hơn sao?”.

“Ngươi...”.

“Cơ hội tốt như vậy ta đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua!”.

“Ngươi dám!”.

“Ta còn có gì không dám chứ!”.

Bộ Yên Phi, trái lại, lại cười: “Bằng vào võ công của ngươi, ta nhất định đánh không lại ngươi, bằng vào khinh công của ta, ngươi cũng nhất định rượt không kịp ta!”.

Thẩm Thắng Y cũng cười: “Bằng vào võ công của ta, nàng nhất định đánh không lại ta, bằng vào khinh công của ta, ta lại vị tất rượt không kịp nàng!”.

Câu nói đó vừa dứt, người chàng đã bay lên, như mũi tên bay về phía Bộ Yên Phi!

Bộ Yên Phi đã sớm đề phòng, Thẩm Thắng Y thân hình mới động, người của nàng cũng lất phất bay ra!

Khinh công của nàng quả nhiên cao minh hơn Thẩm Thắng Y, thân hình của Thẩm Thắng Y mới hạ xuống nơi nàng đứng hồi nãy, người nàng đã ra ngoài năm sáu trượng!

Thẩm Thắng Y cũng không chậm, thân hình vừa rơi xuống lại bay lên, theo sát sau lưng Bộ Yên Phi, bảy vết thương trên mình chàng tựa hồ tịnh không nghiêm trọng gì, linh hoạt, khinh tiệp giống như hoàn toàn không bị thụ thương vậy.

Khinh công của chàng vốn không tệ, tuy còn chưa bằng Bộ Yên Phi, lần này toàn lực triển khai, không ngờ có thể theo sát cách Bộ Yên Phi chỉ sáu bảy trượng!

Bộ Yên Phi vô ý trung quay đầu lại nhìn, không khỏi nhíu mày.

“Người này thì ra là nói thật!”. Nàng lẩm bẩm, thân hình càng nhanh hơn!

Nàng phóng một hơi mấy chục trượng, lại quay đầu lại nhìn, Thẩm Thắng Y không ngờ vẫn còn theo sau nàng cách sáu bảy trượng!

Bộ Yên Phi tới giờ mới thật sự thất kinh!

Nàng đâu còn dám chần chừ, giống như một con thỏ bị cọp rượt, ngừng lại cũng không dám ngừng.

Hoa lá cỏ cây như bay lùi dưới chân hai người. Tiếp sau một vùng đất hoang, tới một con lộ, sau đó lại là một con lộ, một vùng đất hoang...
Chương 6: Thu nhiễm lô hoa bạch - Huyết lãnh khê thủy hồng
Gian quái ốc của Biên Bức vốn là ở phía bắc Dực thành.

Khu đó toàn là đường cái, toàn là đồng hoang.

Qua những vùng đất hoang, những con đường cái, Dực thành đã hiện trước mắt.

Bộ Yên Phi lúc này đã ở ngoài cửa thành Dực thành.

Thẩm Thắng Y còn đang rượt theo sau nàng, khoảng cách lại không đầy năm trượng.

Người đi đường tuy không nhiều, nhưng cũng không ít, thấy hai người rượt đuổi nhau, không khỏi thất kinh dừng bước.

Thẩm Thắng Y mình nhuốm đầy máu khô, tóc tai rối bù, ai nhìn thấy chàng cũng không khó gì giật mình kinh hãi.

Còn Bộ Yên Phi?

Bộ Yên Phi quần dài phần phật, giống như tiên tử trong mây, chỉ tiếc cũng không còn xuất trần nữa.

Chạy ù suốt đường, cho dù có thật là tiên tử, sợ rằng cũng khó tránh khỏi lấm lem bụi đường.

Nàng đang thở hổn hển.

Thân thể con gái nhẹ nhàng yêu kiều, trời sinh là xá© ŧᏂịŧ luyện võ công, cho nên khinh công luyện cao minh hơn nam nhân thật không phải là chuyện quái đản kỳ lạ gì, nhưng nói về phương diện khí lực, con gái hiển nhiên thua kém.

Ngoại lệ đương nhiên cũng có thể có.

Bộ Yên Phi lại tịnh không phải là ngoại lệ.

Tới giờ nàng chỉ muốn mau chóng thoát khỏi Thẩm Thắng Y, tìm một nơi nghỉ ngơi cho thật thoải mái.

Vừa đến trước cửa thành, nàng cơ hồ không do dự bay thẳng vào.

Nóc nhà nóc quán trong thành nhất định có rất nhiều, đường hẻm ngõ hẹp nhất định không ít, bằng vào khinh công của nàng, bằng vào kinh nghiệm của nàng, tất có thể thong dong thoát khỏi sự truy tung của Thẩm Thắng Y.

Trong tâm nàng vừa đắc ý, không khỏi quay đầu lại nhìn Thẩm Thắng Y.

Thẩm Thắng Y chỉ còn cách nàng có bốn trượng.

Đó vốn không thành vấn đề, cái thành vấn đề chỉ là nàng quay đầu lại nhìn.

Nàng thật không nên quay đầu lại nhìn.

Một đoàn người đang bước trên con đường lớn lót đá trắng, từ trong thành nhắm hướng cửa thành đi tới, nàng vừa quay đầu lại nhìn, sơ hốt không để ý thấy sự tồn tại của đoàn người đó.

Thân hình nàng thần tốc tới cỡ nào, đến lúc nàng phát giác, nàng đã tới sát thật sát bốn người đi trước.

Bốn người đó mắt một mực nhìn thẳng về phía trước, đâu có đề phòng Bộ Yên Phi ùa tới như sấm chớp, lại đang khiêng vật gì đó, chuyển động không linh hoạt mấy, làm sao mà kịp tránh né?

Bộ Yên Phi mới quay đầu lại, trước mắt đã hiện ra hai gương mặt cực kỳ trẻ trung!

Chớp mắt thấy phải đâm sầm vào!

Bộ Yên Phi quả là Bộ Yên Phi, tiếng kêu la còn chưa ngưng, tả hữu song chưởng đã vỗ về phía hai gương mặt kia!

“Chát chát”, hai gương mặt lập tức xuất hiện dấu chưởng đỏ ửng!

Bộ Yên Phi đang lúc vội vàng, lực đạo dụng trên chưởng đương nhiên không nhẹ, hai thanh niên kia không võ công không giỏi mấy, bị quật một chưởng nặng nề như vậy, cũng không khỏi bay bắn mình ra hai bên tả hữu, vật đang khiêng không khỏi rơi ình xuống đất!

Bộ Yên Phi xuyên qua giữa hai người, hạ mình trên vật đó!

Vật đó không ngờ là một cỗ quan tài!

Bộ Yên Phi vừa nhìn thấy là quan tài, chân mềm nhũn liền!

Thêm Bình Luận