“Muốn tránh một trảo của ngươi tựa hồ cũng không dễ!”.
Thẩm Thắng Y ứng đối cũng thong dong, một người còn có thể thong dong như vậy, cho dù gặp xui, tin rằng cũng không thể xui quá mức.
“Cẩn thận, trảo của ta lại đến nè!”. Giọng nói sà xuống, tiếng cười của Biên Bức lại bắt đầu phản dội trong bóng tối, lúc thì đông, lúc thì tây, phảng phất ở trước mặt, lại phảng phất ở đằng sau!
Thẩm Thắng Y lần này lại không lên tiếng.
Tiếng cười của Biên Bức cũng liền ngưng bặt.
“Ngươi nghĩ không lên tiếng, ta không biết ngươi ở đâu?”.
Giọng nói của Biên Bức liền vang lên bên đông, nhưng nói tới chữ cuối cùng giọng nói tựa hồ ở bên tây.
Khinh công của Biên Bức vị tất cao minh hơn Thẩm Thắng Y, nhưng trong bóng tối như vầy còn có thể qua lại như thường như vậy, lại chỉ có một mình Biên Bức làm được.
Thẩm Thắng Y vẫn không lên tiếng.
Biên Bức lại cười lên: “Ngươi sao không cẩn thận áo mình vậy? Áo đυ.ng lên cái ghế kia, ngươi không phải đang đứng bên cạnh ghế sao, còn có thể ở đâu chứ?”.
Thẩm Thắng Y không hồi đáp.
“Ngươi còn đang ở đó, ôi, ngươi sao không phong bế cả hơi thở?”.
Biên Bức lỗ tai linh mẫn làm sao!
Trong bóng tối vẫn không nghe thấy thanh âm của Thẩm Thắng Y.
“Nín thở cũng vô dụng!”. Lại là Biên Bức đang nói: “Trừ phi ngươi không di động nữa, nếu không ta vẫn sẽ phát giác được!”.
“Ồ?”. Thẩm Thắng Y chung quy đã lên tiếng!
Tiếng phá không đồng thời vang động, “bình” một tiếng vật gì đó bị đυ.ng nặng nề ngã xuống!
“Thanh âm vang quá, ngươi cho dù thụ thương, khinh công cũng không thể liền biến thành vụng về vậy chứ? Âm tản mà không tụ, đó không phải là một cái ghế thì là cái gì?”.
Thẩm Thắng Y không đáp lời, trong bóng tối lại “bình” một tiếng!
“Lại là một cái ghế, may là ghế của ta không đáng giá!”.
Lại “bình” một tiếng!
“A, ngươi sao cứ cực khổ đổ giận lên mấy cái ghế của ta vậy? Cho dù ngươi thật có thể nhiễu loạn thính giác của ta, cả cửa ở đâu, e rằng ngươi cũng không biết rõ, ngươi làm sao chạy thoát ra khỏi đây?”.
Biên Bức cũng không phải nói hoảng, Thẩm Thắng Y tuy phá cửa mà vào, trận khổ chiến trong bóng đêm này, thật không có khả năng phân biệt ra phương vị, không biết rõ được cửa ở đâu.
Cả đào tẩu cũng không xong, Thẩm Thắng Y đương nhiên chết chắc!
Biên Bức làm sao mà không cười lớn cho được?
Thẩm Thắng Y không cười, cũng không lý gì tới lời nói của Biên Bức, đột nhiên quăng một hơi liên tiếp bảy tám cái ghế ra!
Bảy tám cái ghế cơ hồ toàn bộ đều văng vào tường, lực mạnh như vậy, đồ sắt e rằng cũng phải vỡ bể, huống hồ gì là đồ gỗ!
Thanh âm ghế bể nát trên tường đương nhiên là kinh hồn!
Nhất thời toàn gian phòng giống như một cái tháp sụp đổ!
“Ta ở đây tổng cộng chỉ có mười ba cái ghế, ngươi đã quăng hết mười hai cái, cái cuối cùng lẽ nào cũng không chịu lưu lạ cho ta?”. Biên Bức không ngờ còn có thể cười được.
Nói xong câu đó, liền nghe tiếng ghế bể nát kinh thiên động địa, tiếng vọng quanh bốn bức tường liên miên!
Thẩm Thắng Y tựa hồ khôngnghe thấy, cái ghế cuối cùng cũng đã ném ra!
Tiếp đó là một tiếng động còn vang vọng hơn, còn kinh hồn hơn, rền rĩ chấn động màng nhĩ!
Không lẽ chàng cả cái bàn cũng đá đi?
Biên Bức cười lớn.
Tiếng cười bén nhọn đâm vài tai cũng chói rít rạch cắt như tiếng ghế vỡ!
Tiếng cười đắc ý làm sao!
Tiếng cười còn chưa dứt, đột nhiên hợp thành một tiếng cực kỳ quái dị lay chuyển toàn thất!
Một tiếng đó còn bén nhọn, còn xé tai, còn kinh hồn hơn!
Một tiếng đó từ giữa không trung rớt xuống!
“Bùng”, một tiếng động quái dị vang lên trên đất, “keng keng” đồng thời lại tựa như có hai binh khí rơi xuống đất!
Sau đó tiếng cười lớn đột nhiên vang lên!
Đó không ngờ là tiếng cười của Thẩm Thắng Y!
“Một chiêu phi kiếm của ta so với song trảo của ngươi không phải còn khó tránh né hơn sao?”. Đó cũng là thanh âm của Thẩm Thắng Y.
Còn Biên Bức?
“Một chiêu phi kiếm lợi hại!”. Biên Bức đang rêи ɾỉ, rêи ɾỉ dưới đất!
“Một kiếm đó ra sao?”.
“Lấy mạng!”.
“Mục đích ta quăng ghế là để nhiễu loạn thính giác của ngươi!”.
“Ta đã sớm biết!”. Giọng nói của Biên Bức dần dần yếu ớt đi.
“Nhiễu loạn được thính giác của ngươi, một kiếm của ta mới thoát khỏi tay phóng ra!”.
“Ta hiện tại cũng biết rồi!”. Giọng nói của Biên Bức càng yếu đi.
“Nhưng ngươi nếu không nói không cười, một kiếm đó của ta vần không có cách nào xuất thủ, ngươi không nói không cười, ta căn bản vô phương khẳng định được ngươi đang ở đâu!”.
“Ồ?”.
“Trời sinh bọn ta hai cái tai, một cái miệng, là muốn bọn ta nghe nhiều nói ít, đạo lý đó lẽ nào ngươi cũng không minh bạch?”.
Biên Bức không nói gì, lão đã hoàn toàn im lặng.
Đạo lý đó hôm nay cho dù lão có minh bạch cũng đã quá trễ.
Người minh bạch đạo lý đó thử hỏi có mấy người?
* * * * *
Bộ Yên Phi tịnh không nói.
Bộ Yên Phi chỉ đang xướng ca.
Nói nên ít nói, ca không ngại gì ca nhiều.
Xướng ca thường không vô cớ sinh họa như nói chuyện.
Xướng ca cũng dễ nghe hơn là nói chuyện.
Chỉ tiếc người thật sự biết xướng ca tịnh không có nhiều, người có cổ họng tốt càng ít.
Càng tiếc là người thật sự biết xướng ca lẫn có cổ họng tốt luôn luôn rất ít mở miệng, người không biết xướng ca lẫn cổ họng không được tốt lại sợ người ta không biết, có cơ hội là lại xướng ca không ngừng.
Bộ Yên Phi cũng rất ít khi mở miệng.
Rất nhiều lúc chỉ có một mình nàng mới xướng ca.
Khu vườn của Biên Bức đến lúc này tựa hồ chỉ còn có một mình nàng.
Nàng tựa hồ một mực không ngưng nghỉ.
Tương tư khúc cũng vốn không chỉ có một.
Đơn tiều tụy, tự thê hoàng, Chẩm bả đơn tự nhân liên tương tư hỗn giảng, Chỉ vi đa tình đả bất quá tình nhân chướng, Gia nhất tự tại tương tư thượng, Thế tha tư tưởng vi tha mang, hựu tự các khiên tràng!
(Tạm dịch :
Một mình tiều tụy, một mình thê lương, Sao đem chữ Đơn mà nối liền với Tư như vậy, Chỉ vì đa tình không phá được ngăn trở tình nhân, Thêm chữ Nhất bên trên tương tư, Nghĩ suy cho chàng bận bịu vì chàng, lại tựa như gánh hết âu lo!).
Thêm chữ Nhất trên tương tư, không phải lại biến thành đơn tư sao?
Một mình tiều tụy, một mình thê lương, hay là muốn nghĩ suy cho chàng, bận bịu cho chàng.
Đơn tư quả thật không ngon lành.
Tương tư khúc đó càng thê lương hơn, Bộ Yên Phi hát càng dễ nghe hơn, càng hay hơn!
Bạch dương hoang thảo, khu vườn của Biên Bức vốn giống như người của lão, âm trầm, khủng bố! Nhưng thêm vào tiếng ca của Bộ Yên Phi, địa phương âm trầm khủng bố đó cũng chừng như đã biến thành thiên đường của nhân gian.
Bộ Yên Phi đơn giản giống như tiên tử trong mây.
Thẩm Thắng Y còn chưa nhìn thấy Bộ Yên Phi, nhưng chỉ nghe được tiếng ca của Bộ Yên Phi, chàng đã say rồi.
Tiếng ca mới dừng lại, chàng đã vỗ tay.
“Nếu sớm biết bên ngoài có tiếng ca hay như vầy, ta cũng đã nghĩ cách mau mau chạy ra ngoài này!”.
Chàng vỗ tay rất lớn, nói cũng lớn tiếng, giống như sợ người ta không biết.
Bộ Yên Phi thật bị chàng làm giật mình, cơ hồ muốn từ trên cây té xuống.
“Tiểu cô nương, nàng đơn tư người nào vậy?”.
Miệng Thẩm Thắng Y thì ra cũng tịnh không thành thật gì. Bộ Yên Phi tới giờ mới nhìn rõ Thẩm Thắng Y đang đứng dựa bên cửa.
Thẩm Thắng Y không ngờ đang cười, cười giống như một tên trộm.
Trên mặt chàng có hai vết thương, trên mình còn có năm vết thương nữa, lẽ nào chàng còn cười được?