“Vốn là vậy, chỉ tiếc lần này ngươi đυ.ng phải ta!”.
“Ngươi thì sao?”.
“Ta năm nay đã bảy chục, hai mắt ta đã mù, ta lại mê võ công một cách điên cuồng!”.
“Vậy thì có quan hệ gì?”.
“Nhân sinh thất thập cổ lai hy, có chết ta cũng không hối tiếc, mắt không thể thấy, ngày này qua ngày nọ chỉ có sống trong bóng tối, lối sống này ta đã sớm mệt mỏi quá rồi, ngươi thật là cao thủ khó gặp, đã mê võ công như cuồng điên, ta làm sao không tận lực quyết chiến cùng ngươi cho được?”.
“Ồ?”.
“Ta sống cũng không có gì vui, chết cũng không nuối tiếc!”.
“Ta sống cũng có gì là vui? Chết cũng có gì là nuối tiếc?”.
“Được!”.
Theo tiếng “được” của Biên Bức, trong bóng tối vang vọng tiếng kim loại leng keng!
Đồng thời “soẹt” một tiếng, cũng tựa như có lưỡi kiếm thoát khỏi vỏ!
“Đôi quỷ trảo của ta đặc biệt đúc từ sắt vùng Bắc Hải, trảo bảy tấc bảy, cán hai thước hai, nặng sáu cân sáu!”.
“Kiếm của ta tôi luyện từ sắt nguyên chất, cán tám tấc tám, lưỡi ba thước ba, nặng năm căn năm!”.
“Hảo kiếm!”.
“Hảo trảo!”.
“Kiếm ở đâu?”.
“Trảo ở đâu?”.
“Trảo đang trên đầu ngươi!”.
Tiếng gió vùn vụt lướt qua, tiếng binh khí phá không nhất tề bộc phát!
Tiếng kim thiết giao kích vang lên, va chạm nổ tung một vùng hỏa tinh!
Trong hỏa tinh thấp thoáng nhìn thấy tay Biên Bức đang huy song trảo, lăng không bay múa, Thẩm Thắng Y kiếm giấu sau cùi chỏ, sắc mặt ngưng trọng!
Hỏa tinh tắt ngấm!
Biên Bức cười giữa không trung: “Quả nhiên hảo thân thủ!”.
“Vốn là hảo thân thủ!”.
“Tiếp thêm một trảo của ta!”.
Tiếng phá không lại vang lên!
Hỏa tinh lại bắn ra!
Một chùm hỏa tinh mới vừa tắt, chùm hỏa tinh thứ nhìn lại đã nở ra, tiếp liền chùm thứ ba, thứ tư...
Hỏa tin bay đến chỗ nào, tiếng cười âm trầm khủng bố của Biên Bức cũng bay đến chỗ đó!
Thẩm Thắng Y trái lại không phát ra tiếng nào!
Biên Bức hiển nhiên đã chiến hết tiên cơ!
Biên Bức nên chiếm hết tiên cơ, Biên Bức vốn đã chiếm hết ưu thế!
Thẩm Thắng Y tịnh không phải chưa từng giao thủ với người ta trong bóng tối, nhưng trong kinh nghiệm của chàng, tuy tối tăm, trong bóng tối vẫn có ánh sáng!
Ánh đèn, ánh lửa, ánh sao, ánh trăng!
Cái ở đây có lại chỉ là hắc ám!
Ở đây đơn giản giống như địa ngục trần gian!
Còn Biên Bức?
Biên Bức quanh năm sống trong bóng tối!
Biên Bức lại đã quá quen thuộc với chỗ này, quá quen thuộc với hoàn cảnh ở đây!
Biên Bức vốn là chủ nhân của nơi đây!
Bóng tối là vương quốc của người mù!
Nơi đây vốn là vương quốc của Biên Bức!
Tiếng xé vải chợt vang lên!
Tiếng cười của Biên Bức càng âm trầm, càng khủng bố!
“Mùi máu, ta ngửi thấy mùi máu!”.
“Là ngực ta đang chảy máu”.
“Đó là trảo thứ mười bảy của ta, trảo thứ mười bảy cuối cùng đã đả thương ngươi!”.
“Đáng tiếc rạch vào da thịt còn chưa tới nửa phân!”. Giọng nói của Thẩm Thắng Y càng trầm tĩnh dị thường.
Chàng nếu không trầm tĩnh, chỉ có mau mắn tiếp cận tử vong!
Chàng đương nhiên tỉnh táo!
Chàng làm sao có thể không trầm tĩnh cho được?
“Một trảo đó tuy không đến, một trảo nữa có thể đến!”. Giữa tiếng cười lớn của Biên Bức lại lùng bùng tiếng xé gió.
Song trảo của Biên Bức lại đã huy xuất!
Hỏa tinh nhoáng lên rồi tắt ngóm, nhoáng lên rồi tắt ngóm, nhoáng lên rồi tắt ngóm!
Lại một tiếng xé vải!
Thẩm Thắng Y “hừ” nhẹ!
Biên Bức cười lớn: “Một trảo đó thì sao?”.
“Giỏi!”.
“Bị thương ở đâu?”.
“Vai phải!”.
“Sâu bao nhiêu?”.
“Nửa phân!”.
“Ta đâu có nói sai!”. Biên Bức cười càng đắc ý, càng bén nhọn!
Tiếng cười của Biên Bức vừa đắc ý, vừa bén nhọn, nhất định càng âm trầm, càng khủng bố!
Thẩm Thắng Y thở dài: “Ngươi có biết ngươi cười khó nghe tới chừng nào không?”.
“Ồ? Ta luôn luôn nghĩ mình cười rất dễ nghe đó chứ!”.
“Ngươi chỉ biết cười thôi sao?”.
“Cười tựa hồ không có gì là không tốt”.
“Ngươi có biết ca không?”.
“Không biết!”.
“Vậy không còn cách rồi!”. Thẩm Thắng Y lại thở dài: “Ngươi nếu biết ca, cho dù ca khó nghe một chút, tai ta còn đỡ khó chịu hơn bây giờ!”.
Biên Bức không nhịn được cười, lại cười lớn!
* * * * *
Biên Bức chỉ biết cười, Biên Bức tịnh không biết ca, nơi đây tuy cũng là nơi của Biên Bức, tiếng ca lại tuyệt không thể là tiếng ca của Biên Bức.
Đó vốn là tiếng ca của một cô gái.
Tiếng ca đó cũng tịnh không phải trong bóng tối.
Tiếng ca đó dưới bầu trời gió lặng mây ngưng, trên một cành cây bạch dương sương mù bao bọc trong khu vườn nhỏ cỏ dại cao tới đầu gối.
Tiếng ca rất mỹ miều, rất động lòng người, cô gái cất tiếng ca càng mỹ miều, càng động lòng người.
Lời ca lại thê lương, bài cô gái ca vốn là một tương tư khúc.
Tương tư bổn tự song, vị tất song tư tưởng, Lưỡng hạ lý nan bình, dữ tương tự nhân hồn vô đương.
Tha tình hữu tận đầu, ngã ý nan đâu phóng, Độc tự khiên tư, giá đơn tự ứng phi hoảng, Đơn tương tư lánh thị nhất cá tương tư dạng...
(Tạm dịch: Tương tư vốn từ cả hai, vị tất là hai tư tưởng, Hai bên khó bằng, cùng chữ Tương chẳng xứng.
Tình chàng có lúc hết, ý ta khó buông nới, Một chữ dắt Tư, chữ Đơn ứng theo không lờ mờ, Đơn với Tư là một dạng khác tương tư...).
Đó còn còn coi là tương tư được nữa không? Đó rõ ràng là đơn tư.
Tương tư đã khổ, đơn tư càng khổ hơn.
Tương tư tuy khổ, ít ra còn có một người tương tư tương niệm bên này bên nọ, còn đơn tư?
Đơn tư bệnh chết, cũng chỉ có tự mình biết, cũng chỉ có một mình mình khổ.
Mỗi một người đều có tự do lựa chọn đối tượng trong tâm tưởng của mình. Mỗi một người đều có tự do yêu người mình thích, đơn tương tư thật không thể coi là một thứ tội lỗi. Nhưng chỉ là tư niệm mà không dám biểu lộ, chỉ là biết đem tình cảm chôn giấu trong lòng, đó là tội không thể tha thứ.
Mình nếu không nói, người ta làm sao có thể biết được?
Mình nếu không thể cởi mở chân thành, làm sao có thể yêu cầu người ta hiểu thấu?
Nói ra nhất định không khó chịu bằng để trng lòng, nói không chừng vì vậy mà đơn tư có thể biến thành tương tư.
Ít ra cũng có thể có một phúc đáp.
Một người lẽ nào cả một chút dũng khí cũng không có?
Cô gái xướng ca kia có can đảm leo lên một cây cao như vậy, tựa hồ tịnh không phải là người một chút dũng khí cũng không có.
Lời ca nho nhỏ trong miệng nàng, mục quang lại thủy chung chưa từng rời khỏi cánh cửa căn quái phòng của Biên Bức.
Lời ca tuy thê lương, trên mặt nàng lại cả một chút ý vị thê lương cũng không có.
Lẽ nào trong tâm tưởng của nàng, người nàng tư niệm giờ phút này vẫn không trọng yếu bằng Thẩm Thắng Y?
Nàng đang đợi Thẩm Thắng Y đi ra.
Nàng đương nhiên là Bộ Yên Phi!
Trừ Bộ Yên Phi ra, còn có cô gái nào có thể xướng ca tương tư khúc mỹ miều như vậy, động lòng người như vậy?
* * * * *
Trong bóng tối chỉ có tiếng cười, tiếng cười của Biên Bức!
Tiếng cười âm trầm, khủng bố khôn tả!
Biên Bức cười như vậy, Thẩm Thắng Y tất lại đã gặp xui.
Tiếng cười giữa không trung.
Hai tay của Biên Bức vừa ngừng lại, miệng lại há ra.
“Ngươi không ngờ có thể tiếp đỡ Sưu Hồn Cửu Cửu Thiên Soa Thập Nhất Trảo của ta!”.
“Ngươi không ngờ có thể đả thương ta bảy lần liên tục!”.
“Muốn một trảo lấy mạng ngươi tựa hồ rất khó!”.