Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

“...”.

“Đã tìm đến đây, ta sao không tận tình chủ nhà một chuyến, coi như là hoan nghênh y ở đây?”.

“Ngươi...”.

“Ta cũng nhân cơ hội này thông tri một tiếng cho các ngươi!”.

“Ngươi nếu không kịp thông tri...”.

“Còn có ta!”. Thanh âm của Bộ Yên Phi: “Ta cũng đã sớm muốn gặp con người này một phen”.

“Bộ Yên Phi khinh công luôn luôn là độc bộ võ lâm, cho dù thông tri cho tiểu tử kia một tiếng rồi mới đi, tin rằng vẫn còn kịp!”. Thanh y nhân bổ sung một câu: “Vậy Bộ Yên Phi ở bên ngoài đợi là được rồi!”.

Biên Bức tịnh không phản đối.

Phong Lâm một bên chợt cười lạnh.

“Ngươi lại cười gì đó?”.

“Bọn ta đi vào từ vườn, cửa căn nhà này hướng ra vườn, Thẩm Thắng Y đã ở trong vườn, bọn ta từ đây đi ra tất sẽ đυ.ng phải y, không lẽ y chỉ liếc mắt rồi để bọn ta bỏ đi như vậy...”.

“Ta có nói là bọn ngươi cứ theo đường cũ mà ra không?”.

“Vậy...”.

“Ở đây còn có một cửa ngầm, thông ra sau nhà!”.

“...”. Phong Lâm chỉ còn nước ngậm miệng.

“Biên Bức!”. Ôn Bát gia chợt hỏi: “Ngươi có mấy phần nắm chắc?”.

“Bên ngoài ta không biết, trong đây lại nhất nhất”. Biên Bức trầm giọng: “Ta nói mười phần nắm chắc ngươi có tin không?”.

Ôn Bát gia không đáp.

Dưới tình hình này, gã cũng biết tốt hơn hết là giữ im lặng.

“Ta vốn không mấy tin tiểu tử đó lợi hại gì, huống hồ đây là vương quốc của ta!”.

Biên Bức lại cười lên: “Ở vương quốc của mình cũng không nắm chắc đối phó một người, vậy thì còn nói gì nữa!”.

Không ai nói gì.

“Hiện tại ta nói nhiều cũng như không, cảnh sắc Tây Khê nghe nói không tệ, các ngươi cho dù không có chuyện, đến đó du ngoạn một chuyến cũng được, ngày mùng bảy tháng bảy, nếu Thẩm Thắng Y không đến, ta tất sẽ đến, các ngươi chuẩn bị giao cho ta một vạn lượng vàng luôn!”.

“Còn nếu ngươi không đến?”.

“Thẩm Thắng Y tất sẽ đến!”. Biên Bức cười càng vang vọng: “Có nghe không, tiểu tử đó đã đến trước lớp cửa thứ nhất rồi!”.

Tiếng nói vừa hạ xuống, “bình”, một tiếng động kinh hoàng truyền vào!

“Không ngờ lại dám phá cửa xông vào như vậy!”. Tiếng cười của Biên Bức tắt lịm :

“Tiểu tử đó cao đảm ngất trời!”.

“Cửa ngầm ở đâu?”. Ôn Bát gia vội kêu lên.

Đèn dầu trên bàn liền thắp sáng trở lại!

Đèn vừa thắp lên, trong bóng tối cành cạch một tràng tiếng động kỳ dị!

Đèn vừa thắp lên, trong bóng tối xuất hiện một cái đầu người, chừng như là một cái sọ!

Một đầu người chỉ còn lơ thơ vài cọng tóc bạc, miệng nhọn, má hóp, mũi hõm, hốc mắt khô trũng, giống như hai lỗ hổng đen thui, trong hai lỗ hổng đen thui đó không ngờ lại loang loáng lân quang màu bích lục!

Thình lình nhìn thấy một cái đầu người như vậy, người gan dạ nhất sợ rằng cũng không tránh khỏi thất kinh.

“Biên Bức tiên sinh!”. Bộ Yên Phi không khỏi thất thanh la lên!

Biên Bức tiên sinh cười khằng khặc, hữu thủ như vuốt chim cầm đèn dầu trên bàn quăng ra sau lưng, thân người cao gầy như cương thi liền xung thiên bay lên!

“Cửa ở bên đó!”. Thanh âm của Biên Bức đã tới trên xà nhà!

Ôn Bát gia nghe tiếng rướn người, rượt theo sau đèn dầu!

Người của gã tuy mập mạp, thật hình cũng nhanh vô cùng tận, không ngờ gã đã đuổi kịp trản đèn dầu đó, thiết phiến trong tay gã xòe ra, không ngờ đã dùng mặt quạt đón lấy trản đèn dầu!

Dưới ánh đèn yết ớt chiếu rọi, quả nhiên nhìn thấy trên bức tường sau lưng đã xuất hiện một cửa ngầm.

Cửa ngầm mở ra, Ôn Bát gia lách mình chạy vào!

“Bình”, tiếng chấn động thứ hai tức thì truyền vào!

Lớp cửa thứ hai đã bị phá!

Thường Tam Phong nào dám chậm chân, như mũi tên phóng theo, vội vàng theo sau obg!

Sau đó là Phong Lâm, Tào Kim Hổ, Ân Khai Sơn...

Tối đen, tối đen giống như màu sơn đen!

Cửa ngầm đang cành cạch đóng lại.

“Bình”! Tiếng động kinh hồn thứ ba!

Trong bóng tối một luồng cuồng phong xộc vào!

“Bình”! Lại một tiếng nữa, lần này nhẹ hơn nhiều!

Tiếng cười, tiếng nói của Biên Bức lập tức bộc phát!

“Ngươi hà tất phải vội vã như vậy, ngươi cẩn thận một chút, sao lại đυ.ng vào cái ghế kia vậy?”.

“May là đầu của ta cứng hơn cái ghế của ngươi rất nhiều!”. Người phá cửa xông vào cười thốt.

Dưới hoàn cảnh này còn có thể nói như vậy, trừ Thẩm Thắng Y ra còn có ai chứ?

Biên Bức không khỏi thở dài một hơi: “Tiểu tử ngươi quả nhiên là gan dạ ngút trời!”.

“Quá khen quá khen!”.

“Lọt vào nơi như vầy, lẽ nào ngươi không sợ chút nào?”.

“Trước khi lọt vào thì có chút ít, sau khi vào lại hoàn toàn không còn nữa!”.

“Có chuyện đó sao?”.

“Không có cũng phải có, kết quả của sợ sệt thông thường là tử vong, cái đó ta hiểu!”.

“Ngươi lẽ nào còn muốn sống sót rời khỏi nơi đây?”.

“Ta vốn không tính đến đây để chết!”.

“Chỉ tiếc ngươi hiện tại có muốn rời khỏi đây cũng không được. Ngươi đã phá ba cánh cửa của ta, lại đυ.ng hư cái ghế của ta, món nợ này, ta ít nhất cũng phải thanh toán cho xong với ngươi!”.

“Chính là ta căn bản không có ý muốn bỏ đi, món nợ này ngươi cứ từ từ tính, nhưng trả xong, ta vẫn phải đi!”.

“Ngươi tựa hồ hoàn toàn không để ta vào mắt!”.

“Đó không thể trách ta, địa phương của ngươi thật quá đen tối, ta muốn để ngươi vào mắt cũng không được!”.

“Hay cho Thẩm Thắng Y, giỏi cho cái miệng sắc bén!”. Biên Bức không giận mà cười.

Lần này tiếng cười càng âm trầm, càng khủng bố!

Thẩm Thắng Y thở than: “Cười khó nghe như vậy, có thể không cười được không?”.

“Không thể!”.

“Vậy thì đôi tai của ta chỉ còn nước chịu đựng thôi!”.

“Ngươi có thể không nghe!”.

“Làm sao?”.

“Để ta bóp nát đầu ngươi!”.

“Ngươi cũng có thể không cười!”.

“Làm sao?”.

“Để ta bẻ đầu ngươi!”.

“Ta thật cảm thấy lạ!”.

Giọng nói của Biên Bức bắt đầu có chút bực bội.

“Lạ cái gì?”.

“Ngươi thật không biết ta là ai sao?”.

“Ngươi lẽ nào không phải là Biên Bức tiên sinh?”.

“Ồ? Thì ra ngươi biết!”.

“Biết thì sao?”.

“Ngươi dám nói chuyện như vậy trước mặt ta?”.

Thẩm Thắng Y cười lớn!

“Ngươi không sợ Biên Bức ta chút nào?”.

“Sợ thì ta sao lại đến?”. Thẩm Thắng Y bỗng hỏi ngược: “Còn người khác đâu?”.

“Đều đã đi rồi!”.

“Đáng tiếc!”.

“Ngươi không cần phải tiếc, ngươi có biết Tây Hồ không?”.

“Đã đi ngang qua mấy lần!”.

“Còn Tây Khê gần Tây Hồ?”.

“Cũng có chút ấn tượng!”.

“Thu Tuyết am?”.

“Nghe danh!”.

“Sáng sớm mùng bảy tháng bảy, tám người bọn họ sẽ ở cồn cát gần Thu Tuyết am ở Tây Khê đợi ngươi!”.

“Còn ngươi?”.

“Ta không phải đang ở đây sao?”.

“Ngươi không đi?”.

“Ta đi thì ngươi không thể đi!”.

“Cũng tức là ngươi không thể đi thì ta mới đi được?”.

“Chính là ý đó!”.

“Ngươi có di ngôn gì không?”.

“Nếu ngươi không chết, hãy để ta chết trong căn nhà này, trong bóng tối! Còn ngươi?”.

“Ta? Sau khi ta chết, ngươi cho dù có đem xương ta cho chó gặm cũng không sao!”.

“A!”. Biên Bức chợt thở dài một hơi: “Không lạ gì bọn Cao Hoan trước sau đều chết dưới kiếm của ngươi, không trách gì ngươi hoàn toàn không sợ Biên Bức ta, không trách gì ngươi dám khiêu chiến Thập tam sát thủ, thì ra ngươi ban đầu đã chuẩn bị liều mạng, từ lúc ban đầu đã ôm lòng liều chết, ban đầu đã đem sinh mệnh đánh bạc, một người dám đặt sinh mệnh của mình trên bàn bạc, còn có gì không dám làm nữa? Một người đã ôm lòng liều chết, còn có gì sợ sệt nữa? Một người chuẩn bị liều mạng, còn có lực lượng nào có thể ngăn cản chứ?”.

“Theo ngươi nói trận chiến này ta không phải sẽ tất thắng sao?”.

Thêm Bình Luận