Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

“Trương Phượng một kiếm rải mưa sao, thắng ở chỗ quỷ dị, thắng ở chỗ xảo ảo, kiếm pháp của tiểu tử Thẩm Thắng Y không lẽ còn quỷ dị hơn? Còn xảo ảo hơn?”. Biên Bức chợt thở dài một hơi: “Trầm hùng, phiêu hốt, sấm chớp, cầu vồng, nhanh, độc, chuẩn, quỷ dị, xảo ảo, ôi... Kiếm thuật tiểu tử đó dụng thật ra là môn phái nào đây? Kiếm thuật bộ dạng ra sao đây?”.

“Năm năm trước ta đã bại dưới kiếm của y một lần, lúc đó kiếm thuật của y tuy cao cường, lúc xuất thủ vẫn còn có thể truy tầm kiếm lộ, nhưng đến hôm trước, ta thấy y gϊếŧ Cao Hoan, không ngờ vô phương nhìn thấu được, vô phương đoán ra lối chuyển hoán thân hình, lối biến hóa kiếm thế của y!”.

Thanh y nhân cũng đang thở dài.

Năm năm trước người bại dưới kiếm của Thẩm Thắng Y không có nhiều, chỉ có năm người Kim Ty Yến, Liễu My Nhân, Tuyết Y Nương, Mãn Thiên Tinh, Ủng Kiếm công tử!

Thanh y nhân thật ra là người nào?

“Lúc Thẩm Thắng Y truy sát Cao Hoan ngươi có mặt ở đó?”. Trong bóng tối chợt vang lên một thanh âm xa lạ.

Thanh âm đó hữu khí vô lực, có vẻ uể oải lừ đừ.

Nghe thấy thanh âm đó mình không khó gì nghĩ tới Phóng Thiên Long.

Người đó lẽ nào là Phóng Thiên Long?

Thanh y nhân đã sớm liệu được sẽ bị hỏi, lập tức hồi đáp: “Ta ở kề bên!”.

“Y không phát giác?”.

“Ta không phải đang còn sống nói chuyện với ngươi sao?”.

“Ngươi chỉ biết tụ thủ bàng quan?”.

“Ta chỉ ngẫu nhiên làm khách trong nhà Cao Hoan, vô ý biết chuyện đó, y lại không phải tìm ta, ta tại sao lại phải đa sự?”.

“Còn hôm nay?”.

“Hôm nay ta đã biết y tịnh không phải chỉ đối phó một mình Cao Hoan, mục đích là Thập tam sát thủ, ta cũng là một trong Thập tam sát thủ!”.

“Vậy...”.

“Đó gọi là chuyện không liên quan tới mình, mình không lao tâm. Đó gọi là làm người mà không lo cho mình, trời tru đất diệt!”.

“...”. Phóng Thiên Long còn có gì để nói nữa chứ?

“Cho dù ta lúc đó có xen tay vào cũng vô dụng!”.

“Ta không tin y lợi hại như vậy!”. Thanh âm của Phong Lâm.

“Ngươi bằng vào ám khí mà nổi tiếng, ngươi tự so mình với?Thần Thủ? Vu Khiêm thì thế nào?”.

“Thanh danh của ta không vang vọng bằng y!”.

“Danh vọng thường đi đôi với thực tế, bản lãnh ám khí của ngươi sợ rằng cũng như vậy!”.

“Hừ!”. Phong Lâm hừ lạnh, hừ rất lớn tiếng.

“Hai tháng trước có người nhìn thấy?Thần Thủ? Vu Khiêm,?Lôi Tiên? Thôi Quần,?Thần Thương? Thập Tam Lang,?Biến Phủ Khai Sơn? Mã lão lục một đám bảy người trong đêm xâm nhập Thẩm gia ở Giang Ninh, kết quả một người cũng không thấy đi ra!”.

Phong Lâm lại hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ nhẹ đi nhiều.

“Hai không được, ba có được không?”. Lần này xen lời là Ôn Bát gia.

“Ta nghĩ có năm phần cơ hội có thể thắng!”.

“Còn bốn người?”.

“Bảy phần!”.

“Chín người thì sao?”.

“Tất thắng!”.

“Vậy không phải quá đơn giản sao!”. Ôn Bát gia quạt quạt thiết phiến: “Bọn ta chín người kề vai liên thủ, còn sợ gì y không chết!”.

“Y nhất định không chết!”.

“Ngươi không phải mới nói chín người tất thắng sao?”.

“Ta nói chín người cùng tề tâm hợp lực, chín người bọn ta ai dám đảm bảo có thể tề tâm hợp lực, ngươi?”.

“Ta...”. Ôn Bát gia ngưng quạt: “Cái đó khó nói...”.

“Bọn ta chín người, nếu không thể tề tâm hợp lực, nếu toàn bộ chỉ lo cho riêng mình, nếu đòi nhẹ bỏ nặng, sợ rằng không những không thể chắc thắng, giữ được mạng cũng là may lắm rồi!”.

“Thật vậy!”. Thường Tam Phong gật đầu: “Không thể tề tâm hợp lực, người có nhiều cũng chỉ có loạn mà thôi, càng giúp cho Thẩm Thắng Y thừa cơ!”.

“Cho dù tề tâm hợp lực thì sao? Tất thắng thì sao?”. Lại có một thanh âm lạ lớn tiếng: “Sau trận chiến, ai dám bảo đảm chín người bọn ta toàn bộ đều có thể bảo toàn mạng sống?”.

“Khai Sơn nói cũng có lý, Thẩm Thắng Y mạt lộ cùng đường, nhất định sẽ tận hết dư lực, uy lực phản kích nhất định làm cho trời đất phải kinh hoàng, quỷ thần phải khóc lóc, y tuy chết chắc, chín người bọn ta có thể giữ được tính mạng cho năm người đã là vạn hạnh lắm rồi!”. Đó cũng là một thanh âm lạ: “Trong bốn người xui xẻo, nói không chừng có Tào Kim Hổ ta một phần, Ôn Bát gia, ngươi cũng chưa biết được có phần không đó!”.

“Gan ta nhỏ, ngươi đừng hù ta!”. Ôn Bát gia lại quạt quạt.

Tào Kim Hổ cười lớn: “Có ai chịu chết chứ!”.

Không ai đáp lời!

Biên Bức cười khặc khặc hai tiếng, tựa hồ muốn nói gì, nhưng còn chưa mở miệng, thanh âm của Ôn Bát gia lại đã cướp lời: “Ta thấy hay là trốn tránh y đi!”.

“Trốn y? Làm sao trốn?”. Thanh y nhân liền cười lạnh một tràng: “Trong bóng tối bọn ta là chức nghiệp sát thủ, ngoài mặt bọn ta có thể đều là vang bóng một thời, hào hùng một phương, danh dự, địa vị, kim tiền, điền sản... muốn gì có đó, nói thì nghe hay lắm, những thứ đó đều là vật ngoại thân, thử hỏi chín người bọn ta có ai có thể buông bỏ hết!”.

“Buông bỏ được ta hà tất phải cực nhọc đi làm chức nghiệp sát thủ?”. Phóng Thiên Long uể oải lên tiếng.

“Ta mới mua được vài khu đất rẻ mạt, bỏ hết, không khỏi quá tội nghiệp cho mình đó!”. Tào Kim Hổ điềm đạm tiếp một câu.

“Trong số chín người, người mua nhiều đất đai nhất vẫn là ta, bọn ngươi đều buông không được, ta không ngờ lại buông được, không phải rất buồn cười sao?”. Ôn Bát gia cuối cùng đã nói ra lời trong lòng: “Ta ngoài miệng nói là trốn tránh y, trong lòng cả một chút ý tứ trốn tránh cũng không có”.

“Trốn thì trốn đến khi nào? Trốn thì trốn đi đâu? Y đã quyết tâm muốn đến, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến!”. Thanh y nhân giọng nói lạnh buốt: “Chỉ có gϊếŧ y mới là kế sách vạn toàn! Chỉ có gϊếŧ y mới vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn!”.

“Vậy lẽ nào ngươi đã có biện pháp gì?”.

“Biện pháp đương nhiên có!”.

“Thỉnh giáo!”.

“Rất đơn giản, khiêu chiến một ngày, chọn một địa điểm, chín người bọn ta cùng y quyết một trận tử chiến!”.

“Đó mà là biện pháp gì, hồi nãy ngươi không phải có nói bọn ta chín người không thể đồng tâm hợp lực sao?”.

“Lẽ nào ta có nói qua lần này bọn ta chín người phải đồng tâm hợp lực?”.

“Ý của ngươi muốn nói bọn ta chín người lần này tuy cùng tụ lại, lại không phải kề vai nhất tề xông lên, mà là từng người từng người đến?”.

“Chính là ý đó!”.

“Ai lên trước, ngươi?”.

“Nói không chừng là ta, cũng có thể là ngươi!”.

“Nói vậy là sao?”.

Thanh y nhân hắng giọng, thông cổ họng, chợt hỏi: “Các ngươi có biết Tây Hồ không?”.

“Cả Tây Hồ cũng không biết thì làm sao mà đi lại giang hồ?”. Thường Tam Phong cười lạnh nói tiếp: “Ta không nhiều gì, chỉ đi qua ba lần rồi”.

“Còn Tây Khê phụ cận Tây Hồ?”.

“Cũng đã qua một lần”.

“Thu Tuyết am?”.

“Phía đông Tây Khê”.

“Thu Tuyết am bốn bề là nước, chia ra bố trí mười mấy cồn cát!”.

“Ta không có lưu ý”.

“Giữa các cồn cát chỉ có đi thủy lộ, chín người bọn ta mỗi ngươi chiếm một cồn cát!”.

“Để làm gì?”.

“Ngày khiêu chiến bọn ta ước chiến Thẩm Thắng Y trên cồn cát, Thẩm Thắng Y đi thuyền đến, không có ai biết y sẽ đậu ở cồn cát nào!”.

“Trên mỗi một cồn cát chỉ có một người, Thẩm Thắng Y vừa đến, người đó phải liều mạng, Thẩm Thắng Y không chết, người đó chết chắc!”.

“Đó đơn giản là mưu sát!”. Ôn Bát gia la lên: “Đó đâu khác gì đánh cá sinh mạng, ta chi bằng cứ an nhiên ngồi trong nhà đợi y, người đầu tiên cũng vị tất là tìm đến ta!”.

“Nhưng cuối cùng y vẫn sẽ tìm đến, chỉ cần y tìm đến, ngươi chỉ có chết!”.

“Vị tất!”.

“Vị tất?”. Thanh y nhân cười lạnh: “Y nếu là đi đánh từng người một, trước khi tìm đến nhà ngươi, cho dù y thụ thương, đến khi tìm ngươi, thương thế của y tất nhiên đã thuyên giảm, người và kiếm tất nhiên lại ở trạng thái đăng phong!”.

Ôn Bát gia trầm mặc!

Thêm Bình Luận