Đó là thanh kiếm thứ ba của Thẩm Thắng Y, đoản kiếm!
Hương Tổ Lâu đã chết dưới đoản kiếm đó!
Người đoản kiếm đó gϊếŧ toàn là danh nhân! Vu Khiêm chết dưới đoản kiếm đó tịnh không ủy khuất!
Người y mới bay ra ngoài đại sảnh rớt xuống, kiếm đã đâm phập lên ngực y, sâu tới cán!
“Hảo kiếm!”. Vu Khiêm kêu lên.
Cả vị tổ tôn ám khí đó cũng thoát miệng khen thưởng, đích xác là hảo kiếm!
Thẩm Thắng Y theo đó bay ra ngoài song cửa!
“Đa tạ!”. Chàng nghe tiếng khen thưởng của Vu Khiêm, cũng tịnh không quên đa tạ, chỉ bất quá tiếng đa tạ đó Vu Khiêm không còn nghe được nữa.
Trong đại sảnh lại có mấy cây xà ngang đổ xuống, gạch ngói bay tứ tán, phát ra những tiếng “oành oành” chói tai, động phách kinh tâm!
Ngọn lửa đã thiêu qua mái nhà, hỏa quang càng phừng đỏ cả một nửa trời.
Gương mặt của Thẩm Thắng Y lấp loáng trong ánh lửa, là lệ quang!
* * * * *
Sắc trời dần dần sáng, trong rừng tre sương sớm thê mê.
Một mảng rừng tre trải dài mười dặm, không có liễu đong đưa, không có hoa che bóng, cũng không có yến tử líu lo, chỉ toàn những gốc tre chọc trời.
Lá tre xanh ngời, một mảng bích lục, nhìn không thấy bờ bến.
Cũng chỉ có ngày xuân mới nhìn thấy thứ cảnh tượng như vầy.
Tuy không có hoa nở, không có tiếng chim hót, xuân sắc trong rừng tre lại nồng đượm như rượu.
Lọt mình vào giữa mảnh xuân sắc này, chắc ai cũng nhịn không được muốn nằm dài trên thảm cỏ lăn hai vòng.
Thẩm Thắng Y lại ngoại lệ, chàng chỉ nằm trên cỏ ngủ, chàng ngủ rất ngon. Khóe miệng chàng giăng một nụ cười mỉm thê lương, giấc mộng chàng đang mơ nhất định không phải là một giấc mộng đẹp điềm mật.
Nếu không chàng chỉ sợ đã tỉnh dậy sớm quá.
Mộng đẹp luôn luôn dễ tỉnh nhất.
Trên mặt chàng còn nhuốm vài giọt nước, chỉ không biết là giọt sương hay là nước mắt?
Sương sớm càng mờ mịt.
Một trận gió thổi qua, xào xạc tiếng lá tre đong đưa.
Gió thổi đến tiếng chó sủa.
Tiếng chó sủa càng lúc càng khẩn trương.
Một con chó săn lông vàng chạy như điên khùng vào trong rừng tre!
Tiếng chó sủa gấp gáp đột nhiên hợp lại thành mộ ttiếng động cực kỳ sắc bén, thê lệ vang vọng trong rừng!
Con chó săn lông vàng văng lên trời, lại rơi xuống! Tiếng chó sủa lập tức đứt đoạn!
Thẩm Thắng Y từ từ đứng dậy giữa sương sớm!
Ngân kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm còn dính máu!
Lại một tràng tiếng lá tre xào xạc.
Cơn gió lần này thổi đến tiếng tiêu!
Tiếng tiêu phiêu hốt, phảng phất đằng đông, lại phảng phất đằng tây, tựa như phía trước, lại tựa như phía sau.
Là điệu Điểm Giáng Thần.
Thẩm Thắng Y vừa nghe đã nhận ra, cũng một điệu đó, cũng một tiếng tiêu đó, chàng đã nghe ba lần rồi.
Lần này tiếng tiêu càng thê lương.
Lại có gió, tiếng tiêu Hỗn Giang Long chuyển Lục Yêu Biến, càng gần hơn!
Thẩm Thắng Y bước ngang nửa bước, mục quang nhìn về bên trái.
Tiếng tiêu chính là từ bên trái truyền đến.
Điệu chuyển sang Hậu Đình Hoa, người thổi tiêu chung quy đã hiện thân trong sương.
Liễu Triển Cầm!
Cơ hồ đồng thời, hai bóng người cũng xuất hiện hai bên trái phải của Thẩm Thắng Y cách ngoài ba trượng!
Bên trái một người thân ngũ đoản, mặt như phun máu, y phục cũng vậy, một thanh trường đao không có vỏ giắt trước hông, trên lưn gđao có bảy vòng kim hoàn, leng keng khua vọng, nhϊếp đoạt hồn phách!
Bên phải một người cao gầy cực kỳ, trên đầu đội nói phủ màn mỏng xung quanh che bụi, áo dài vải xám, cả sắc mặt cũng xam xám mờ mờ, trước ngược đeo một đôi kỳ môn binh khí, Nhật Nguyệt Tỏa Tâm Luân!
Hai người vừa xuất hiện, trong rừng tre lại nặng thêm một tầng sát khí!
Hai người đó thật không tầm thường!
Liễu Triển Cầm luôn luôn trông cậy vào “Nhϊếp Hồn Đao” Tăng Chuẩn và “Tỏa Tâm Luân” Mông Khuê làm tả hữu thủ của mình, làm sao mà tầm thường cho được!
Ba người đồng thời ngưng bước!
Tiếng tiêu lơ thơ tan biến ngoài trời! Song thủ của Liễu Triển Cầm bóp lại, ngọc tiêu đột nhiên gãy thành hai đoạn!”.
“Tri âm đã mất, tri tâm càng không còn, tiêu của ta còn có thể thổi cho ai nghe, còn hữu dụng gì nữa!”.
Y cười thảm, xoay tay quăng hai đoạn tiêu gãy đi, nhìn Thẩm Thắng Y.
“Ta nếu đã sớm nói rõ hết với ngươi, ngươi nếu đã sớm tiết lộ thân phận với ta, chuyện này nói không chừng sẽ không xảy ra, sai tại ngươi? Hay sai tại ta?”.
“Tại ngươi thì sao chứ? Tại ta thì sao chứ?”.
“Nói hay, nói hay, đến giờ này phút này, tại ngươi hay tại ta đều như nhau!”. Liễu Triển Cầm ngửa mặt thở dài một tiếng: “Trời xanh, trời xanh! Sao ông lại cực lòng đùa chọc gã, đùa chọc tôi như vậy?”.
Thẩm Thắng Y cũng thở dài trong lòng.
Mục quang của Liễu Triển Cầm chợt lại hạ xuống, càng thê thảm: “Vu Khiêm, Thôi Quần nhận được tờ giấy do ta đưa đến!”.
“Ta quen bút tích của ngươi!”.
“Bọn chúng quả nhiên câu giữ ngươi!”.
“Ta biết dụng ý của ngươi!”.
“Bọn chúng đương nhiên không làm ta thất vọng!”.
“Ngươi nghĩ vậy?”.
“Ít nhất ta hiện tại đã tìm đến ngươi rồi, trận chiến đó nếu không thảm liệt phi thường, người làm sao tới bây giờ mới đến đây?”.
Thẩm Thắng Y cười lạnh: “Bọn chúng tịnh không tạo phiền hà gì cho ta lắm, không phí tổn thời gian của ta lắm”.
“Ồ?”. Liễu Triển Cầm làm sao tin được.
“Ta ở đây đợi ngươi, ta đã đến đây hai canh giờ trước, ta đã ngủ ở đây trọn hai canh giờ”.
“Lẽ nào ngươi còn ngủ được?”. Sắc mặt của Liễu Triển Cầm tới giờ mới có biến.
“Ta còn ăn được nữa!”. Thẩm Thắng Y không ngờ đã dưỡng thần chực chờ ở đây.
Sắc mặt của Liễu Triển Cầm càng lúc càng khó coi.
“Đó gọi là dĩ dật đãi lao!”. Thẩm Thắng Y vươn vai: “Ta biết ngươi bôn ba cả đêm, môi khô chưa đυ.ng một giọt nước, tới giờ cũng chưa ngủ”.
“Ta còn tỉnh táo!”. Trên mặt Liễu Triển Cầm chợt có vẻ đắc ý: “Ta lại đã tìm được?Nhϊếp Hồn Đao? Tăng Chuẩn và?Tỏa Tâm Luân? Mông Khuê cho ngươi đó!”.
“Ta nhận ra bọn họ, ngươi đương nhiên sẽ để bọn họ xuất thủ trước!”.
“Nhất định rồi!”.
“Chỉ không biết bọn họ có chịu bán mạng cho ngươi không?”.
“Tiền của ngươi chỉ cần còn trên mình thì bọn họ có thể!”.
“Còn không có?”.
“Ta cũng sẽ gϊếŧ ngươi!”. Tăng Chuẩn đột nhiên xen miệng.
“Chỉ là có tiền thì càng tốt!”. Mông Khuê cũng cười lạnh.
Có thêm Thẩm Thắng Y, hai người không biết đã phải làm ít đi bao nhiêu mối, cây đinh trong mắt này, hai người đã sớm muốn rút ra.
Liễu Triển Cầm vỗ tay cười lớn: “Ngươi có nghe không?”.
Thẩm Thắng Y cười lạnh, một câu cũng không nói nữa.
Liễu Triển Cầm cũng không có gì để nói.
Trong rừng tre lại hồi phục sự tĩnh lặng, sát cơ lại càng nồng đậm.
Sương càng dày, là hơi sương hay là sát khí?
Hai con yến tử bay vụt qua rừng, một tây một đông!
Đao quang nhoáng lên, dây xích cũng xé trời!
Con yến tử hướng tây trúng đao quang bị chặt làm hai đoạn!
Nhật Nguyệt Luân cũng đồng thời tề phi, con yến tử phía đông trúng luân bị cắt làm ba đoạn!
Tiếng quát tháo vọt lên tiếp đó, giống như hai bàn tay ma quái xé nát sự tĩnh lặng của rừng trúc!
Tăng Chuẩn Mông Khuê hai người cùng triển khai thân hình giữa tiếng quát, một tây một đông bộc phát về phía Thẩm Thắng Y!
“Soạt soạt soạt soạt”, những cây tre ngăn trở trước mặt hai người thay nhau bị phạt đứt, ngã đổ loạn xa!
Đao đến, Nhật Nguyệt Luân cũng đến!
Thân hình cao gầy của Thẩm Thắng Y xung thiên bay lên giữa luân ảnh đao quang, tả thủ thò ra, chộp lấy một cây tre, giắt người giữa khoảng không!
Mông Khuê hét lên một tiếng, Nhật Nguyệt Luân bay ra, cây tre bị chặt đứt, ngã xuống!